Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 10: Chúng Nó Thành Chuột





Khung cảnh tối đen trong lớp học bỗng biến hóa sang buổi sáng, từ tối om lạnh lẽo biến thành ánh sáng ấm áp.
Mơ hồ ảo ảo hư thực, Tạ Thành đã bị quỷ u mê đầu óc không còn nhận ra đâu là thật đâu là giả mà vẫn ôm ấp Hạ Hàn.
Mọi thứ hiện tại như quay về hiện thực, con người không biến mất cùng hơi ấm lan tỏa xung quanh.
Âm thanh người nói chuyện, tiếng bước chân, tiếng xe cộ.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào, Hạ Hàn ôm anh đầu tựa lên ngực, nũng nịu nói: "Em phản bội anh, anh có ghét em, có hận em không?".
Bây giờ hận thù đối với anh đã cuốn theo gió chẳng quan tâm bất cứ thứ gì nữa bởi vì anh đã có cậu.
Xoa đầu cậu, anh nói: "Điều đó chả là gì với anh cả bởi vì anh rất yêu em".
Hạ Hàn ôm chặt lấy anh: "Vậy sao? Em cũng rất yêu anh".
Nơi anh không nhìn thấy, nét mặt Hạ Hàn thay đổi, cậu ta nhếch mép: "Nhưng...".
Tạ Thành lơ là hỏi: "Nhưng sao nào?".
"Thật không ngờ!".
Cửa phòng học đột nhiên bị đạp tung ra, một kẻ vẻ mặt có phần giận có phần diễn đi vào.
Tạ Thành giật mình liền buông Hạ Hàn ra quay đầu lại, anh sững sốt: "Hà Thanh?".
Trên tay Hà Thanh cầm chiếc điện thoại hình như là đang quay video, phía sau hắn có thêm sáu tên học viên cũng đang cầm điện thoại quay video.
Hắn đá lông mày ra hiệu cho hai tên, hai tên đó liền chạy ra ngoài thông báo với mọi người.
Hắn đút một tay vào túi quần, biểu cảm khinh thường nói: "Không ngờ thầy Tạ lại cưỡng gian học viên của mình trong lớp học ngay giờ nghỉ trưa đấy".
Tạ Thành đen mặt: "Cái gì?!".

Video phóng to mặt Tạ Thành, Hà Thanh chặc lưỡi: "Mọi người có thể thấy đây là giảng viên của học viện chúng tôi và cũng là nhà tạo mẫu trẻ tài năng có tiếng tâm trong tỉnh, nhưng thật không ngờ là cậu ta cưỡng gian học viên mình ngay trong lớp học.
Có vẻ cậu học viên rất là sợ hãi".
Hạ Hàn liền đẩy Tạ Thành ra chạy đến ôm lấy cánh tay Hà Thanh, ánh mắt rơi lệ thút thít với vẻ mặt vô tội: "Thầy Hà à, thầy Tạ làm em đau lắm".
Một đám người ngoài lớp ùa vào, vây quanh xem kịch.
Hạ Hàn càng lớn tiếng: "Thầy Hà! Thầy Tạ vừa rồi xàm sở em!".
Âm thanh chê bai của những người có mặt bất ngờ reo lên.
Cậu ta thút thít giả bộ dùng tay áo giậm khóe mắt: "Nếu không có thầy Hà vào kịp thời thì thầy Tạ đã..
Đã huhu".
Hạ Hàn sa vào lòng Hà Thanh yếu đuối khóc, những kẻ vây xem, kẻ xì xầm bàn tán, kẻ quay video đăng tải lên mạng.
Tất cả những ánh mắt ở trong lớp học chỉ nói lên đúng một điều.
Đó là kinh tởm Tạ Thành!
Anh chẳng hiểu chuyện gì, ánh mắt mở to rung động hướng đến Hạ Hàn: "Tiểu Hàn, chuyện này rốt cuộc là..
Sao vậy?".
Cậu ta không đáp mà làm vẻ mặt sợ hãi, Tạ Thành ngơ người như có thứ gì đó trong cổ họng chặn lại chẳng nói nên lời.
Cúc áo của anh chưa cày lại cho nên chẳng thể nào chối cãi với bàn dân thiên hạ.
"Thật không thể tin được thầy Tạ lại như vậy".
"Trước giờ thầy ấy đều hiền lành lương thiện ai biết lại là tên điên biến thái chứ!".
"Lại còn đồng tính nữa chứ!".
"Thật kinh tởm!".

"Học viện không cần giảng viên như thế!".
"Tẩy chay hắn đi!".
Xì xầm, xì xào.
Âm thanh lăng mạ miệt thị bên tai đã thành ù ù chít chít chẳng nghe rõ cái gì nữa, một tên học viên đi đến đạp chân Tạ Thành khiến anh ngã quỳ xuống chúi đầu trước mặt Hà Thanh.
Hắn dùng chân đạp đầu anh xuống đất, bộ dạng anh bây giờ thảm hại nhục nhã không biết đào lỗ chui xuống đất có đỡ nhục hơn không nữa.
Nhếch mép, hắn nhướng lông mày, nói: "Thầy Tạ à, thế này có chết cũng không đỡ nhục đâu, bây giờ tất cả mọi người đều biết đến cậu với biệt danh là tên điên biến thái rồi.
Haha! Đã cưỡng gian học viên của mình! Haha!".
Những lời hắn nhục mạ đã biến thành tiếng chuột kêu chít chít, anh nằm dưới đất mặc kệ hắn chà đạp mình.
Tâm trí anh bây giờ biến thành khoảng đen trong vũ trụ, anh lơ lửng giữa khoảng không.
Bỗng nhiên có một ngôi sao băng đang lao nhanh đến tông vào anh.
"Hự!".
Ngôi sao băng khổng lồ, sức của nó nặng hơn cả mấy tỉ tấn đè anh muốn ngộp thở, không lẽ mặc kệ buông người để sao băng đè cho đến chết hay sao?
Ước vọng và mục đích trong cuộc đời của mình là gì?
Câu hỏi bỗng nảy lên đầu.
"Ước vọng...?".
"Mục đích...?".
Anh cắn chặt răng, nắm tay siết lại thành nắm đấm, gân cổ gân tay hằn lên.

Anh hét lên: "Tôi ước được sống! Để những con người khinh thường tôi, ghét bỏ tôi biết rằng tôi là kẻ điên không bao giờ bỏ cuộc!".
Tạ Thành gồng tay đẩy ngôi sao băng, gân từ đầu ngón tay nổi lên dài đến bả vai.
Sao băng nứt nẻ, một luồng sáng xanh lóe lên trên nắm đấm.
"RẦM!".
Sao băng vụn vỡ thành từng mảnh, Tạ Thành bật tung lên khiến Hà Thanh đang dùng chân đạp đầu mình bật ngã ngửa bay ra sau.
Hà Thanh ngồi bệt dưới đất, tức giận: "Tạ Thành!!!".
Cả người Tạ Thành phát ra ánh sáng màu xanh dần biến thành làn khói màu đen.
Con mắt anh bị máu đen nhuộm lấy, máu chảy xuống cằm tạo ra hai hàng mực bên má, anh nghiến răng nhào đến đấm Hà Thanh.
Sắc cảnh ấm áp liền sập xuống âm u lạnh lẽo, những kẻ lăng mạ anh phút chốc biến thành chuột chít chít ùa đến cắn xé anh.
Tạ Thành vung tay một luồng khói đen bao lấy đám chuột, anh siết tay đám chuột liền thành thịt vụn rơi xuống như mưa.
Hà Thanh trước mặt anh đã biến thành con chuột nhỏ bị dập bẹp, máu me nhày nhụa.
"Haha...!Haha...!HAHA!!!".
Ngửa đầu lên trời anh cười như điên như khùng, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Những kẻ khinh thường anh đều biến thành chuột sau đó lại bị anh giết chết, điều này thật sung sướng!
Nhắm mắt lại anh ngã người xuống đất nhưng lại lún xuống khoảng không màu đen.
.
Hé mở mắt bỗng bị chiếc lá rơi xuống che phủ tầm nhìn, cảm thấy mình đang nằm trên cái gì đó mềm mềm.
Tay lấy chiếc lá ra, hơi cử động cổ thì phát hiện mình đang nằm trên đùi Tạ Anh.

Cậu đang dựa lưng vào thân cây nhắm mắt ngủ, đầu lông mày hơi cau lại có vẻ như đang lo lắng điều gì đó.
Tạ Thành gác tay lên trán, cảm thấy hơi nhứt đầu: "Hạ Hàn...!Hà Thanh...".
Trong đầu anh vẫn mơ hồ về sự việc mình trải qua khi nãy, kết cuộc thì Hạ Hàn và Hà Thanh vẫn thông đồng hãm hại làm nhục anh.
Dù chỉ là mơ nhưng liệu khi quay về hiện thực bọn họ còn làm hơn cả thế không?
Anh nhắm mắt lại suy nghĩ cuộc đời, đành thở dài chấp nhận.
"Phịch".
Bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè lên bụng mình khá nặng, thứ đó liền liếm mặt anh.
Tạ Thành mở choàng mắt, trước mặt anh là chú chó Husky.
"Gâu".
"Anh ấy tỉnh rồi, đừng liếm anh ấy nữa".
Chú chó Husky liền đi đến bên Tạ Anh ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tạ Thành ngồi dậy, nhìn xung quanh một lượt rồi mới chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "Tiểu Anh à, em đưa anh đến đây hay là anh đã ở đây trước lúc em tới rồi vậy?".
Ngáp, cậu nói: "Em tìm thấy anh ở đây, rốt cuộc anh đã tới đây khi nào vậy? Anh có nhớ chuyện gì xảy ra không?".
Anh nói: "Anh cũng chẳng nhớ anh tới đây bằng cách nào, nhưng tại sao lại là sân sau căn tin nhỉ?".
Nhíu mày, anh nói tiếp: "Lần trước khi gặp người đàn ông kỳ lạ trước cổng chính sau đó anh ngất đi rồi cũng tỉnh lại ở sân sau căn tin".
Cậu đen mặt hỏi: "Người đàn ông kỳ lạ? Còn người tồn tại trong thành phố này ngoài chúng ta nữa sao? Thế sao sáng đến giờ chúng ta không tìm thấy ai?".
Không muốn nhớ lại hình ảnh người đàn ông cùng cái đầu kinh dị trên tay hắn ta anh liền lắc đầu xua tay, đánh trống lảng: "Chắc là người bên ngoài thành phố đi lạc đến thôi, chắc hắn giống chúng ta nên đã đi qua thành phố khác rồi".
Anh đứng lên: "Chúng ta cũng di chuyển tới thành phố khác tìm người đi có gì tụ hợp lại mà sinh tồn".
Đội nón mũ hiểm, đeo ba lô lên, tay cầm gậy sắt ra vẻ tràn đầy năng lượng quay lưng bước đi: "Anh đi đấy nhé, em không đi anh bỏ em lại bây giờ".
Tạ Anh: "......".
Đen mặt, con ngươi cậu đỏ lên nhắm vào sau đầu anh rồi lại thu hồi quay lại biểu cảm bình thường.
Đứng dậy đeo ba lô lên bước đi, chú chó Husky liền lẽo đẽo theo sau hai người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.