Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 15: Hoàn toàn… Không thể cưỡng lại




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
computer Cat Wallpapers HD Desktop and Mobile Backgrounds
Do yêu cầu nhiệm vụ của hệ thống mà Thẩm Tử Sơ căn bản không có thời gian thoát tài khoản, bây giờ trong máy tính bảng của Sở Phi Ly đang treo QQ của cậu.
Thẩm Tử Sơ cảm thấy tình hình hiện tại cam go không kém vừa rồi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn!
Không được, phải tìm một cách ngăn Sở Phi Ly vào phòng ngủ!
“Meo~~”
Làm nũng làm nũng.
Sở Phi Ly hoàn toàn chẳng hiểu mèo con nói gì, chỉ là nhớ tới câu “hay buồn lắm” nọ nên liền bế mèo lên, mang theo cả Thẩm Tử Sơ vào phòng.
Thẩm Tử Sơ: “…”
Vào phòng rồi, thấy anh định cầm lấy máy tính bảng, Thẩm Tử Sơ sợ đến ba hồn bảy vía suýt bay luôn, lập tức nhảy lên đứng trên chiếc máy, mắt to trừng mắt nhỏ với anh.
Sở Phi Ly bất đắc dĩ nói: “Đừng nghịch, Khỏa Khỏa.”
Nghịch! Cậu phải nghịch! Không nghịch thì hôm nay xong phim luôn!
Nhìn mèo con nhất định không chịu đi, Sở Phi Ly chẳng còn cách nào khác hơn là buông máy tính bảng ra, mở ngăn kéo lấy quần áo đi tắm.
“Tao đi tắm đã, mày tự chơi trước đi vậy.”
Tắm?
Được!
“Meo~” – Đi đi đi đi!
Sở Phi Ly cứ cảm thấy như mèo con đang đối thoại với mình. Anh nhanh chóng lắc đầu, có lẽ mình suy nghĩ nhiều quá, Khỏa Khỏa chỉ thông minh hơn mèo bình thường thôi.
“Tao phải xem tablet chút đã, nhỡ cậu ấy lại gửi tin đến.” Sở Phi Ly nửa như tự lẩm bẩm, nửa như giải thích cho mèo con nghe.
Trái tim vừa hạ xuống trong lồng ngực của Thẩm Tử Sơ giật thót, không phải là muốn đi tắm à?
Mắt thấy Sở Phi Ly đã đặt tay lên máy tính bảng, cậu nhắm chặt hai mắt, nghĩ thầm lần này chắc chắn bị phát hiện rồi.
Vừa đúng lúc… Điện thoại di động của Sở Phi Ly reo vang. Anh đành đi nghe điện thoại trước, hình như là Đỗ Đường Chu gọi tới.
Thẩm Tử Sơ sợ hãi, thiếu chút tim đã ngừng đập. Cậu vội vàng tranh thủ lúc Sở Phi Ly đi chỗ khác để lật máy tính bảng lên, nệm thịt be bé thoăn thoắt gõ mật khẩu, thoát QQ trên máy, chuyện quan trọng nhất lúc này là phải hủy diệt chứng cứ!
Vì quá mải mê với công cuộc phi tang bằng chứng, cậu không phát hiện ra Sở Phi Ly đã quay lại.
“Khỏa Khỏa, mày đang làm gì đấy?
Thẩm Tử Sơ vừa thoát QQ bỗng nghe giọng nói phía sau, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sở Phi Ly quay lại nhanh thế? Anh đã thấy cậu làm gì rồi sao?
Thẩm Tử Sơ hoảng loạn, hoàn toàn không dám quay đầu.
Đôi mắt Sở Phi Ly sâu thăm thẳm, sau lưng cậu cũng nổi hết gai ốc rồi.
Một lát sau, Sở Phi Ly rốt cuộc cất tiếng: “Khôn thế cơ à? Lại còn biết cả pass máy? Có phải là xem tao chơi nhiều rồi nhớ không?”
Lúc này Thẩm Tử Sơ mới dám thả lỏng cơ thể, tròn mắt giả làm mèo: “Mẻo?”
Ánh mắt ngây thơ dễ thương kia khiến Sở Phi Ly cảm thấy con mèo thông minh vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Không được tự tiện nghịch tablet.”
Sở Phi Ly nói rồi cất máy lên chỗ cao. Xong đâu đấy, anh lấy đồ lót, vào phòng tắm.
Trái tim bé nhỏ của Thẩm Tử Sơ run lên, thở một hơi thật dài.
Cũng may… Dường như Sở Phi Ly không nghi ngờ gì cả, cậu cũng đã kịp thời xóa sạch dấu vết.
Nếu bị anh biết thì coi như tiêu. Hệ thống đã nhắc nhở cậu từ đầu, nếu như trước khi đạt 100 điểm độ thân mật lại bị anh phát hiện, cậu có thể sẽ phải làm mèo cả đời.
Chuyện vừa rồi thật sự đã dọa Thẩm Tử Sơ hết hồn. Vất vả lắm mới bình ổn lại tâm trạng, cậu chậm rãi nhảy xuống khỏi giường.
Không ngờ cậu còn chưa kịp thở xong một hơi, trong đầu lại có thông báo mới: [Mở khoá nhiệm vụ hàng ngày, hãy tỏ vẻ đáng yêu với chủ nhân một lần. Thời gian hoán đổi được thưởng: Hai mươi phút.]
Đậu, cái hệ thống rác này!
[Nhiệm vụ hàng ngày cái gì cơ?]
[Mỗi ngày sẽ được thông báo vào thời gian cố định, có thể tăng độ thân mật định kỳ.]
Khóe miệng Thẩm Tử Sơ giật một cái.
Nhiệm vụ làm bộ dễ thương lần trước cậu cũng chẳng biết mình đã hoàn thành thế nào mà! Sao giờ lại thêm một cái nữa vậy?
Cậu vốn còn tính chuyện hỏi Trình Mục Tiêu vài thủ đoạn giả nai, nhưng gần đây nhiều chuyện quá nên vẫn chưa hỏi được. Được cái nhiệm vụ hàng ngày có phần thưởng gấp đôi… Đờ mờ, cũng chỉ vỏn vẹn có hai mươi phút!
Hiện tại lại lại lại trúng vào lúc Sở Phi Ly đang đi tắm.
Thế nên người ta sẽ được chứng kiến cảnh một bé mèo con ngồi ngoài phòng tắm như đang đòi ăn, đôi mắt tràn đầy khát vọng…
Cứ tiếp tục thế này, Thẩm Tử Sơ nghĩ hình tượng của mình sẽ thật sự biến thành rất-hay-buồn.
Ghê quá!
Thẩm Tử Sơ trông mòn con mắt, cuối cùng Sở Phi Ly cũng đã bước ra.
Cậu ngẩng đầu lên. Sở Phi Ly chỉ dùng chiếc khăn tắm quây nửa thân dưới, bọt nước chảy xuôi theo cơ bắp cường tráng và đường cơ bụng chữ V, làn da thiên màu bánh mật khiến cậu nhìn mà thoáng ngơ ngác.
Vóc dáng anh đẹp thật.
Thẩm Tử Sơ lập tức lắc mạnh đầu, không được không được! Lúc này không thể bị sắc đẹp mê hoặc! Tỏ vẻ đáng yêu!
“Meo~”
Sở Phi Ly hiện giờ cả người ướt nước, không thể nào ôm mèo con, mặc dù bé mèo kêu không ngừng nhưng anh cũng chỉ đành nhíu mày: “Đừng quấy.”
Tôi… Không… Quấy!
Thẩm Tử Sơ đang gượng gạo đong đưa cái thân mèo bỗng nghe giọng nói bất đắc dĩ lại đầy cưng chiều của anh…
Nhịp tim của cậu tăng nhanh rồi.
Thanh âm đó quả thực trầm thấp gợi cảm cực kỳ, êm tai hấp dẫn như tiếng đàn cello. Thẩm Tử Sơ chỉ thấy lỗ tai mình như ngọn đuốc được châm lên, cháy bỏng lan tới tận trong lòng.
Cậu là fan cuồng thanh âm của Sở Phi Ly…
Cái loại fan mà hết thuốc chữa ấy.
Thẩm Tử Sơ còn đang đắm chìm trong dư âm của tiếng nói kia, âm thanh nhắc nhở chợt vang lên trong đầu cậu.
[Bạn còn bảy phút.]
Cậu giật bắn mình, cuống cuồng nhìn về phía Sở Phi Ly. Hình như anh đang định vào phòng ngủ, cậu vội vươn móng vuốt nhỏ cào cào chân anh.
Ai ngờ khăn tắm bên hông Sở Phi Ly không quấn chặt lắm, cứ thế bị cậu tuột luôn xuống.
Thẩm Tử Sơ: “…”
Chết sớm mất thôi! Đúng lúc anh đang không mặc gì bên trong cả.
Từ góc độ của cậu:…
Lộ… Lộ lộ lộ… chim rồi.
Mặt Thẩm Tử Sơ phừng lửa, lông toàn thân như sắp cháy rụi, cậu vừa làm gì thế này?
Cậu hoảng loạn vô cùng, vội vã quay lưng lại không dám nhìn Sở Phi Ly nữa.
Kỳ thực Sở Phi Ly không hề trách cậu, cũng chỉ là một nhóc mèo mà thôi. Anh quấn kỹ lại khăn tắm, tỏ vẻ hết cách ôm Thẩm Tử Sơ lên, lại phát hiện mèo con vẫn quay mông về phía mình, cũng không nhiệt tình như vừa rồi nữa.
Xấu hổ à?
Anh bị suy nghĩ của bản thân làm hết hồn. Không xét đến chuyện mèo con có gay hay không thì cấu tạo của anh và nó đâu có giống nhau, nó có ngượng cũng phải ngượng với Mướp Ú chứ.
Sở Phi Ly hơi tức cười, nhìn bé mèo nhắm nghiền hai mắt lại thấy thật đáng yêu: “Bé Bánh Nếp, sao ngày nào cũng dính vào tao thế?”
Trong giọng nói của anh đầy ý trêu chọc, trái tim Thẩm Tử Sơ thùng thùng nảy lên.
QWQ…
Khi tay của Sở Phi Ly chạm tới bụng bé xinh của cậu, Thẩm Tử Sơ mới uể oải mở mắt: “Meo.” – Cậu buông ra.
Sở Phi Ly nhếch môi có vẻ rất vui. Con mèo này luôn có cách khiến tinh thần anh phấn chấn lên, đúng là kỳ lạ. Cũng không biết do bản thân mèo con đáng yêu hay bởi trước đây nó được Thẩm Tử Sơ nuôi, khiến anh yêu ai yêu cả đường đi luôn rồi.
Sở Phi Ly chọc chọc chiếc chuông trước cổ mèo, tập trung trêu nó.
Thẩm Tử Sơ: “…”
Sở Phi Ly lại chọc.
Thẩm Tử Sơ: “…”
Rốt cục cậu không nhịn được nữa, trong cơn giận dữ há miệng cắn ngón tay Sở Phi Ly. Có điều cậu không dám dùng sức, gọi là cắn chẳng bằng nói là ngậm.
Sở Phi Ly phì cười, lồng ngực rung lên.
Thẩm Tử Sơ cảm thấy thật mất mặt. Không phải cậu không cắn nổi mà là do mèo con chưa được tiêm vắc-xin phòng bệnh, cậu sợ anh gặp chuyện thôi.
Cậu không nỡ cắn.
Cứ vậy một hồi, hệ thống trong đầu cuối cùng cũng lên tiếng thông báo: [Nhiệm vụ hoàn thành, độ thân mật: 7.]
Thẩm Tử Sơ thở phào một hơi.
Đợi Sở Phi Ly buông tay, mèo con ủ rũ một mình bò vào góc phòng, thầm hận bản thân không có tiền đồ.
Sau đó, cậu đổi hai tiếng trở về cơ thể, giữ lại hai mươi phút phòng trường hợp khẩn cấp. Bởi sợ những chuyện tương tự như lần trước xảy ra, cách một thời gian cậu sẽ lại hoán đổi.
Lần nữa mở mắt, có lẽ bởi đã ngủ quá lâu, đầu óc Thẩm Tử Sơ cũng bắt đầu đau nhức. Cậu cau chặt mày, xem ra sau này không thể cứ ở trong cơ thể mèo mãi, bằng không ngủ nhiều quá có lẽ sẽ hại cho chính cơ thể mình.
Thẩm Tử Sơ đau đầu sắp nứt, nâng tay ôm trán.
Trình Mục Tiêu vừa bước ra đã thấy cậu như vậy, đưa cho cậu một cốc sữa bò: “Dậy rồi à?”
“Ừ.”
Thẩm Tử Sơ nhận cốc sữa, uống ừng ực hai ngụm.
Trình Mục Tiêu nhìn cậu không chút đề phòng, cười gian nói: “Cậu không sợ tớ bỏ thuốc kích dục vào à?”
Thẩm Tử Sơ suýt nghẹn, ho khù khụ.
“Đừng có dở hơi!”
Trình Mục Tiêu nhìn mặt cậu bị sặc đỏ lên, thò tay chọc hai cái: “Sờ thích thật.”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Đến khi trông cậu có vẻ hơi nổi quạu, Trình Mục Tiêu mới không trêu cậu nữa.
Thẩm Tử Sơ chợt nhớ tới chuyện “tỏ vẻ dễ thương”. Vừa rồi chẳng hiểu sao hoàn thành được, nhưng lỡ đâu sau này hệ thống lại ra nhiệm vụ giống vậy thì cậu biết làm thế nào?
Mà bây giờ trước mắt lại đang có một tên rất giỏi giả nai.
Đôi mắt Thẩm Tử Sơ sáng lên: “Mục Tiêu, cậu biết cách làm bộ đáng yêu không?”
Lần này đến lượt Trình Mục Tiêu không khỏi kinh ngạc: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi thế?”
Mặt Thẩm Tử Sơ ửng hồng: “Chỉ hơi tò mò là bình thường cậu làm việc thế nào thôi.”
Trình Mục Tiêu cong khóe môi: “Cậu muốn biết à?”
“Ừ.”
Ý cười trong mắt Trình Mục Tiêu càng đậm: “Cậu “meo” thử một cái xem.”
Nếu là trước kia, Thẩm Tử Sơ chắc chắn sẽ không nghe theo lời Trình Mục Tiêu. Có điều từ khi cậu biến thành mèo đã “meo” không biết bao nhiêu tiếng, trò trẻ con này hoàn toàn không phải chuyện gì khó khăn: “Meo.”
Trình Mục Tiêu vốn cho rằng Thẩm Tử Sơ sẽ không để ý đến mình, vừa nghe cậu “meo” xong, hắn run rẩy tại chỗ.
“Tớ “meo” rồi, tiếp theo thì sao?”
Được Thẩm Tử Sơ trưng gương mặt tê liệt nhìn chằm chằm, Trình Mục Tiêu bỗng cảm thấy đúng là có hơi đáng yêu. Hắn chuyển đường nhìn đi nơi khác, hai tai đỏ lên một mảng.
Tử Sơ thật sự… “meo”.
Nếu là một cậu chàng láu lỉnh nào đó làm vậy, hắn sẽ không cảm thấy gì. Nhưng Thẩm Tử Sơ vô cùng đứng đắn nghiêm túc, mặt đơ, ít nói.
Tương phản đáng yêu quá!
Nhịp tim của Trình Mục Tiêu gia tốc, Thẩm Tử Sơ còn vô cùng ngây thơ hỏi hắn: Tớ “meo” rồi, tiếp theo thì sao?
Tiếp theo cái gì?
Não Trình Mục Tiêu rối tung lên, chỉ cảm thấy vẻ dễ thương của Thẩm Tử Sơ đang thúc trống ngực hắn nện ầm ầm.
Hoàn toàn… Không thể cưỡng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.