Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 12: Giọng nói hớp hồn quá…




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Malaysia Bo Re Buddhist
(*YY: Theo tớ biết nó là cái ứng dụng để mọi người có thể bật mic nói chuyện với nhau, mở phòng hát live vân vân, sẽ có số phòng live hoặc ID gì đó để vào group với nhau. Tớ đọc võng du thì biết chứ không tìm được link định nghĩa, sorry.
*Rượu say loạn tính: chắc anh em biết rồi, say rượu rồi chịch bừa í, nhưng vì trong chương bảo phải dùng thành ngữ nên tớ để nguyên vậy.)
Đêm xuống, nhiệt độ giảm mạnh, Thẩm Tử Sơ bước tới mở tung cửa sổ, để gió đêm thổi tan cảm giác khô nóng trong lòng.
Cậu vò mái tóc đen, không hiểu sao bỗng có chút cáu kỉnh.
Không biết đã bao lâu, điện thoại bỗng báo có cuộc gọi đến.
Reng reng reng.
Thẩm Tử Sơ nhìn cái tên trên màn hình, kinh ngạc nhấc máy: “Sở Phi Ly? Sao tự nhiên cậu lại gọi cho tôi thế?”
Rõ ràng đêm qua họ mới nói chuyện với nhau không vui vẻ lắm… Mà không, có lẽ là cậu giận dỗi một mình thôi.
Đúng lúc này, Trình Mục Tiêu ra khỏi nhà vệ sinh: “Tử Sơ, ai gọi thế?”
Thẩm Tử Sơ giấu di động ra phía sau: “Không có gì.”
“Ờ.” Trình Mục Tiêu hỏi “Cậu đói không? Để tớ làm ít đồ ăn cho cậu.”
Giọng điệu của hắn ngọt lịm khác thường, trong sự cưng chiều lại pha chút nũng nịu. Dưới bóng tối, hắn có thể che giấu hoàn toàn ánh mắt tràn đầy ham muốn chiếm hữu của mình.
“Được.”
Chờ Trình Mục Tiêu đi rồi, Sở Phi Ly ở đầu dây bên kia mới lên tiếng: “Cậu sống cùng người khác à?”
Nghe crush hỏi cậu có sống chung với ai không, mồ hôi lạnh của Thẩm Tử Sơ tuôn ra như tắm.
Hết đường chối cãi.
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Thẩm Tử Sơ chẳng biết đáp sao cho phải. Bầu không khí trở nên lúng túng, cả hai phía đều im lặng như tờ.
Sở Phi Ly cũng biết mình không có tư cách hỏi những chuyện đó, anh hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc ghen tuông trong lời của mình: “Cậu muốn tham gia thử giọng cho “Phù sinh tẫn hoan” không?”
“Hả?”
Sở Phi Ly thuật lại chuyện vai thụ chính lần này rút lui giữa chừng cho Thẩm Tử Sơ. Nghe anh kể xong, cậu cũng hơi do dự.
Sở Phi Ly thấy đối phương không đáp, dường như cũng đã hiểu ý cậu: “Không muốn nhận à?”
Thẩm Tử Sơ chỉ cảm thấy lỗ tai tê dại.
Cậu vốn thích thanh âm của Thương Thủy Lưu Vân, giọng nói thoáng lộ chút mất mát của anh khiến đầu óc cậu nháy mắt trống rỗng.
Thẩm Tử Sơ buột miệng thốt lên: “Có!”
Nói xong cậu mới nhận ra mình vừa làm gì. Giọng nói hớp hồn quá…
Được cậu đồng ý, Sở Phi Ly nhẹ mỉm cười: “Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tử Sơ nhìn giờ, đã sắp đến thời điểm đổi lại cơ thể. May mà sinh viên năm tư không có nhiều tiết học, mới tháng mười một đã học xong hết các môn, thời gian còn lại là để đi xin việc và viết luận văn. Cậu bây giờ căn bản không cần lên lớp, nếu không thì chẳng biết phải giải thích với trường ra sao.
[Thời gian hoán đổi của bạn đã kết thúc, hệ thống mèo ngoan trọn đời lần nữa khởi động.]
Âm thanh điện tử quen thuộc vang lên, Thẩm Tử Sơ lại trở về với cơ thể mèo.
Cậu liếm liếm chân, chậm rãi tới bên Sở Phi Ly, nhưng vừa ngẩng đầu chợt thấy…
Tổn thọ quá! Nam thần của tôi đang cười ngu một mình!
Wow, có chuyện gì vậy?
Thẩm Tử Sơ ngơ ngác toàn tập.
Sở Phi Ly quay lại, phát hiện ra mèo con đang nghiêng đầu nhìn liền bế nó lên: “Ngủ nửa ngày giờ mới dậy hả?”
“Meo?” Hình như tâm trạng nam thần đang rất tốt?
Sở Phi Ly làm đồ cho mèo con ăn, sau đó một người một mèo lại bò lên sô pha.
Sở Phi Ly đã ngủ say rồi, nhưng Thẩm Tử Sơ trăn trở cả đêm vẫn không hiểu nổi tại sao anh lại cười ngu.
Thời gian từ từ trôi đi, sáng sớm, chuông cửa bỗng réo vang inh ỏi.
Bởi đêm qua họ ngủ luôn trên ghế, âm thanh huyên náo này lập tức kéo họ khỏi cơn mơ. Sở Phi Ly chầm chậm mở mắt ra, tâm trạng vèo vèo tụt xuống, ngay cả Thẩm Tử Sơ nằm trong ngực anh dường như cũng cảm nhận được bầu không khí xung quanh thay đổi, bừng tỉnh dậy.
Chuông vẫn kêu không ngừng, Sở Phi Ly chẳng còn cách nào khác hơn là đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra đã thấy Đỗ Đường Chu đứng đó: “Chậm thế, ông quay tay trong ấy à?”
Sở Phi Ly: “…”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Bề ngoài Đỗ Đường Chu khá đáng yêu, gương mặt trẻ con trông chỉ khoảng mười bảy mười tám, lại thêm vóc dáng xấp xỉ 1m7 còn thấp hơn cả Thẩm Tử Sơ, nhìn càng nhỏ tuổi hơn.
Có lẽ là… 15 tuổi?
Thẩm Tử Sơ: “Meo” – Trẻ con đừng có nói lung tung!
Đỗ Đường Chu chuyển mắt sang Thẩm Tử Sơ, nhịn không được hỏi: “Lại nhặt thêm một con mèo à?”
Anh ta bước đến, ngồi xổm xuống định vuốt Thẩm Tử Sơ, nào ngờ Sở Phi Ly đã thẳng tay ôm mèo lên mất, còn cười lạnh một tiếng: “Sáng sớm ngày ra, không chỉ đánh thức tôi mà còn đánh thức cả mèo của tôi.”
Đỗ Đường Chu chậc một tiếng: “Keo kiệt.”
Thẩm Tử Sơ đột nhiên cảm thấy giọng điệu này rất quen tai, hình như cậu đã từng nghe ở đâu đó rồi.
Chợt nhớ tới bài hát “Bất độ” kia, Sở Phi Ly từng cho cậu nghe qua giọng CV lồng tiếng cho một nhân vật chính khác, tên là cái gì mà Xuân Hàn Bạch Đường thì phải.
Cậu biết tên trong giới CV của Sở Phi Ly là Thương Thủy Lưu Vân nên vẫn luôn là fan của anh từ lâu, về phần cái người tên Xuân Hàn Bạch Đường này, tuy cậu không tham gia vào giới đó nhưng cũng từng nghe đến.
Khác với Sở Phi Ly chỉ nhận những tác phẩm chất lượng, Xuân Hàn Bạch Đường chẳng có chút tiết tháo nào, hầu như kịch gì cũng nhận, thậm chí còn nhận vài bộ đam mỹ H nữa. Mà lý do anh ta bị nói là vô liêm sỉ cũng vì anh ta thường hay cố ý “bán hủ” trên weibo.
Xuân Hàn Bạch Đường cũng là đại thần, thậm chí còn tham gia giới CV trước cả Thương Thủy Lưu Vân. Khi Thương Thủy Lưu Vân mới ra mắt, gần như Xuân Hàn Bạch Đường luôn mang theo anh, có tác phẩm nào tốt cũng cho anh chọn trước, ngày ấy trên weibo còn đồn đại ầm ĩ rằng anh được anh ta bao nuôi.
Đã thế… còn là kiểu thụ bao nuôi công kìa.
Bài đăng về couple của hai người chất cao như núi, nhưng sau khi Thương Thủy Lưu Vân cũng tự mình trở thành đại thần thì Xuân Hàn Bạch Đường không còn can thiệp vào chuyện của anh nữa, chạy đi tìm người khác tạo couple rồi.
Đỗ Đường Chu đi thẳng vào nhà, có vẻ rất quen cửa quen nẻo.
Sở Phi Ly mím môi, không vui hỏi: “Sao lại đến sớm thế?”
Đỗ Đường Chu đang cực kỳ thuận tay rót cho mình một ly nước, nghe anh hỏi, anh ta hơi khựng lại: “… Tìm ông thì đương nhiên là có việc gấp rồi.”
“Chuyện trong giới lồng tiếng hay chuyện bên ngoài?” Sở Phi Ly ngồi xuống sô pha. Anh vuốt ve mèo con một chút, đôi hàng mày cũng thoáng giãn ra “Đừng nói lại gây họa ở đâu rồi nhé?”
Đỗ Đường Chu trợn mắt nhìn anh, không thể tin nổi: “Ông có còn là em họ tôi không đấy?”
Sở Phi Ly “ờ” một tiếng, lạnh nhạt vô cùng.
Mà một câu này chẳng khác nào một quả bom nổ trong đầu Thẩm Tử Sơ. Cậu nhìn Đỗ Đường Chu rồi lại nhìn Sở Phi Ly, trong não toàn dấu chấm hỏi.
Hai đại thần của giới lồng tiếng Thương Thủy Lưu Vân và Xuân Hàn Bạch Đường không ngờ lại là… anh em họ? Hơn nữa Sở Phi Ly còn là em của Đỗ Đường Chu?
Em?
Không biết có phải vì Sở Phi Ly có vẻ chững chạc hơn mà Thẩm Tử Sơ cảm thấy Đỗ Đường Chu thực sự trông rất nhỏ, đúng là khiến cậu không sao lường được.
Đỗ Đường Chu nhíu mày: “Ông theo đuổi được người trong mộng kia chưa?”
Mặt Sở Phi Ly lại đen thêm: “Ai bảo tôi có người trong mộng?”
Đỗ Đường Chu cười khà khà, nhìn càng gian gấp bội.
Thấy anh ta như vậy, Sở Phi Ly vốn đã bực nay còn bực đến khó mà kiềm chế nổi: “Có việc gì thì nói đi.”
Đỗ Đường Chu đành chuyển đề tài về với bản thân, thở dài thườn thượt: “Trước kia tôi từng kể với ông đúng không, có một fan đã theo tôi từ hồi mới ra mắt, cũng phải năm năm rồi.”
“… Người ta không theo ông nữa à?”
“Không phải.” Đỗ Đường Chu bắt đầu thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra lúc trước anh ta hay bình luận qua lại với fan kia dưới bài đăng weibo, cũng có ấn tượng với ID của người đó. Cách đây không lâu, anh ta mê mệt một tựa game online, không ngờ trong lúc chơi lại vô tình gặp một ID giống hệt chàng fan nọ, sau khi trò chuyện, người đó nói nam thần của mình từng viết trên weibo là đang chơi trò này nên mình cũng chơi.
Đỗ Đường Chu trợn tròn mắt, thế mà fanboy cũng gặp được mình thật?
Anh ta cùng fanboy chơi game một thời gian, ngày ngày nghe fanboy khoác lác về Xuân Hàn Bạch Đường, khoe khoang mình với Xuân Hàn Bạch Đường thế này thế nọ. Fanboy còn nói mình rất thân với Xuân Hàn Bạch Đường, hôm nào cũng hẹn nhau chơi game.
Đỗ Đường Chu rốt cục nổi cáu, chuyện cùng chơi game mỗi ngày thì không phải là giả, nhưng hai người đâu có thân nhau, sao người kia dám bịa đặt như thế?
Vì vậy Đỗ Đường Chu kết nối YY với fanboy.
Khoảnh khắc thanh âm của anh ta vang lên, fanboy trầm giọng hỏi một câu: “Nam thần, là anh à?”
Giọng nói đó vô cùng trong trẻo, tựa dòng suối mát chảy qua tim, để lại cảm giác hơi lành lạnh.
Đỗ Đường Chu phát hiện giọng của đối phương cũng rất êm tai, không khỏi sững sờ.
Nào ngờ vừa thấy Đỗ Đường Chu im lặng, fanboy lập tức lo lắng: “Nam thần, có phải anh ghét em không? Lâu nay em nói nhiều như thế…”
Đỗ Đường Chu ho khan một tiếng: “Chúng ta đều là đàn ông cả, cậu đừng gọi tôi là nam thần, nghe xấu hổ quá.”
Đối phương khẽ bật cười: “Được.”
“Đúng rồi, sao cậu lại bảo cậu rất thân với tôi!”
“Em không nói thế thì anh có chịu mở YY nói chuyện với em không?”
Đỗ Đường Chu: “…”
Sau một thời gian thường xuyên qua lại, Đỗ Đường Chu dường như cũng bị fanboy quyến rũ. Hôm qua bọn họ rốt cuộc đã hẹn gặp nhau, Đỗ Đường Chu luôn cho rằng người có giọng hay thì thường mã ngoài không đẹp, kết quả lại thấy một anh chàng siêu đẹp trai xuất hiện.
Anh ta vốn cong, chết máy ngay tức khắc.
Bọn họ cùng nhau đi ăn, Đỗ Đường Chu uống rất nhiều, sáng hôm sau tỉnh lại thì cả hai đã ở khách sạn.
Không phải anh ta chịch fanboy, là fanboy chịch anh ta.
Khốn kiếp!
“Chuyện là thế.”
“… Say rượu loạn tính?”
Khuôn mặt Đỗ Đường Chu đỏ lên: “Cái gì mà say rượu loạn tính! Ông không có từ gì hay ho hơn à?”
Sở Phi Ly nhìn bộ dạng của anh ta, thản nhiên đáp: “Tôi biết rồi.”
Đỗ Đường Chu: “Ông biết cái gì, tôi đã nói gì đâu.”
Sở Phi Ly “ờ” một tiếng, phiên dịch thành ngữ sang văn nói thông dụng: “Cậu ta chịch ông rồi.”
Đỗ Đường Chu: “…” – Á khẩu không trả lời được!
Sở Phi Ly tiếp tục suy luận: “Hơn nữa chuyện cậu ta nói, cái gì mà ông chơi trò này nên cậu ta cũng chơi ấy, chắc chắn là nói dối. Tám phần mười là bởi cậu ta biết được tin tức của ông từ đâu đấy nên cố tình chơi game online để tiếp cận ông.”
Đỗ Đường Chu: “… Mẹ nó, sao ông biết rõ thế?”
Sở Phi Ly nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh đáp: “Vì tôi chính là kiểu người ấy đây.”
Ông là loại người như thế thì ông đi mà theo đuổi người yêu! Sao còn ở đây dạy đời? Ít nhất thì người ta còn dũng cảm hơn ông nhé! Tôi khinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.