Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 17: Ra đòn đả kích tình địch rất chuẩn




Làm sao để biểu đạt tình cảm yêu thích của mình đây, Thẩm Tử Sơ chìm vào suy tư.
Cậu ngẩng nhìn đồng hồ, gương mặt vẫn vô cảm như cũ.
Mẹ kiếp, Sở Phi Ly vẫn còn chưa xong! Cậu ta “lâu” thế cơ à!
Thẩm Tử Sơ nhịn không được thở dài. May mà lần này hệ thống cho thời hạn nhiệm vụ dài, bằng không cậu đã hết thời gian lâu rồi.
Quan trọng là cậu phải biểu đạt yêu thương trong lốt một con mèo.
Thẩm Tử Sơ trầm ngâm suy nghĩ.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Phi Ly ra khỏi phòng. Trên người anh mang hơi thở biếng nhác nhàn nhạt, giọng nói cũng khàn khàn. Thẩm Tử Sơ biết vóc dáng anh rất đẹp, trong đầu lại chợt liên tưởng đến cảnh anh đang làm gì gì đó trong phòng, gương mặt nhỏ bé nóng rát.
Lúc này Mướp Ú đã ăn hết thức ăn mèo, ngoan ngoãn hiếm thấy mà cọ chân Sở Phi Ly. Nó vốn mập mạp, dụi dụi như vậy có vẻ rất đáng yêu.
Hình ảnh này khiến Thẩm Tử Sơ bỗng nhận ra, tuy Mướp Ú thường hay làm bộ khệnh khạng trước mặt Sở Phi Ly, nhưng thật ra nó vẫn rất thích chủ nhân này.
Sở Phi Ly bế mèo béo từ dưới sàn lên, vươn tay xoa xoa đầu nó.
Vừa ngồi xuống ghế sô pha, anh bỗng bắt gặp một đôi mắt đầy khát vọng.
Sở Phi Ly nhếch miệng cười: “Bé Bánh Nếp, lại đây nào?”
“Meo?”
Sở Phi Ly vẫn thường nghe nói giữa đám mèo rất dễ nảy sinh cảm xúc ghen tị, hai con mèo ở với nhau sẽ đánh nhau vân vân. Nhưng Mướp Ú luôn thích Khỏa Khỏa, hơn nữa Khỏa Khỏa cũng rất lành, anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó.
Hôm nay thấy mèo con cô đơn nhìn mình và Mướp Ú, anh chợt dậy lên chút thương cảm. Chờ Thẩm Tử Sơ tiến tới gần mình, anh liền cùng lúc vuốt ve cả hai con mèo.
“Ngoan quá.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Cậu… cậu không thừa nhận mình có nổi tí máu ghen đâu nhé.
Nhưng mà được xoa thoải mái ghê, rừ rừ.
Mướp Ú bị xoa xoa bóp bóp không chịu được nhảy đi mất, trên ghế dài chỉ còn lại Thẩm Tử Sơ và Sở Phi Ly. Sở Phi Ly ôm mèo vào lồng ngực, mở máy tính bảng ra, lẩm bẩm: “Lạ thật, sao QQ của mình lại tự log out thế nhỉ?”
Thẩm Tử Sơ trợn tròn mắt, toàn thân cứng đờ.
Cậu nhảy xuống khỏi lòng Sở Phi Ly, bỗng thấy anh đang nhìn mình chòng chọc.
“Thỉnh thoảng tao cảm thấy hình như mày có thể nghe hiểu lời tao nói.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Bạn nói gì cơ, mình chỉ là con mèo, chả nghe hiểu cái gì sất.
Cậu giả ngốc: “Meo?”
Sở Phi Ly nhìn bộ dạng này của mèo con cũng đành cười lắc đầu, chỉ cho rằng mình tưởng tượng quá mức. Có lẽ do ấn tượng lần trước thấy Khỏa Khỏa chơi máy tính bảng quá mạnh nên anh mới vô thức suy nghĩ nhiều thôi?
Anh đang muốn lên mạng lướt xem sao, Thẩm Tử Sơ chợt xáp lại dụi vào người anh.
Sở Phi Ly đã nuôi mèo từ lâu, đương nhiên cũng biết đây là cách mèo biểu lộ sự yêu thích của chúng. Anh vươn ngón tay ra, mèo con còn liếm một cái lên đầu ngón tay anh.
Lưỡi mèo có gai ngược, liếm lên hơi ráp nhưng lại rất nhẹ nhàng, ánh mắt Sở Phi Ly thoáng chốc trở nên ấm áp.
Mèo con sơ sinh vô địch!
[Nhiệm vụ đã hoàn thành.]
Thẩm Tử Sơ nghe âm thanh thông báo, mặt đần ra.
???
Cậu chỉ học theo Trình Mục Tiêu liếm ngón tay một cái mà thôi, không ngờ có tác dụng thật!?
Thẩm Tử Sơ nhớ lại khi Trình Mục Tiêu làm động tác này, rõ ràng lúc đó cậu hoàn toàn không rung động chút nào cả.
Càng nghĩ càng khó hiểu, thậm chí cậu chẳng GET nổi điểm đáng yêu nằm ở đâu.
Thẩm Tử Sơ nghi hoặc nhìn Sở Phi Ly, trong đầu bỗng tự động phác họa cảnh anh liếm ngón tay mình như thế, máu chớp mắt dồn lên não, hai tai cũng không kiềm được run rẩy.
Đậu, có người quyến rũ cậu ngay trong tư tưởng của cậu.

Thời gian trôi rất nhanh, ba ngày sau, Thẩm Tử Sơ đúng hẹn đổi một ngày trở về cơ thể.
Bởi tối đó đoàn kịch “Phù sinh tẫn hoan” có hẹn trên YY, cậu quyết định đổi thời gian vào buổi tối, ngày mai sẽ có nguyên một ngày, đủ để giúp Đỗ Đường Chu giải quyết xong tên kia.
Buổi tối… Cậu cứ thế hoán đổi theo kế hoạch. Trong mấy ngày này cậu có làm vài nhiệm vụ nhỏ, thời gian được thưởng không nhiều, có điều độ thân mật đã tăng tới 15.
Thẩm Tử Sơ gặp Đỗ Đường Chu vào lúc nắng đẹp nhất trong ngày.
Đỗ Đường Chu sở hữu một gương mặt vô cùng trẻ con, hơn nữa anh ta còn thấp hơn cậu một cái đầu nên thoạt trông càng nhỏ, rành rành là hình tượng thiếu niên đẹp trai còn chưa học hết cấp ba.
Thế nhưng Thẩm Tử Sơ biết người ta đã hai mươi lăm, đang đi làm rồi.
Nhìn thấy Đỗ Đường Chu, Thẩm Tử Sơ liền bước ra đón.
Thẩm Tử Sơ vừa tới, hai mắt Đỗ Đường Chu không khỏi sáng lên. Tuy đã xem ảnh chụp tập thể còn được gặp mặt vài lần, nhưng lần nào anh ta cũng chỉ im lặng đứng ngó mà thôi.
Thẩm Tử Sơ luôn có vẻ rất thờ ơ, hệt như bông hoa cao quý lạnh lùng. Cậu hơi rũ mắt, hàng mi dài in xuống chiếc bóng nhàn nhạt. Mặt mày cậu đẹp như tranh vẽ, có vài phần trong trẻo lại mang cảm giác yên tĩnh, tựa như thân trúc xanh đứng đó, gió nhẹ khẽ lướt qua mái tóc đen, dường như ngay cả thời gian cũng có thể trầm xuống vì cậu.
Rất ưa nhìn.
Không phải, là quá đẹp!
Đỗ Đường Chu không thể không thừa nhận, với tư cách một tên gay, lại còn là thụ, nhan sắc này khiến tim anh ta phải rung lên bần bật.
Khụ.
Hôm nay người ta đến giúp mình đấy! Làm sao có thể bị sắc đẹp của người ta mê hoặc chứ!
“Tiểu Sơ, hôm nay cám ơn cậu đã đến.”
Thẩm Tử Sơ giật mình: “Cám ơn em đến?”
“Ừ, anh còn sợ bị leo cây, dù sao cái chuyện này… Không mấy ai muốn giúp mà.”
Thẩm Tử Sơ lắc đầu: “Em đã đồng ý thì sẽ đến.”
Đỗ Đường Chu: “…” Ôi, mặt cậu đẹp quá, anh ta rất thích phong cách nói là làm này.
Một lát sau, Đỗ Đường Chu gọi điện cho Thiết Thiết Tư Ngữ, hẹn gặp cậu ta tại một tiệm đồ ngọt.
Đỗ Đường Chu hơi lúng túng xích lại gần Thẩm Tử Sơ: “Chúng ta… Chúng ta phải đứng gần một tí, không thì không giống.”
“Ừm.” Thẩm Tử Sơ không chần chừ nắm tay anh ta, mặt liệt nhìn qua “Thế này được chứ?”
Đỗ Đường Chu:!!
Anh ta hít sâu một hơi: “Được được được được chứ!”
Đỗ Đường Chu và Thẩm Tử Sơ vừa tới tiệm đồ ngọt đã thấy Tạ Thu đang ngồi một mình uống cà phê ở đó.
Diện mạo cậu ta rất sáng sủa đẹp trai, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ cho người nhìn phải cảm thán, chẳng khác nào mặt trời nhỏ phát sáng giữa dòng người, nóng rực chói lóa khiến người người chấn động.
Thẩm Tử Sơ cùng Đỗ Đường Chu bước vào. Kỳ thực cậu vẫn luôn hoảng hốt, may mà khả năng diễn kịch của cậu tốt mới ép được mình bình thường lại.
Khi nhìn thấy hai người họ, đôi mắt Tạ Thu thoáng rực lên. Đặc biệt là hai bàn tay đan chặt kia khiến cậu ta nhìn mà gai mắt vô cùng.
Chờ họ ngồi vào bàn, Tạ Thu đẩy menu tới.
“Gọi đồ đi.”
“Không cần.” Đỗ Đường Chu cứng rắn đáp.
Tạ Thu nghi hoặc: “Tại sao? Đường Đường, không phải anh thích ăn đồ ngọt nhất à?”
Đỗ Đường Chu nghẹn: “Đừng có nói như kiểu cậu hiểu tôi rõ lắm.”
Tạ Thu và anh ta hoàn toàn khác nhau, trong thế giới thực, anh ta cực kỳ nhút nhát, hoàn toàn không dám để người khác biết mình cong. Lý trí nói cho anh ta biết, nếu anh ta thành đôi với Tạ Thu thật… Tất cả mọi người đều sẽ biết anh ta là gay mất.
Còn Tạ Thu vốn chẳng quan tâm đến cái nhìn của kẻ khác, trái ngược với một người hai mươi lăm tuổi, đã bước vào xã hội như anh ta.
Tuổi trẻ khí thịnh, không biết trời cao đất dày. Hơn nữa…
Ánh mắt Đỗ Đường Chu lóe tia sáng lạ, tuổi trẻ cũng đồng nghĩa với bạc bẽo vô cùng.
Thẩm Tử Sơ phá tan không khí yên tĩnh: “Hôm nay Đường Đường không muốn ăn đồ ngọt, có việc quan trọng.”
Thanh âm của Thẩm Tử Sơ kéo tâm tư của Đỗ Đường Chu trở lại. Anh ta hít sâu một hơi, nói với Tạ Thu: “Đây chính là người tôi từng nói với cậu, tôi thích cậu ta!” – Thích mặt của cậu ta!
Nói chuyện nửa thật nửa giả, Đỗ Đường Chu cảm thấy mình diễn quá được.
Đường nhìn của Tạ Thu cuối cùng cũng dừng lại ở chỗ Thẩm Tử Sơ. Tuy ngoài mặt tỏ vẻ không hề gì, nhưng sâu trong mắt cậu ta lại ẩn giấu đố kỵ.
Đó là ánh mắt nhìn tình địch.
Tạ Thu mím môi, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tôi thích Đường Đường, nhưng mà cậu có vẻ…”
“Sao?”
“Cậu không thích anh ấy như tôi.”
Thẩm Tử Sơ vốn cho rằng hôm nay cậu đến đây để dập tắt hy vọng của Tạ Thu, chỉ cần thấy cậu, Tạ Thu ít nhiều sẽ chùn chân, dù sao đó mới là mạch suy nghĩ của người bình thường. Không ngờ hôm nay cậu ta lại đến để…
Tạ Thu đang tuyên chiến ư?
Thẩm Tử Sơ liếc sang Đỗ Đường Chu, phát hiện vẻ mặt anh ta có phần bối rối.
Cậu bình tĩnh lại một chút, hỏi: “… Cậu muốn làm người thứ ba à?”
Tạ Thu vẫn treo nụ cười bên môi, chỉ là nụ cười không lan tới đáy mắt.
“Cậu không hợp với Đường Đường, tôi thích anh ấy năm năm rồi, biết tất cả những gì anh ấy thích. Tôi vốn vẫn nghĩ nếu cậu thật sự tốt, tôi sẽ không chen vào nữa, nhưng kể từ khi bước vào tiệm, cậu vẫn chưa từng nhìn Đường Đường.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
“Cậu không phải một người yêu tốt.”
Thẩm Tử Sơ: Nếu không phải cậu có bản mặt liệt thì cái vai diễn QWQ này sắp phải hô cắt rồi.
“Đủ rồi!” Đỗ Đường Chu mím môi “Đúng là tôi thích cậu ấy nhiều hơn, tôi không cho phép cậu nói cậu ấy như thế.”
Tạ Thu tức thì lật mặt, tội nghiệp nhìn anh ta: “Đường Đường…”
Đỗ Đường Chu mở to mắt, vững vàng nói: “Rõ ràng cậu bảo chỉ cần tôi đưa bạn trai đến thì cậu sẽ đồng ý không dính lấy tôi nữa!”
“Em đùa thôi không được à?” Tạ Thu vừa vô lại vừa nũng nịu nói.
Cậu ta cậy mình ít tuổi hơn Đỗ Đường Chu, làm nũng thành thạo vô cùng!
Đỗ Đường Chu thầm nhủ bản thân, phải tỉnh táo.
Có điều bởi câu vừa rồi của anh ta, Tạ Thu càng thêm chướng mắt Thẩm Tử Sơ.
“Cậu không thể buông tay à? Chúng ta chẳng qua chỉ…” Nói đến một nửa, Đỗ Đường Chu không tiếp tục được nữa.
Tạ Thu liền giúp anh ta nói nốt: “Đúng vậy, chúng ta chẳng qua chỉ ngủ với nhau một lần. Cậu ta có biết chuyện ấy không?”
Hô hấp của Đỗ Đường Chu tắc lại. Nếu Thẩm Tử Sơ không phải bạn trai giả của anh ta thì sau khi nghe Tạ Thu nói vậy chắc chắn sẽ đòi chia tay.
Đỗ Đường Chu có hơi hoảng sợ, không biết Thẩm Tử Sơ mới gặp mặt lần đầu sẽ nghĩ gì về mình, dù sao chuyện như vậy cũng chẳng có gì vinh quang. Anh ta luôn cố gắng che giấu chuyện mình là gay, tách biệt rõ ràng thế giới 2D và 3D, bất kể trên mạng anh ta buông thả thế nào cũng không thể liên quan tới cuộc sống thật.
Thẩm Tử Sơ lại hoàn toàn không GET được nỗi sợ của Đỗ Đường Chu. Cơ thể người của cậu đúng là chưa biết gì, nhưng mèo con đã nghe hết từ đầu đến đuôi, vì vậy cậu cũng không kinh ngạc lắm.
Thẩm Tử Sơ còn đang suy nghĩ xem phải diễn sao mới giống một cậu bạn trai đang nổi máu ghen, cậu cau chặt mày: “Chuyện này không liên quan gì đến việc cậu bám theo Đường Đường, chúng tôi sẽ tự nói chuyện rõ ràng sau.”
“A? Thế à?” Tạ Thu tựa hồ đã nắm bắt được gì, bóng gió nói “Xem ra cậu không để ý nhỉ.”
Thẩm Tử Sơ chột dạ run lên, nhếch miệng: “Tôi để ý!”
“Ha, nếu cậu thật sự thích anh ấy thì tất nhiên sẽ không thể không quan tâm.” Tạ Thu nhìn cậu chằm chằm, dường như đã nhìn thấu vở kịch của hai người họ, cố ý nói ra những lời này.
Ngay cả Thẩm Tử Sơ cũng hiểu, Tạ Thu biết rồi. Cậu ta cưng chiều Đỗ Đường Chu nên có thể cam tâm tình nguyện diễn với anh ta, nhưng với cậu thì khác!
Cậu ta thích Đỗ Đường Chu đến thế, làm sao có thể không nhìn ra cậu không có tình cảm gì với Đỗ Đường Chu? Đứng trước tình cảm ấy, cậu chắc chắn không thể qua mắt được Tạ Thu.
Có thể đúng như lời cậu ta nói, nếu ngày hôm nay người Đỗ Đường Chu dẫn tới thực sự thích anh ta, Tạ Thu sẽ lùi lại nhường đường chúc phúc, sẽ không đối chọi gay gắt như thế, thậm chí nói ra cả chuyện họ từng quan hệ.
Thẩm Tử Sơ không khỏi đỡ trán, cậu ta đúng là quá biết tận dụng tất cả lợi thế, còn độc miệng nữa. Rõ ràng y như cậu nhóc lưu manh tội nghiệp trước mặt Đỗ Đường Chu, nhưng ra đòn đả kích tình địch lại rất chuẩn xác.
Một lần Tạ Thu mở miệng là một lần Thẩm Tử Sơ cảm thấy muốn bái phục. Cậu ta khó chơi như thế, cậu rốt cục phải làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.