- Huyền nhi.
Đường Tiêu thử hô to một tiếng, nhưng thanh âm quá yếu ớt, thậm chí ngay cả mình cũng không nghe được.
Mệt mỏi quá, thân thể rất suy yếu...
- Lão công?
- Lão công!
Đường Tiêu một lần nữa tỉnh lại lần này mở to mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy Dực Thai công chúa xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt thon gầy của nàng trắng bệch tựa hồ mới bệnh dậy vậy.
- Lão công tới đây thăm ta rồi sao?
Dực Thai công chúa thấy Đường Tiêu mở to mắt ra thì giống như không tin được chờ đợi hai năm nàng không chỉ một lần nằm mộng như thế, nhưng mỗi lần mộng tỉnh đều là thương tâm và thất lạc không còn bất kỳ hi vọng nào rồi.
Trước đó vài ngày bị bệnh nặng, Đường Tiêu không thể cử động hiện tại rõ ràng còn mở mắt.
Tuy nhiên Dực Thai công cháu không khẳng định là Đường Tiêu trở về thăm nàng mà hoài nghi mình bị bệnh nặng mộng tưởng hão huyền xuất hiện ảo giác.
- Ta...
Đường Tiêu muốn nói gì đó nhưng miệng lại giật giật, cái gì cũng không nói nên lời, thân thể từ từ khôi phục chậm chạp khiến cho hắn như phát điên.
Trừ phi có thể khu động Luyện Yêu Thối Ma Hồ nếu không hắn không cách nào tiến hành tăng tốc khôi phục.
- Lão công thật sự tỉnh rồi sao?
Dực Thai công chúa cuồng hỉ rong lòng.Bởi vì thân thể suy yếu thoáng cái nàng đã bất tỉnh ngã xuống bên giường đá của Đường Tiêu.
Nhìn thấy Dực Thai công chúa hôn mê bờ môi tái xanh, Đường Tiêu cảm thây sự tình không ổn nàng nếu như ở trong thạch thất không cách nào tỉnh lại thì có thể sẽ bị đông lạnh ở nơi này.
Lo lắng một hồi Đường Tiêu cũng tiến vào trong hôn mê, đương nhiên cũng vì thân thể của hắn quá mức suy yếu mà ngủ say.
Một lần nữa tỉnh lại Dực Thai công chúa đã không còn ở bên người điều này khiến cho Đường Tiêu hoài nghi lúc nãy mình té xỉu bên giường đá phải chăng là do tinh thần hoảng hốt gây nên một giấc mộng.
Hẳn không phải là mộng Đường Tiêu mơ hồ mình được cho ăn gì đó khiến cho thân thể của hắn thêm vài phần khí lực.
Điều khiến cho Đường Tiêu vui mừng chính là hắn đã cảm nhận được sự tồn tại của Luyện Yêu Thối Ma Hồ.
Đây là một tiến triển lớn.
- Lão công đã tỉnh/
Dực Thai công chúa đột nhiên nhào vào trong thạch thất, quần áo tóc tai hơn mất trật tự nhưng hiển nhiên là đã khỏi bệnh.
- Ta... tỉnh... không ta.... ta ... trở về... rồi.
Đường Tiêu gian nan mà nói, hai chữ trở về đặc biệt cố gắng nhấn mạnh.
- Chàng trở về rồi sao không chỉ là tới đây thăm Huyền nhi chứ?
- Đừng khóc.... ta không... đi nữa...
Đường Tiêu cố gắng muốn vươn tay ra vuốt ve má của Dực Thai công cháu.
Dực Thai công chúa thò tay nắm lấy tay của Đường Tiêu đem bàn tay đó sờ lên trên mặt mình, nghẹn ngào mà khóc, lại nhìn nụ cười của Đường Tiêu, trong chốc lát khóc lại cười như điên vậy.
Bỗng nhiên ngay lúc đó Dực Thai công chúa nhớ ra điều gì kinh hô chạy ra khỏi thạch thất hơn nửa ngày không trở về.
Đường Tiêu cười khổ hắn hoài nghi tinh thần của Dực Thai công chúa phải chăng đã thất thường rồi.
Thừa dịp thể lực từ từ khôi phục, Đường Tiêu cố gắng thúc giục Luyện Yêu Thối Ma Hồ ở trong cơ thể chỉ cần nó có thể xoay tròn phóng thích chân khí thì sự tình sau này có thể đơn giản hơn nhiều.
Luyện Yêu Thối Ma Hồ lần này lại khiến cho Đường Tiêu trở nên thất vọng một luồng chân khí cường đại từ bên trong phun ra tràn cả người của Đường Tiêu.
Giống như ruộng đất khát khô cuối cùng đã được thoải mái khiến cho thân thể già nua của Đường Tiêu bắt đầu có sinh cơ, huyết dịch đóng băng bắt đầu tan như tuyết, thân hình khôi phục lại huyết sắc, không biết có phải là lâu rồi không chịu đựng chân khí tẩm bổ này không mà khi Dực Thai công chúa quay về Đường Tiêu đã trở nên hôn mê rồi.
Vừa rồi Dực Thai công chúa sợ Đường Tiêu trở về nhìn thấy bộ dạng đầu tóc rối bời của mình nên vội vàng chạy đi không ngờ sau khi trở về Đường Tiêu đã ngủ say.
Nhưng mà sau khi cảm nhận được sinh mệnh của Đường Tiêu đang dần khôi phục Dực Thai công chúa buong lòng xuống, nàng tin tưởng với sự ương ngạnh của Đường Tiêu hắn sớm muộn sẽ tỉnh lại.
Hao hết sức lực Dực Thai công chúa cũng đã đưa Đường Tiêu ra ngoài, hồi tưởng lại cảnh tượng mấy ngày trước hắn còn hôn mê Dực Thai công chúa không khỏi mê mang.
Một thời gian sau Đường Tiêu lại tỉnh lại lúc này ánh mặt trời chiếu lên trên người của hắn khiến cho hắn có cảm giác chìm vào trong lồng ngực ôn nhu.
- Lão công chàng đã tỉnh?
Dực Thai công chúa run rẩy nói.
- Lão bà...
Vừa mở mắt nhìn thấy hai má quen thuộc của Dực Thai công chúa trong lòng Đường Tiêu tràn ngập trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
- Vài ngày trước chàng làm ta sợ muốn chết, toàn thân thối rữa, ta nghĩ chảng bỏ ta đi về sau mới phát hiện là thoát thai hoán cốt, lão công chàng ở trong thế giới khác rốt cuộc xảy ra chuyện gì/
Dực Thai công chúa lúc khóc lúc cười cảm xúc rõ ràng không khống chế được.
Nàng tuyệt đối không ngờ Đường Tiêu sau lần trước tỉnh lại đã hoảng hốt một năm rưỡi thời gian lú này thân thể của hắn tuy từng ngày tốt hơn nhưng vẫn không cách nào chính thức tỉnh lại.
- Thoát thai hoán cốt.
Đường Tiêu cẩn thận cảm ứng đột nhiên từ trong ngực của Dực Thai công chúa nhảy dựng lên hít sâu một hơi.
Bốn đạo linh phù bỗng nhiên bay ra từ thân thể của hắn, ý niệm chi lực cũng ngày càng thực sự hơn.
Luyện Yêu Thối Ma Hồ từ từ xoay tròn khiến cho Đường Tiêu cảm thấy hơi lạ lẫm rồi.
Đường Tiêu từ trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ lấy ra một chiếc gương, chiếu lên khuôn mặt của mình lúc này hắn mới phát hiện ra mình với trước khi rời đi không có khác gì nhau ngoại trừ da mặt trơn bóng cơ bắp rắn chác hơn..
- Từ khi ở đông doanh chiến hạm cho tới bây giờ đã là bao lâu rồi/
Đường Tiêu hỏi Dực Thai công chúa một phen.
- Ba năm rưỡi rồi.
Dực Thai công chúa đứng lên lặng yên nhìn Đường Tiêu mà nói. B a năm rưỡi này hơn một nghìn ngày đêm nàng vẫn chờ hắn tỉnh lại chờ hắn gọi mình một tiếng lão bà.
- Ba năm rưỡi, con mẹ nó.
Đường Tiêu im lặng.
Rời khỏi hắc ám hư không, nấn ná tại huyền vũ đại lục, lần đầu tiên dùng thần thức trở về đây chỉ không tới một năm, sau khi huyền vũ bí cảnh bị diệt, mạo hiểm tiến vào trong long vực bí cảnh về sau lại ở trong Bàn Long đại lục mấy tháng sau đó xâm nhập Lạc Thần cốc trải qua thiên tân vạn khổ suýt mất đi thân thể, bị vây khốn ở bí cảnh sương mù... khoảng thời gian đó Đường Tiêu cảm nhận cũng chỉ nửa năm.
Nhưng Dực Thai công chúa lại nói hắn đi ba năm rưỡi điều này cho thấy Đường Tiêu từ ma ngục đại lục phân ra một tia thần hồn truyền tới Áo Bỉ Đảo đã mê man suốt hai năm đằng đẵng.
Ma ngục chi địa rốt cuộc là xảy ra chuyện gì long thể kia có gì bất ngờ mà không cảm ứng được nó nữa.
"Tôn Văn" kia còn sống không, Triệu Thanh Dương Dĩnh, Ngân Từ Phong nữ, Cấm chế song thù còn sống không? Ma ngục chi địa nguy hiểm như thế bọn họ có thể an toàn chạy trốn không?