Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 22: Kiềm nén bao năm, không dám thổ lộ




Vào lúc này, tất nhiên Đỗ Đường Chu sẽ không nhấc máy.
“Tôi ra ngoài một lát.”
“… Ừ.”
Thẩm Tử Sơ đã tắm xong đang chờ lau mình, thấy bộ dạng Đỗ Đường Chu như vậy, cậu không thể không bận tâm.
Không ngờ cái hệ thống tối ngày làm khó dễ cậu hôm nay lại cực kỳ tốt tính, nhiệm vụ lần này chẳng những đơn giản còn có phần thưởng tận ba ngày. Sau khi sấy khô lông, ăn chút đồ lấp bụng, cậu mới lần nữa đổi thời gian trở về cơ thể.
Mèo con vừa nhắm mắt lại, Thẩm Tử Sơ trong phòng liền mở mắt.
Cậu ngủ hơi lâu quá rồi.
Thẩm Tử Sơ ra khỏi phòng cho khách. Điện thoại di động đã hết pin, chẳng trách lâu như vậy mà Trình Mục Tiêu lại không gọi điện tới. Cậu không còn cách nào khác hơn là phải mau về xem tình hình, tránh cho hắn lo lắng quá mức.
Cậu đang chuẩn bị rời đi, Đỗ Đường Chu ướt như chuột lột đã quay về. Tâm trạng của anh ta hiện giờ rất tệ, cúi đầu nói: “Tiêu Ly, chắc là tôi về nhà đây, xin lỗi.”
Rõ ràng mới cầm đồ sang buổi sáng, đến chiều đã định đi? Trong vòng một hai tiếng đồng hồ anh ta ra ngoài chắc chắn đã có chuyện gì đó rồi.
Đỗ Đường Chu kéo hành lý còn chưa kịp sắp xếp của mình, bước vào khoảng tối.
Trời đổ mưa, hành lang không bật đèn, nhìn về phương xa chỉ thấy một vùng u ám.
Thẩm Tử Sơ nghĩ hẳn là cuộc điện thoại khi nãy đã khiến Đỗ Đường Chu thay đổi ý định, không ở lại đây nữa.
Cậu bỗng cảm thấy có phần tự trách.
“Dậy rồi à?”
“Ừ.”
“Cậu ngủ lâu thật.” Sở Phi Ly cứ như thể chẳng có gì xảy ra, diễn rất thật.
Thấy Thẩm Tử Sơ vẫn không an lòng, anh an ủi một câu: “Chuyện hôm nay không thể trách cậu, cậu đưa được anh ấy về đây là tôi phải cảm ơn cậu nhiều lắm rồi.”
Thẩm Tử Sơ hơi hoài nghi: “Sao trông anh ấy… có vẻ khó chịu thế?”
Sở Phi Ly nghĩ, Đỗ Đường Chu đã nói cho Thẩm Tử Sơ biết mình là gay thì cũng đồng nghĩa anh ta không đề phòng cậu. Ánh mắt anh hơi đổi, nói: “Tạ Thu không hợp với anh ấy, người chỉ biết nghĩ cho mình sẽ làm tổn thương anh ấy.”
Chỉ biết nghĩ cho mình?
Tạ Thu đúng là cũng có phần ích kỷ, nhưng không đến mức như lời của Sở Phi Ly.
“Thế à? Tôi thì thấy… Người có thể nói tiếng yêu ra miệng phải rất dũng cảm.”
Cậu cũng không dám.
Sở Phi Ly trầm mặc: “Có lẽ.”
Anh cũng biết không nên giận chó đánh mèo với Tạ Thu, nhưng là em họ của Đỗ Đường Chu, anh không thể không thiên vị người thân mình hơn một chút.
“Trước kia anh ấy từng gặp vài chuyện.”
Thẩm Tử Sơ thoáng nghi hoặc, im lặng nghe Sở Phi Ly kể về Đỗ Đường Chu.
Đỗ Đường Chu thời niên thiếu từng rất ngông cuồng.
Trước kia tuy quan hệ của hai nhà họ Đỗ và họ Sở không tệ, nhưng nhà họ Đỗ sống ở thành phố khác. Sau khi Đỗ Đường Chu tốt nghiệp đại học, anh ta cùng người yêu vào một công ty trong thành phố đó làm việc, có điều dù hai người có quan hệ yêu đương thì trong công ty cũng chỉ có thể giả làm bạn bè bình thường.
Mâu thuẫn bắt đầu từ một lần người kia trắng đêm không về, kế tiếp lại liên tục có phụ nữ hẹn hắn ra ngoài. Rõ ràng hai người họ là bạn từ nhỏ, mối quan hệ của họ cũng là tự nhiên mà thành, Đỗ Đường Chu còn cho rằng họ sẽ cả đời bên nhau, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện như vậy.
Đỗ Đường Chu nói vài lần, nhưng đối phương chỉ một mực né tránh: “Anh cũng không muốn tiếp xúc với họ, em biết là anh chỉ thích nam mà.”
Không muốn tiếp xúc, nhưng tại sao lại phải đi gặp?
Đỗ Đường Chu tuổi trẻ nóng tính, trong cơn giận dữ đã come out, không ngờ lại khiến người yêu hoảng sợ, sống chết khẳng định với mọi người mình không phải gay, là do Đỗ Đường Chu cứ quấn lấy mình.
Đỗ Đường Chu mất hết mặt mũi, bạn bè người thân đều nhìn anh ta như kẻ lạc loài, ngay đến người yêu nhiều năm đồng thời là bạn thân từ tấm bé cũng nói anh ta là đồ ngu, tự phá hủy thanh danh của chính mình. Hắn còn nói hai người sống chung cùng lắm là yêu đương thôi, anh ta come out chẳng lẽ định kết hôn hay sao?
Sau đó, Đỗ Đường Chu hai mươi tư tuổi một mình chuyển tới thành phố này, ước chừng mất một năm mới có thể bình thường trở lại.
Khi lần nữa vào một công ty mới, kết bạn mới, anh ta đã rụt vào vỏ ốc của bản thân, không sao thoát ra nổi.
Tạ Thu khiến anh ta có cảm giác rất giống như mình mấy năm trước, trẻ tuổi bồng bột, hành động bốc đồng. Thế nhưng tim của anh ta đã hóa thành bóng đêm, chỉ mong có thể mãi mãi núp vào một góc, làm một kẻ không tim không phổi.
Thêm một lần sẽ rất đau đớn, anh ta đã lớn tuổi rồi, sợ rằng bản thân không thể vượt qua được nữa.
Nghe Sở Phi Ly kể xong, Thẩm Tử Sơ như bừng tỉnh.
Cậu đã hiểu một chút suy nghĩ của Đỗ Đường Chu, thì ra anh ta không muốn đối mặt, nhưng Tạ Thu lại buộc anh ta phải đối mặt. Thứ Tạ Thu cho anh ta kỳ thật không phải kẹo, là dao.
Đó là lưỡi dao thô bạo rạch vết sẹo cũ của anh ta, nó không sắc bén, trái lại còn rất cùn, bởi vậy khi cắt xuống vô cùng đau đớn.
Tất cả đều là do tên bạn trai cũ đó tạo thành.
“Tên kia quá ghê tởm!”
Thấy cậu giận run người, Sở Phi Ly bỗng hỏi: “Cậu cũng thấy người kia sai?”
“Ừ, vốn là thế mà.”
Sở Phi Ly biết thời gian đó Đỗ Đường Chu phải sống như thế nào, cũng từng nghe vô số lời bàn tán: “Rất nhiều người bảo đấy là thực tế, không còn cách nào khác.”
Thẩm Tử Sơ cau mày nhìn anh: “Không gánh được thì đừng có đụng vào.”
Mưa bên ngoài dường như đã tạnh, ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng mây đen rốt cuộc cũng chiếu xuống mặt đất.
Bên tai Sở Phi Ly vang vọng từng chữ của Thẩm Tử Sơ, sắc mặt đang lạnh lẽo dần trở nên ấm áp.
Anh không thích lầm người.
Hoặc có lẽ là… Anh rất may mắn.
“Nếu như là tôi, tôi sẽ xử lý hết tất cả những vấn đề chưa chắc chắn, để anh ấy an toàn ở bên tôi, không chịu bất cứ tổn thương nào.”
Sở Phi Ly lẳng lặng nhìn Thẩm Tử Sơ, như thể chỉ đang cảm thán về câu chuyện cũ ấy.
Nhưng Thẩm Tử Sơ lại vừa biết anh thích cậu, không khỏi cho rằng… đó là lời anh nói cho mình nghe.
Trái tim cậu nảy lên dồn dập, cảm giác như tất cả mọi thứ của anh đều đang chạm tới mình.
Sở Phi Ly thích cậu đó… Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Tử Sơ đột nhiên nóng đến phát hoảng.

Mãi tới khi trở về nơi ở của Trình Mục Tiêu, nhiệt độ trên mặt Thẩm Tử Sơ còn chưa hạ xuống.
Cậu mở cửa, bên trong căn hộ tối đen như mực.
“Mục Tiêu?”
Không có tiếng đáp lại.
Thẩm Tử Sơ vội vàng vào phòng, cắm sạc điện thoại di động. Khởi động được máy rồi, lúc này cậu mới biết Trình Mục Tiêu đã gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn.
Kéo đến dòng tin cuối cùng, cậu quả thực đã không nói nên lời.
Ngay sau đó, điện thoại bỗng đổ chuông, Thẩm Tử Sơ lập tức nhấc máy.
“Tử Sơ, cậu đang ở đâu?”
Thanh âm Trình Mục Tiêu đã mệt mỏi rã rời.
“Ở nhà!”
Trình Mục Tiêu siết chặt di động: “Vừa về à?”
“Ừ.”
“Tối qua cậu ngủ ở đâu?”
Thẩm Tử Sơ cũng không muốn giấu giếm, nhưng hôm qua nửa chừng cậu lại biến thành mèo, nếu nói ra thì có thể sẽ không thể giải thích gọn gàng được.
Sự im lặng của cậu khiến Trình Mục Tiêu vô cùng khó chịu. Hắn hít sâu một hơi, chỉ đành tạm lánh xa cái chủ đề làm hắn phải nghiến răng này: “Bây giờ tớ về ngay, cậu ở nhà chờ đấy.”
“Ừ.”
Khoảng một tiếng sau, Thẩm Tử Sơ nghe thấy tiếng gõ bên ngoài. Cậu đứng lên đi mở cửa: “Cậu không mang chìa khóa à? Sao…”
Còn chưa nói hết lời, Trình Mục Tiêu đã mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu.
“Tớ tìm cậu cả đêm, chỉ lo cậu đã gặp chuyện gì.”
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa uất ức, Thẩm Tử Sơ nhìn đôi mắt hắn hằn tia đỏ, trái tim chợt mềm nhũn: “Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi tớ, tớ chỉ muốn biết hôm qua cậu đi làm gì?”
Lời nói sặc mùi ghen tuông của hắn khiến Thẩm Tử Sơ sợ hết hồn: “Hôm qua tớ… Tớ đi gặp Đỗ Đường Chu.”
Trình Mục Tiêu đã có phần không khống chế nổi mình. Hắn nhìn thẳng vào người đối diện: “Tử Sơ, cậu thích cái người tên Đỗ Đường Chu kia à?”
“!!” – Nhóc con này nói cái gì đấy!
Trình Mục Tiêu dồn dập tiếp tục: “Cậu thực sự thích anh ta à? Thích đến thế nào? Thích hơn cả tớ sao?”
Nghe hắn hỏi đến câu cuối cùng, Thẩm Tử Sơ cảm thấy thật bất đắc dĩ. Hóa ra vẫn là cảm xúc ghen tị của một đứa trẻ, cảm thấy cậu đã bị ai đó cướp mất.
“Tớ với Đỗ Đường Chu mới quen chưa bao lâu, đương nhiên là tớ thích cậu hơn.”
Giọng dỗ trẻ con của cậu khiến đáy lòng Trình Mục Tiêu dâng đầy u ám.
Tớ đã không còn là đứa nhóc nữa rồi. Bao giờ cậu mới đối xử với tớ như một người đàn ông?
Trình Mục Tiêu mệt mỏi buông Thẩm Tử Sơ ra, vào phòng lấy một cây kéo.
Thẩm Tử Sơ bị hành động của hắn dọa cho hết hồn: “Mục Tiêu, cậu làm gì đấy?”
Trình Mục Tiêu mỉm cười với cậu, sau đó hắn cầm kéo lên, một nhát cắt phăng mái tóc dài của mình.
Xoẹt.
“Tớ đã lớn lắm rồi, lớn đến mức tớ không cần cậu bảo vệ nữa, lớn đến mức tớ mới là người bảo vệ được cậu.”
“Tớ là đàn ông.”
Thẩm Tử Sơ nhìn hắn dịu dàng cười với mình, mái tóc đã nuôi bao lâu cũng bị chính hắn cắt đi, sợi tóc trượt theo ngón tay rơi xuống sàn, mềm như tơ lụa.
Mà hắn vẫn đứng ở đó, miệng cười tựa đang khóc.
Nhưng hắn vẫn chịu đựng không khóc, bởi hắn nhớ rõ Thẩm Tử Sơ không thể cười.
Trình Mục Tiêu nói với cậu, hắn đã rất lớn.
Trong lòng Thẩm Tử Sơ dâng trào xúc động, cậu đi tới cướp cây kéo khỏi tay Trình Mục Tiêu.
“Tớ không coi cậu như trẻ con, bởi vì từ khi mười tuổi đến giờ lúc nào cậu cũng bảo vệ tớ.”
Cậu chạm vào sợi tóc bị cắt đứt dưới lưỡi kéo kia, không ngừng vuốt nhẹ, khuôn mặt đầy bất an hổ thẹn: “Xin lỗi đã để cậu lo lắng cả đêm.”
Ánh mắt Trình Mục Tiêu tối xuống. Hắn luôn không dám tỏ tình, bởi hắn cảm thấy tình cảm của Thẩm Tử Sơ với mình không phải kiểu “thích” đó.
Thế nên mới kiềm nén bao năm, không dám thổ lộ.
Thế nhưng động tác của Thẩm Tử Sơ vô cùng dịu dàng, không phải chỉ là giả.
Trình Mục Tiêu âm thầm chua xót.
Nếu cậu cũng thích tớ giống như tớ thích cậu thì thật tốt biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.