Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 108:




Bây giờ lui ra ngoài thì quá rõ ràng rồi, nói không chừng sẽ khiến cho lòng rắn của rắn lớn cảm thấy bi thương, cảm thấy mình không được yêu thương nữa, đến lúc đó còn phải trả một cái giá lớn hơn để dỗ dành.
Sơ Niệm dứt khoát điềm nhiên như không quẹo sang chỗ khác, đi đến một bên khác của đầm nước cách xa nhất đối mặt với rắn lớn, cũng dựa lên tường, cười nói: “Hôm nay quá mệt rồi, chúng ta gần nhau quá dễ nóng, ngâm người tắm như này mát mẻ hơn.”
Nhưng cô quên mất một điểm, trước đây rắn lớn không hiểu lắm hành vi của con người, rắn lớn của bây giờ đã sớm nhìn thấu trong ngoài của Sơ Niệm rồi.
Những lí do lừa con nít đó đã lỗi thời rồi.
Trong mắt Sơ Niệm, rắn lớn vẫn là một con rắn lớn ngu ngơ, nói chuyện sẽ lắp bắp, không hiểu đối nhân xử thế.
Lúc vừa xuống nước, thực ra còn có chút lạnh, may mà Sơ Niệm không cởi hết quần áo, trên người còn có một cái yếm ngắn, rất thích hợp mặc vào mùa hè, hơn nữa còn có thể có hiệu quả phòng ngừa chảy xệ.
Cô giơ tay vẩy một vốc nước từ từ giội từ cổ xuống, dội đi cái dinh dính nóng bức ở cổ.
Sau đó lại vốc một vốc nước rửa mặt.
Nước trong hất lên mặt, lúc cô mở mắt ra có phút chốc mơ hồ, lúc tầm nhìn rõ ràng, đã nhìn thấy con rắn nào đó gần trong gang tấc, đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực.
“Đã…. đã nói là phần ai người đấy tắm, sao chàng lại tới.” Giọt nước lúc vốc nước lên rửa mặt thuận theo mái tóc đen nhánh từ trước trán chảy xuống, cùng với làn da nhẵn nhụi như ngọc của cô hình thành một loại kích thích thị giác mãnh liệt.
Thực ra bất kể là trong thế giới động vật, hay là trong thế giới bộ lạc loài người, màu trắng đều không phải là màu sắc tự vệ tốt cho lắm. Màu nâu đất và màu đen càng có lợi cho bọn họ ẩn núp, tránh khỏi nguy hiểm.
Làn da trắng như tuyết như này cực kỳ đẹp, khiến cho cô gái nhỏ nhắn trước mắt vô cùng tinh xảo, rung động lòng người.
Cũng giống vậy, ví dụ trong đêm đen, lúc mặt trăng sáng tỏ, cô trắng đến phát sáng.
Cực kỳ nguy hiểm.
Cần phải bảo vệ nhiều hơn.
Xinh đẹp như vậy, lúc không có sức mạnh hùng mạnh không có cách nào bảo vệ được.
Hai người nhìn nhau rất lâu, cô có thể nhìn ra yêu thích trong mắt người đàn ông, nhưng hoàn toàn không biết người đàn ông đã nghĩ nhiều thứ như vậy ở trong đầu.
Sơ Niệm giơ tay lắc lắc trước mặt người đàn ông: “Ngẩn người cái gì thế?”
Người đàn ông thu lại cảm xúc, nghiêm túc xem xét tỉ mỉ gương mặt thanh tú xinh đẹp của cô, nói bằng chất giọng ấm áp: “Đang nghĩ sao Niệm Niệm lại xinh đẹp như vậy.”
Khóe môi Sơ Niệm nhếch lên nụ cười, cánh tay tinh tế trắng ngần cuốn lên cổ người đàn ông, xiết chặt như dây leo: “Nói lời hay ý đẹp cũng vô dụng thôi, hôm nay chúng ta phải tắm đàng hoàng, rửa sạch bụi đất trên người.”
“Nhưng, Niệm Niệm lại quấn lấy ta làm gì?”
Sơ Niệm căn bản không ý thức được, mình cứ đụng phải người đàn ông là sẽ giống như dây leo không xương, lại gần hắn theo bản năng. Cô hừ nhẹ một tiếng: “Ta muốn đẩy chàng ra.”
Người đàn ông kéo cô lại, không cho cô cơ hội chạy trốn, bàn tay ấn chặt lên eo thon của cô: “Nhưng ta muốn đến gần Niệm Niệm.”
Sơ Niệm đã từng cắt tóc một lần, sau này cảm thấy tắm rửa rất tiện, người đàn ông cũng nói là thích, nên cũng không ép mình cắt ngắn nữa.
Bây giờ tóc cô đã đến thắt lưng, sau khi gặp nước thì mềm mại, từ trên người cô rũ lên người người đàn ông, nối hai người lại với nhau.
Sơ Niệm làm ra hành động giãy giụa cuối cùng: “Ta còn phải tắm.”
“Chúng ta tắm cùng nhau.”
“Được….” Cô còn chưa nói xong, thì đã hít sâu một hơi, hành động của người đàn ông còn nhanh hơn nói, bàn tay thật sự thuận theo lưng cô, nghiêm túc chà lưng cho cô.
Bùn đất sau khi ngâm mềm trong nước bị xoa ra, bùn đất theo động tác của người đàn ông không dừng trên da quá lâu, lại bị bàn tay kèm theo dòng nước xối đi.
Rõ ràng là động tác rất là đứng đắn, nhưng được người đàn ông làm ra lại kèm theo một chút cảm giác khác, giống như mang theo hàng ngàn hàng vạn xúc tu trườn lên người cô, khiến cô không thoải mái nhúc nhích cơ thể.
“Chàng…. ta tự mình tắm.” Giọng nói của Sơ Niệm gần như run rẩy.
“Không sao, ta biết tháo nơ rồi.”
Còn nhớ lần đầu tiên người đàn ông gặp phải nút thắt nơ, có thể nói là nhà binh gặp tú tài, sức lực cả người không biết dùng vào đâu. Không dám trực tiếp xé, nhưng càng dùng lực càng chặt, cuối cùng buộc nút thắt nơ thành nút chết, làm cho Sơ Niệm dở khóc dở cười.
Nhưng hắn của bây giờ đã thành thục đến không thể thành thục hơn rồi.
Đôi mắt sáng long lanh, mang theo ý cười: “Niệm Niệm, bây giờ ta còn biết tháo nút thắt bằng chóp đuôi, nàng có muốn xem thử không.”
Mang theo sự đắc chí, còn có một chút ý xấu.
Sơ Niệm Sơ Niệm nhận thấy nguy hiểm trong chuyện này, lắc đầu nguây nguẩy: “Ta không xem.”
“Có phải là nàng không tin ta có thể tháo nút thắt bằng chóp đuôi hay không?” Người đàn ông hỏi ngược lại, khiến cô không còn lời nào để nói.
Sơ Niệm điên cuồng gật đầu: “Ta tin chàng có thể.”
Người đàn ông người nhẹ một tiếng, âm thanh ở bên đầm nước vắng vẻ trong trẻo êm tai: “Được, vậy ta biểu diễn cho nàng xem.”
Trong mắt Sơ Niệm xuất hiện nghi ngờ cực lớn.
Có nói lý không vậy?
Đây còn ấu trĩ hơn một đứa trẻ.
Dù sao hôm nay cô nhất định phải xem chóp đuôi tháo nút thắt rồi.
Nhưng nút thắt ở sau lưng, cô xem kiểu gì.
Sơ Niệm cho rằng mình đã tìm được đường lui, kết quả người đàn ông nhìn vào mắt cô nói: “Để giữ công bằng, vậy ta cũng không xem.”
Sơ Niệm: “!”
Để không gây ra chuyện gì sai lầm, Sơ Niệm bảo trì trầm mặc.
Hai người mặt đối mặt đứng ở trong nước, lưng Sơ Niệm thẳng băng, có thể nhìn thấy cái đuôi rắn xinh đẹp ngoi lên từ trong nước, từ từ tiến gần lưng cô.
Người đàn ông nhắm mắt, đuôi rắn như vật vô chủ, không được rắn điều khiển, căn bản không tìm được phương hướng đúng, trực tiếp mò đến đỉnh đầu cô, quấn lấy tóc cô.
“Đừng nhúc nhích.” Sơ Niệm vội vàng hô dừng: “Chàng quấn phải tóc ta rồi.”
Đuôi của người đàn ông lại chui ra khỏi tóc cô, từ cổ cô đưa về phía trước người.
Quả thực là quấy rối!
Sơ Niệm lại lần nữa ngăn lại động tác của hắn, chỉ huy nói: “Hướng ra phía sau! Nơ bướm thắt ở sau lưng, không phải ở trước người.”
Sau mấy lần lên lên xuống xuống, cuối cùng chóp đuôi của người đàn ông chạm đến nút thắt nơ. Chỉ là cách hắn tháo nút thắt nơ có chút khó khăn, sau khi đuôi rắn chui vào nút thắt nơ, kéo cái dây làm bằng da thú màu đen, lật ra như chơi trò chơi thắt dây.
Chiếc vảy nhỏ của đuôi rắn luôn cọ dán lên lưng cô, không đau, nhưng giống như đánh bóng, cảm giác trên da không thể xem nhẹ.
Cuối cùng, nút thắt nơ được cởi ra, Sơ Niệm cho rằng mình sắp tự do rồi.
Người đàn ông lại nói ở trên đỉnh đầu cô: “Còn có một nút.”
Đúng là còn có một nút, ở trên cổ cô. Nếu như tháo nút thắt nơ này ra, như vậy cái yếm này không còn tác dụng gì rồi.
Lúc Sơ Niệm còn chưa đồng ý cũng chưa từ chối, người đàn ông đã nhanh chóng hành động.
Nhanh đến nỗi khiến cô không nhịn được nghi ngờ, vừa nãy có phải hắn cố ý dùng thủ đoạn mềm dẻo để lừa cô.
Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông đã mở mắt, đồng tử hẹp dài đã trở nên hơi tròn, giống một con mèo ở trong bóng tối nhìn chằm chằm con mồi.
Mà cô chính là con mồi đáng thương đó.
Sau khi tháo hai cái nút thắt nơ, thực ra cái yếm cũng không hoàn toàn rơi xuống, được cô dùng thực lực treo lên người, dán giữa cơ thể cô và người đàn ông, khó xử lại xấu hổ như búp sen mới nhú.
Ánh mắt của hắn dừng lại ở nơi đầm sen trắng kia.
Mỗi lần Sơ Niệm hít sâu lại cảm thấy nóng thêm một chút, giống như nước trong đầm không thể giải tỏa cái nóng của cô. Thậm chí cô còn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn ra sức uống nước.
“Niệm Niệm.”
Người đàn ông gọi tên cô, Sơ Niệm ngẩng đầu, trong đôi mắt toàn là hơi nước, ướt át giống như nai con vô tội.
Trước đây rắn lớn chỉ cảm thấy cái thứ nai con thực sự là mềm mại vô dung.
Bây giờ thú tính nguyên sơ của hắn lại nổi lên không thể kiểm soát.
Niệm Niệm của hắn há phải là nai con, cô là cành mận gai dẻo dai có gai, mặc dù thoạt nhìn nhẹ như bông không có sức lực, nhưng mỗi một cái gai trên cành mận gai đều đâm vào da hắn, khiến hắn không thể nào thoát khỏi.
“Cửu Di, mắt chàng đỏ lên rồi.”
“Nàng cũng đỏ rồi.” Âm thanh rắn lớn khàn khàn trầm phấp: “Cả người đều đỏ.”
Câu nói này mà là người lạ nói ra chắc chắn sẽ khiến người ta rất là khó xử. Nhưng bọn họ là bạn đời, Sơ Niệm chỉ cảm thấy thẹn thùng, muốn tránh đi.
Sau khi cô lại hít sâu một hơi thật lớn, hai người hơi tách ra, da thú rơi trên mặt nước phát ra một tiếng “bõm” nhỏ.
Tạo nên từng vòng gợn sóng.
Bóng người mơ hồ của hai người thoạt nhìn lúc lên lúc xuống, sự tĩnh lặng của mặt hồ bị phá vỡ hoàn toàn, mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách, tiếng mưa rơi như tiếng trống, nặng nề hùng hồn.
Cả người Sơ Niệm đều dựa lên người hắn, trong tầm mắt đá phát sáng khổng lồ lúc lên lúc xuống như biến thành bóng chồng.
Cũng không biết là đá đang chuyển động, hay là người đang chuyển động.
Trên người an không có điểm chống đỡ, bức tường phía sau cách bản thân rất xa, dưới sự tấn công dồn dập, để đề phòng mình không bị rơi xuống, cô chỉ có thể dùng cả tứ chi quấn chặt chỗ dựa duy nhất trước mặt.
Hành động như này đã tiến thêm một bước làm giảm khoảng cách của hai người ở một mức độ nhất định.
Mưa nhỏ chưa dừng lại nổi lên gió lớn, mưa to theo đó mà tới, mưa suốt một đêm.
Lúc Sơ Niệm tỉnh dậy vào hôm sau, vẫn là một ngày mưa.
Thế giới này dồi dào nước mưa, vào mùa hè, có thể có ba bốn trận mưa trong một tháng, có lúc một trận mưa có thể kéo dài một hai ngày.
Trời mưa đúng lúc có thể giải tỏa cơn khô nóng trong không khí, đưa tới từng trận gió mát lạnh thoải mái.
Dưới núi, gà con và cừu đã tránh vào chỗ trú mưa, bò lưng đen lại chẳng để ý chút nào, thế mà lại lợi dụng nước mưa giội rửa lông trên người, tùy ý hưởng thụ nước mưa mát lạnh.
Bạch Tuyết và bạn đời của nó cũng đã tránh vào trong một cái hang nhỏ ở bên ngoài cùng của hang động.
Bên cạnh Sơ Niệm lại trống không, cũng không biết rắn lớn đi đâu rồi.
Cô cũng không muốn nhúc nhích.
Trận mưa lớn tối qua ở bên đầm nước cuối cùng rơi thẳng vào trong nước, mặc dù rắn lớn có thể thở ở dưới nước, nhưng cô chỉ là một người bình thường, nhất định phải lấy hơi.
Lún sâu vào sự mãnh liệt giữa tỉnh táo và nghẹt thở, khiến người ta càng thêm chìm đắm hơn bình thường, cuối cùng cô chỉ có thể lấy hơi nhờ vào người đàn ông.
Nhớ đến sự triền miên ở dưới nước như vậy, khiến người ta không nhịn được đỏ bừng hai má.
Cơ thể Sơ Niệm cũng vô cùng mệt mỏi, không muốn động đậy một chút nào, phần eo và cơ thịt phần bụng chỉ cần nhúc nhích một chút sẽ cảm thấy mỏi nhừ không có sức, đặc biệt là lúc lật người, bụng dưới sẽ mang đến cảm giác như vậy, co thắt một chút sẽ chảy ra thứ không thuộc về bản thân.
Lúc chóng mặt buồn ngủ lần nữa, cô nhìn thấy một con rắn lớn màu vàng kim chậm rãi thu cánh, hạ xuống cửa hang.
Hắn vứt xuống một con mồi cực lớn, thấy Sơ Niệm tỉnh rồi, bước hai bước đến trước giường, hỏi: “Niệm Niệm, nàng tỉnh rồi. Có đói không? Muốn ăn gì nào?”
Không thể không nói, mỗi lần sau khi hai người làm chuyện xấu xong, cô đều giống như bị đào rỗng, cả người như được tu sửa lại, cả ngày đều uể oải không có tinh thần.
Nhưng rắn lớn lại như được uống thuốc kích thích, tinh thần phấn chấn, đi săn ngay trong đêm.
Có một điểm khá là tốt đó chính là, bây giờ hai người càng trở nên hòa hợp, cô càng ngày càng có thể cảm nhận được niềm vui trong đó.
Mà sau đó hắn cũng rất chu đáo, cô có thể tùy ý nằm trên giường giả chết.
“Muốn ăn canh thịt bò viên.” Sơ Niệm lật người nhõng nhẽo nói.
Rắn lớn cau mày suy nghĩ, nửa ngày mới cúi đầu nói: “Niệm Niệm, canh thịt bò viên, ta không biết làm.”
Tài nấu nướng đáng thương của hắn chỉ có thể làm thịt nướng ướp gia vị cô chuẩn bị sẵn, còn có các loại cháo đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.