Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 27: Ghen





Ánh mắt thoáng lóe ánh sắc đỏ ghim chặt lên người anh, giống như có thế lực vô hình khiến anh phải rùng mình nhanh chống giật lại bàn tay đang bị người đàn ông bên cạnh siết chặt.
"Ô hô, mới gặp có hai ngày thôi mà hai người đã thân thiết đến mức nắm tay như vậy sao?".
Cậu nhếch mép, có thể thấy sự giận dỗi in trên trán cậu.
Đi đến trước mặt anh, không khỏi khó chịu mà lườm Lưu Vũ bằng con mắt hình viên đạn đến mức độ muốn bắn xuyên chết hắn ngay lập tức.
Lưu Vũ không bất kỳ cảm xúc nào bộc lộ ra ngoài, hắn cũng không kém cạnh gì cậu.
Không nói năng gì nhưng đôi mắt phượng sắc bén tựa kiếm vừa mài kia muốn xẻo thịt cậu mới là lời hắn muốn nói.
Bỗng dưng anh cảm thấy có gì đó khó chịu, liền cách ngang cái tình huống: "Khi nãy băng qua khu rừng anh vì sợ hãi nên mới nắm tay anh ta".
"Vậy sao? Em tưởng hai người yêu nhau luôn rồi chứ?".
Cậu giãn cơ mặt liền giả vờ mỉm cười với anh, sau đó dùng sức kéo anh ngã vào lòng mình.
Em trai anh lại lên cơn điên rồi! Việc anh nắm tay ai thì có liên quan gì đến cậu đâu, cậu thân làm em trai mà cậu lại thái độ đó với anh trai? Thằng nhóc vô tri, làm như là vợ chồng đi ghen tuông vậy.
Tạ Thành bị cậu kéo đau cánh tay liền quạu quay qua vả đầu cậu: "Cái thằng nhóc này làm trò gì vậy?".
Cú này chẳng nhầm nhò gì với cậu thế nhưng vì muốn anh hạ hỏa nhỏ nhẹ với mình chỉ còn cách là giả vờ đáng thương, gương mặt khó ở bỗng hóa nũng nịu: "Hic đau quá, sao anh đánh em chứ, anh có biết là em lo lắng cho anh lắm không?".
Cậu ôm đầu mình nhõng nhẽo: "Vừa mệt nè, vừa đói bụng nè, bây giờ lại bị anh đánh đau..
Aa em chịu hết nổi rồi".
Vừa nhắm mắt giả vờ làm dẹo lên dẹo xuống vừa hé một mắt lén nhìn biểu cảm anh, thầm nghĩ thế nào anh cũng sẽ dỗ mình.
Tạ Thành thở dài lắc đầu lại cho là cậu lại lên cơn dở chứng nữa rồi.
Xoa đầu cậu, anh nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, mỉm cười ân cần hỏi thăm: "Xin lỗi em nha em trai của anh, anh làm em lo lắng sao? Em có đói bụng lắm không?".
"Biết ngay mà".
Cậu âm thầm cười nham hiểm sau đó nhẹ nhàng vén tóc mái của anh lên cho gọn, giọng nói của cậu bỗng chốc ngọt lịm: "Em đói a".
Lưu Vũ đứng nghe mà cau mày không khỏi nổi da gà với cái tên nhóc giả này.
Cậu nhếch mép cười điểu hắn, bởi Tạ Thành Thành chỉ quan tâm mỗi cậu thôi.
Lưu Vũ: "........".
"Nè, em ăn đi".
Anh lấy trong túi quần ra củ khoai lang mà khi nãy lúc đi anh đã bỏ vào túi để phòng hờ khi tìm thấy người nào rồi thì đưa cho họ ăn hồi sức.
"Cảm ơn anh nha".

Tạ Anh nhận lấy, liền bẻ đôi củ khoai ra.
"Mình chia đôi nha, anh ăn đi".
Tạ Thành: "Anh ăn rồi".
"Ờ".
Tuy không thấy đói bụng nhưng vẫn ăn cho anh vui.
Tạ Thành hỏi: "Em tới nơi này lâu chưa?".
Tạ Anh: "Cũng khoảng vài giờ".
Anh lại hỏi: "Thế em có thấy Hiểu Hân đi vào không?".
Cắn miếng khoai, cậu lắc đầu: "Em đứng nãy giờ có thấy ai ngoài hai người đâu".
Tạ Thành trầm tư: "Sao lạ vậy?".
"Bị quỷ che mắt rồi, chắc cô bé chỉ quanh nơi này thôi".
Quyết đoán, ánh mắt hắn quét qua mọi thứ trước cổng.
Anh gật đầu, đành nghe theo người có già kinh nghiệm, đỡ phải tốn công suy nghĩ.
Nhìn qua Tạ Anh, bỗng nhớ gì đó, anh hỏi: "Đúng rồi, Lương Tôn không đi cùng em à?".
Đang định ăn thêm một miếng nữa, nghe đến câu hỏi, cậu khựng lại liền đen mặt: "Cái tên khốn Lương Tôn đó...".
ĐOÀNG!
Đột nhiên có tiếng súng nổ bên trong tòa biệt thự, cả ba đồng loạt nhìn nhau.
Bỏ nốt nữa củ khoai còn lại vào miệng nuốt xuống rồi chùi mép, cậu nói: "Thôi chuyện tên khốn kia nữa gặp hắn rồi tính sổ sau, giờ vào trong diệt quỷ thôi".
Cảm thấy có gì đó không ổn, Tạ Thành lo lắng kéo kéo tay cậu, hỏi: "Em đã xảy ra chuyện gì với Lương Tôn sao? Anh ta làm gì em?".
Không trả lời anh, cậu nhếch mép hừ một tiếng rồi rút tay lắc đầu mở cổng đi vào.
Nhiều lúc bức xúc cậu nhóc này thật sự, muốn hỏi han lo lắng nhưng không biết đâu là nhân cách thật của cậu mà đối đãi.
Mới thấy nhõng nhẽo xong quay qua quay lại là cái bộ dạng kiêu ngạo ngông đời mắc ghét này.
"Vào không? Em nhốt anh ở ngoài bây giờ?".
Tạ Anh tay đút một tay vào túi quần, nhướng mày.
Làm như anh đây muốn vào, toàn ma quỷ ở trong đó không! Vào lại hết đường ra!
Mà thôi bỏ qua, không so đo với em trai nữa anh đi vào theo cậu, bỗng nhiên bị Lưu Vũ kéo lại, hắn cau mày: "Đừng vào, coi chừng..".
RẦM!
Sấm sét đánh xuống đài phun nước giữa sân, mặt đất rung chuyển một lúc rồi dừng.

Những âm thanh kỳ dị đồng loạt vang dần đến, bầy quỷ đói hơn mấy ngàn con trong sân vườn túa ra giẫm đạp nhau lao đến ba người.
Tạ Anh nhanh nhẹn liền phi ra ngoài nhanh tay đóng cổng.
"Sao không tiếp tôi chặn lại?!".
Cậu dùng lưng chắn cánh cổng.
Bầy quỷ leo nheo đằng sau, tay chân bọn chúng khua loạn xạ vào người, khiến cậu vô cùng khó chịu muốn bùng nổ sức mạnh giết hết bọn chúng ngay nhưng lại nhanh chống hạ hỏa bởi có anh ở ngay đây.
"Nãy ngươi mới nói diệt quỷ mà, giờ thì tự làm".
Lưu Vũ lạnh nhạt hững hờ.
"Cái thằng già này..".
Cậu đang kiềm nén hết sức để không bị lộ diện thân phận thật sự của mình.
Tạ Thành không thể bỏ mặc em trai mình được liền đi đến giúp cậu, cơ thể anh không được cường tráng và có sức mạnh như cậu và hắn.
Nhưng ít nhất vẫn có thể trụ được một chút.
Lưu Vũ tạch lưỡi, hắn liền kéo hai người ra, cánh cổng cứ thế mà bị bọn quỷ đói xông ra phá sụp đổ.
ĐOÀNG!
Hắn rút trong túi ra khẩu súng lục, viên đạn nhẹ nhàng vút ra kéo dài thành tia chớp ánh quang vàng phi xé gió thẳng vào mục tiêu.
Năm trăm con quỷ đói chớp mắt bị bắn xuyên đầu, đồng loạt ngã xuống đất.
Tạ Thành trố mắt không thể tin được, chỉ với khẩu súng nhỏ đó vậy mà giết một lượt bầy quỷ mấy trăm con trong một giây.
Không rời mắt được màn vừa rồi, anh đứng bất động thầm nhận xét.
"Khè..
KHÈ!".
Một con quỷ ở sau lưng đang vươn tay tóm lấy anh, giác quan kêu gọi Tạ Thành liền vung gậy sắt xoay người quất ngang đầu nó.

Những con khác lần lượt lao về phía anh.
"Hừ, đừng tưởng ta yếu mà bọn mi bắt nạt!".
Máu chiến đột ngột hăng lên, anh quơ gậy lao về phía chúng.
Mấy chục con liền bị anh bang cho vỡ đầu mà chết.
"Không tệ".
Lưng của hắn đụng phải lưng anh.
Thoáng đỏ mặt, anh vuốt tóc lên: "Cảm..
Cảm ơn".
Bên kia Tạ Anh không dùng sức mạnh quỷ dị để giết quỷ, miễn cưỡng múa vài đường gậy.
Cả trăm con quỷ xấu số bị đập cho méo mặt móp đầu, nát xương mà chết trong tư thế co quắp.
Tuyệt tình hằn trên gương mặt cậu, lúc chiến đấu thế mà tuyệt tâm vô tình không tí cảm xúc cứ thế mà giết chết hết lũ quỷ.
Bầy quỷ mấy ngàn con chớp mắt bị giết sạch, xác của chúng cũng nhanh chống tan biến.
Trước cổng biệt thự quay về như lúc ban đầu, không còn bất cứ thứ gì ngoài ba người.
Gió lạnh vi vu lướt qua, cả ba đi vào trong sân, xung quanh không có gì bất thường, chỉ có đài phun nước giữa sân bị sét đánh chẻ làm đôi.
Bước đến, Tạ Thành ngó vào, đài phun nước thoáng bốc ra mùi khen khét do sét đánh khi nãy.
Rêu mọt bám víu xanh hết bên trong, bụi bẩn dính đầy, có vẻ đã lâu năm rồi không ai dọn dẹp.
Đứng lâu liền ngửi thấy mùi khai khai, anh nhăn mặt liền lùi lại.
"Em có bản đồ nơi này".
Tạ Anh bên cạnh lấy trong túi ra tờ giấy kích cỡ a4, mở ra đưa cho anh.
Tạ Thành nhận lấy, bảng vẽ cơ cấu sơ đồ của biệt thự lằn quằn khó hiểu, lật đến lật lui, nhìn lâu một hồi mới nhận ra một trong ô vuông nhỏ cạnh hình tròn chính là một căn phòng.
"Có một đường hầm nằm ở bên dưới chỗ chúng ta đang đứng".
Lưu Vũ chỉ ngón tay vào một phần trong bảng vẽ.
"Chúng ta không thể đi cửa chính, thông thường sẽ bị khóa, bên hong biệt thự có cửa nhỏ chúng ta có thể vào".
Tạ Anh cũng góp phần ý kiến.
Giờ anh mới nhận ra là trong nhóm ba người chỉ có duy nhất mình anh đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm, có thể cho là chậm tiêu.
Lưu Vũ chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền phân biệt rõ ràng từng nét vẽ và vị trí từng nơi trên bản đồ.

Tạ Anh thì nhạy bén để ý vài chi tiết khi bước vào đây.
Anh chỉ ước, sau những cái nhiệm vụ này có thể giúp anh thông minh lên hơn một tí cũng được.
Như vậy sẽ không cản trở ai trong lúc làm nhiệm vụ.
"Lối vào đường hầm chỉ quanh đây thôi, chúng ta tiện thể khám phá trước".
Lưu Vũ đi vòng quanh đài phun nước, dùng chân giẫm dưới đất xem có kết cấu cánh cửa bí mật không.
"Không được, như vậy bất tiện lắm, anh, chúng ta đi vào biệt thự này trước đi".
Tạ Anh lay tay anh, chỉ về lối đi bên hong biệt thự.
Lưu Vũ nhíu mày: "Ta cảm nhận được có thứ gì đó giúp chúng ta tìm manh mối của khách sạn Thanh Phi, nên đi tìm trước đi".
Tạ Anh hừ một tiếng, nói: "Bí mật của khách sạn Thanh Phi nằm ở khách sạn, có liên quan gì với cái biệt thự này đâu".
Hắn và cậu hai ý kiến trái chiều, ngầm ý rằng cả hai đang đối trọi qua lời nói.
Điều này khiến anh thật khó xử, lúng túng giữa em trai và người bạn mới thân, không biết nên nghe theo ai.
Anh ngập ngừng suy nghĩ một lúc liền chọn đi cùng Tạ Anh.
Tạ Thành cười gượng: "Anh Lưu à, hay chúng ta vào biệt thự trước đi, tìm người trước đã".
Tạ Anh liền kéo anh đi.
Lưu Vũ nhìn theo bóng lưng anh mà âm thầm phì cười sau đó cũng đi theo sau.
Tòa biệt thự màu trắng cổ điển sang trọng đó chỉ là nhìn từ xa nhưng khi đến gần mới thấy rõ màu sắc xuống phai tàn, phủ âm màu lạnh lẽo hiu quạnh bao quanh tòa biệt thự cô độc.
Cọt kẹt...
Tạ Anh đẩy chiếc cửa gỗ, bên trong tối om, cậu bật đèn pin nhỏ móc trên áo trước ngực bước vào.
Ánh sắc đỏ hiện thị trên con ngươi đen láy liền quét một vòng, trong này chính là gian bếp.
Lưu Vũ ngồi xuống ghế, chân vắt chéo lấy điếu thuốc ra hút, trông hắn rất chi là ung dung.
Hắn nhướng mày: "Nếu tôi nói tôi là nhà tiên tri dự đoán trước sự việc thì hai cậu tin không?".
Tạ Thành ngạc nhiên: "Thế anh đoán xem một lát sẽ xảy ra chuyện gì?".
Khói thuốc lá phì phèo, hương khói như bao trùm lấy hắn, Lưu Vũ đứng lên với biểu cảm lạnh lùng tiến đến anh: "Hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, nhưng...".
Hắn ngưng một lát để quan sát biểu cảm anh.
Tạ Thành cười cười cứ tưởng hắn đang đùa: "Không có gì xảy ra thì thật may quá, nhưng mà làm sao?".
Hắn vỗ vai anh: "Đừng có đi theo tên nhóc kia".
Tạ Anh đang lục tìm manh mối trong bếp bỗng đóng sầm cửa tủ một cách thô bạo quay qua lườm hắn, cậu cố kiềm nén không để cơn tức dâng trào.
Nếu không có Tạ Thành ở đây, không chừng cậu lao đến đánh nhau với hắn một trận.
Cậu bước đến trước mặt hắn, lạnh lùng: "Này ông chú, bớt diễn thuyết linh tinh đi, bây giờ tập trung thu thập manh mối đi".
Lưu Vũ không mấy quan tâm lời cậu nói, bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa đầu Tạ Thành, nói: "Cậu ở bên tôi an toàn hơn là ở cạnh tên nhóc tính khí thất thường này, bây giờ an toàn không có ma quỷ nào đột ngột tấn công, cậu yên tâm".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.