Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 20: Vuốt mèo cũng chẳng hóa giải được tí đau thương nào của anh đâu!




Đè-tôi-thoải-mái-lắm-hả?
Chữ nào Thẩm Tử Sơ cũng biết, thế nhưng nối vào nhau thì cậu bỗng chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì.
Tai cậu đỏ lên, lồng ngực cũng nóng ran vì một câu đó. Càng lúc càng thêm rối loạn, cậu vội loay hoay đứng dậy.
Thẩm Tử Sơ thậm chí chẳng dám nhìn mặt Sở Phi Ly nữa, cậu ngồi yên một chỗ không nói tiếng nào.
Sở Phi Ly thu lại ánh lửa cháy bỏng trong đôi mắt. Không phải anh không muốn ôm Thẩm Tử Sơ, chỉ là nếu ôm thêm một chút… anh sẽ không khống chế được bản thân mà cứng lên mất.
Nhất là vừa rồi khi họ ngã xuống, bắp đùi cậu đã cọ xát chỗ đó của anh.
Hai mắt Sở Phi Ly tối xuống, đây rốt cuộc là kiểu tra tấn gì chứ? Muốn ăn mà lại không thể chạm vào.
“Tôi đi lấy khăn ướt cho anh ấy.” Thẩm Tử Sơ nói rồi đứng lên quay đi.
Sở Phi Ly không thể níu cậu lại, trống rỗng nhìn trần nhà.
Thẩm Tử Sơ ghét anh ư? Sao lại chạy nhanh thế?
Sở Phi Ly không khỏi khó chịu trong lòng. Anh chống trán suy tư, trong đầu chợt hiện lên đôi tai đỏ bừng vừa rồi của cậu.
Đôi mắt anh tức thì sáng rực, anh muốn xác nhận xem mình có nhìn lầm hay không.
Anh đứng lên, đi về phía phòng tắm. Nương theo ánh đèn mờ ảo bên ngoài, quả nhiên thấy Thẩm Tử Sơ có hơi bối rối, gương mặt trắng nõn nhuộm hồng, vô cùng tập trung thấm nước lạnh vào khăn.
Cổ họng Sở Phi Ly khô rang. Đây là lần đầu tiên anh bắt gặp cậu đỏ mặt.
Quả thực là tươi tắn như hoa đào.
Nghĩ tới Thẩm Tử Sơ thường ngày ít nói, nét mặt vô cảm, phong thái trong trẻo lạnh lùng, mà giờ khắc này gương mặt đó lại phủ một lớp màu ửng đỏ.
Sở Phi Ly bỗng muốn thấy nhiều hơn một chút, chỉ cần tới gần hơn, anh có thể chứng kiến màu sắc tựa hoa đào nở rộ trên gương mặt kia.
Quả nhiên anh vẫn thích cậu, cảm giác rung động ấy không cách nào kiềm nén.
Chú ý tới bóng dáng Sở Phi Ly xuất hiện, Thẩm Tử Sơ thoáng giật mình: “Sao cậu cũng vào…”
Sở Phi Ly cười với cậu: “Nhà vệ sinh nhà tôi hơi khó tìm, không ngờ cậu lại tìm được ngay.”
Thẩm Tử Sơ không dám nhìn anh, mồ hôi lạnh chớp mắt chảy ròng ròng: “… Thế à? Dễ tìm lắm.” Cậu đang chột dạ đó.
Khoảng lặng ngắn ngủi khiến Thẩm Tử Sơ ngửi được mùi nguy hiểm.
Khi cậu lần nữa ngẩng đầu, Sở Phi Ly đột nhiên đi thẳng về phía cậu.
??
Sở Phi Ly chỉ cao hơn cậu một chút, nhưng lúc này khí thế của anh lại tỏa ra mạnh mẽ, khiến cậu không khỏi hoảng hốt.
Cậu ta muốn làm gì?
Thẩm Tử Sơ còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo Sở Phi Ly đã đè cậu lên tường.
Cậu nghe thấy tiếng đối phương thầm thì: “Sao cậu đỏ mặt?”
Hơi thở dịu dàng của người kia thổi bên tai, cảm giác ngứa ngáy từ lỗ tai chạy thẳng vào lồng ngực cậu.
Thẩm Tử Sơ mất tự nhiên ngẩng đầu, mím môi nói: “Đừng áp sát tôi như thế.”
Nếu không phải cậu đang đỏ mặt, Sở Phi Ly chắc chắn sẽ bị bộ dạng lãnh đạm hiện giờ của cậu làm tổn thương.
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Sở Phi Ly phát hiện, mỗi khi anh tiến gần bên tai Thẩm Tử Sơ, cậu sẽ run rẩy hệt như một chú thỏ vậy.
!!
Anh âm thầm kinh ngạc, chẳng lẽ là vì tai cậu rất nhạy cảm?
“Cậu…”
Thẩm Tử Sơ đẩy anh ra, tim đập như sấm: “Đừng… Đừng áp sát tôi thế!”
Sự hoảng loạn trong giọng nói của cậu khiến Sở Phi Ly cũng cảm nhận được. Thẩm Tử Sơ vẫn cúi gằm xuống, sợ anh sẽ phát giác ra tâm tư của mình.
Sở Phi Ly thích người khác rồi, nếu anh biết suy nghĩ của cậu thì sẽ ra sao…?
Cậu rất sợ.
Sở Phi Ly một lần nữa xích tới, đáy mắt nhuốm màu ám muội. Anh vươn tay khều tóc mai của Thẩm Tử Sơ, cố ý dùng ngón tay chạm nhẹ tai cậu.
Hành động đó chọc Thẩm Tử Sơ run lên, màu đỏ trên má càng thêm đậm.
Quả nhiên.
Thì ra nếu bị đụng tới chỗ đó, cậu sẽ phản ứng lại.
Sở Phi Ly mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng một giây sau, anh bỗng thấy thân thể Thẩm Tử Sơ mềm xuống, tựa vào ngực mình.
Sở Phi Ly: “…”
[Thời gian hoán đổi của bạn đã đến, hệ thống mèo ngoan trọn đời lần nữa khởi động.]
Khi Thẩm Tử Sơ mở mắt, cậu đã trở lại cơ thể mèo.
Thẩm Tử Sơ: “…”
Aaaaa!! Chết mất thôi! Ai cho cậu một đao luôn cho rồi! Tại sao phải về lốt mèo đúng vào lúc này chứ?
Cậu vội vã chạy tới phòng tắm, chỉ thấy cơ thể của mình ngã vào lòng Sở Phi Ly, tư thế cực kỳ mờ ám.
Thẩm Tử Sơ giơ vuốt bưng kín mặt.
“Meo.” – Mất thể diện quá.
Khi cậu ngã xuống đã gục luôn vào lồng ngực Sở Phi Ly, anh không kịp phản ứng, vấp phải chiếc xô bên cạnh, nước đổ ra té ướt cả hai người. Tuy mùa đông mọi người thường mặc nhiều áo, nhưng Sở Phi Ly đang ở nhà nên mặc rất ít, chỉ có một bộ đồ mỏng, nước văng lên người anh làm lộ ra cả mảng ngực cường tráng hơn hẳn cậu.
Thẩm Tử Sơ không những không cảm thấy cay mắt, trái lại còn thấy thật đẹp.
Ầy, có điều cậu gục xuống như thế, Sở Phi Ly còn tưởng cậu có chuyện gì, vẻ mặt nghiêm túc bế thân thể cậu lên.
“Meo?” – Cậu đưa cơ thể tôi đi đâu đấy?
Mèo con lập tức đuổi theo.
Sở Phi Ly hoàn toàn không để tâm đến tình trạng của bản thân, cứ thế bế Thẩm Tử Sơ đến phòng ngủ, cất giọng trầm trầm gọi tên cậu: “Tử Sơ, Thẩm Tử Sơ!”
Thấy cậu không tỉnh mà còn ngủ sâu hơn, sắc mặt anh càng thêm khó coi. Anh nhớ hôm trước tới bệnh viện đúng là có nghe nói cậu mắc chứng ham ngủ, nhưng kiểu đột ngột ngã ra này cũng quá bất thường.
Khóe mắt Sở Phi Ly vô tình đảo về phía mèo con đang ngồi trước cửa, tâm trạng căng thẳng cũng giãn ra đôi chút: “Khỏa Khỏa, dậy rồi à?”
Mèo con ngủ cả ngày rốt cuộc cũng tỉnh, có lẽ vì cảm giác được Thẩm Tử Sơ tới đây, dù sao trước kia cậu cũng từng nuôi ăn nó.
Hiện tại cả người Thẩm Tử Sơ đã ướt đẫm, Sở Phi Ly có hơi lúng túng, thầm nghĩ phải đổi một bộ quần áo khác cho cậu mới được.
Thấy anh cởi khuy áo khoác ngoài của người đang ngủ say kia, mèo con đứng bên cạnh cuống cuồng nhảy lên giường, meo vài tiếng.
Cậu làm gì thế!
“Khỏa Khỏa đừng phá, tao thay quần áo cho cậu ấy đã.”
Thẩm Tử Sơ trợn mắt, thay quần áo á?
“Meo!” – Không được!
Cậu vung móng vuốt nhỏ ôm lấy cơ thể mình, sống chết không cho Sở Phi Ly tiếp tục hành động.
Sở Phi Ly nào có hiểu mèo con muốn nói gì, anh lấy một bộ đồ của mình ra: “Để thế mà ngủ thì sẽ bị cảm mất.”
Lại thấy tóc Thẩm Tử Sơ cũng ướt, anh liền đi vào phòng tắm, mang ra một chiếc khăn lông khô.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, mèo con hoảng loạn suy nghĩ, nệm thịt nho nhỏ đạp xuống khuôn mặt mình: “Meo.” – Giờ phải làm sao, cậu không có thời gian để hoán đổi. Chẳng lẽ cậu sẽ nằm luôn trong nhà Sở Phi Ly à?
Thẩm Tử Sơ khóc không ra nước mắt.
Có điều đây là lần đầu tiên cậu nhìn chính mình ngủ say từ góc độ này, Thẩm Tử Sơ cảm thấy cũng rất mới mẻ, không nhịn được vươn chân sờ mó khắp nơi.
Bởi đây là mặt của chính mình, cậu sớm đã miễn dịch, chỉ biết giẫm chơi ở đó rất vui, nhất là khi vuốt mèo ấn xuống một cái, trên da thịt sẽ hiện ra một cái hố tròn tròn.
Đang hào hứng nghịch ngợm, gáy cậu đột nhiên bị ai đó nhấc lên.
Thẩm Tử Sơ cố quay đầu, tứ chi giãy giụa giữa không trung: “Meo?” – Cậu mau thả tôi xuống!
“Nào, không được sờ.” Sở Phi Ly mím môi nói.
Cơ thể của chính cậu, sao cậu không được sờ?
Vì vậy mèo con và Sở Phi Ly cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Sở Phi Ly không nhịn được bật cười: “Cũng không được thò móng vuốt ra, đừng sờ kẻo làm cậu ấy bị xước.”
Thẩm Tử Sơ tròn mắt, thì ra anh sợ… mèo con sẽ cào à?
Thẩm Tử Sơ bị Sở Phi Ly đặt vào một góc giường, đứng nhìn anh bế cơ thể của mình lên, nhẹ nhàng lau tóc cho mình.
Cảnh tượng này không khỏi khiến tim cậu đập thình thịch.
Hình ảnh như thế… đối với mèo con như cậu thì… cực kỳ gây shock.
Mặc dù biết Sở Phi Ly có ý tốt, nhưng nhìn tư thế mập mờ ấy, bên trong Thẩm Tử Sơ bắt đầu ngứa ngáy.
Đôi tay rắn rỏi của Sở Phi Ly liên tục cởi khuy áo của cậu, da thịt hai người chỉ cách nhau một lớp vải. Thẩm Tử Sơ nóng đến phát hoảng, nhưng làm sao cũng chẳng thể rời mắt.
Mà còn một người nữa cũng đang không thể rời mắt, là Sở Phi Ly.
Sau khi lột bỏ chiếc áo dính ướt, anh mới nhận ra thân thể này rốt cuộc đẹp đến thế nào.
Sở Phi Ly phải dốc hết sức lực kiềm chế mình không làm chuyện gì khác, dù sao giờ Thẩm Tử Sơ còn đang bán khỏa thân kìa.
Xoay sở một hồi cũng thay xong áo bên trên, Sở Phi Ly hình như còn muốn giúp cậu thay luôn cả bên dưới.
Thẩm Tử Sơ khóc hu hu giẫm lên cơ thể mình: QWQ Không được tụt quần!
Thấy mèo con lại quấy rối, Sở Phi Ly chỉ có thể lặp đi lặp lại: “Khỏa Khỏa, không được hư.”
Anh ôm mèo con xuống sàn. Góc nhìn đó… Cực kỳ xấu hổ.
Cơn nóng bốc lên, Thẩm Tử Sơ dứt khoát chơi trò mắt không thấy tâm không phiền, bỏ ra ngoài.
Gió đêm mát lạnh không chỉ kéo đầu óc cậu tỉnh táo lại, nó còn khiến cậu cảm thấy hơi chóng mặt nữa.
Nếu như trong vài ngày tới hệ thống không công bố nhiệm vụ, vậy chẳng phải cậu chỉ còn cách ngủ luôn trong nhà Sở Phi Ly chờ? Tuy cậu yêu thầm anh nhưng cũng không thể  gây phiền toái cho người khác như thế được.
Huống hồ hôm nay… rõ ràng cậu chỉ đưa Đỗ Đường Chu tới thôi.
Thẩm Tử Sơ thở dài, suy nghĩ xem phải làm sao nói một tiếng với Trình Mục Tiêu. Cậu ủ rũ cúi đầu nhảy lên sô pha, cũng không ngoài dự liệu mà thấy trong mắt Đỗ Đường Chu rớm lệ.
Là vì Tạ Thu sao?
Cậu rất muốn biết anh ta rốt cuộc đã gặp chuyện gì…
Thẩm Tử Sơ nâng vuốt khều khều, chẳng ngờ chớp nhoáng đã bị Đỗ Đường Chu ôm chặt như con gấu.
“Meo!!!”
Đỗ Đường Chu dụi dụi cậu hai cái, rõ ràng đang làm bộ đáng thương. Sau khi ôm được mèo vào lòng, biểu cảm đau khổ trên mặt anh ta mới thoáng dịu bớt.
Thẩm Tử Sơ thật muốn gào vào mặt anh ta…
Tỉnh lại đi, anh tỉnh táo lại đi! Vuốt mèo cũng chẳng hóa giải được tí đau thương nào của anh đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.