Sát Vương

Chương 325: Già yếu




Đường Tiêu nhanh chóng tránh thoát tuy nhiên đáng tiếc Đường Tiêu tuy ở trong thời gian ngưng trệ tìm được cơ hội ra tay nhưng không cách nào bài trừ được hộ thể cương khí của bọn họ thử qua mấy lần hắn vẫn không buông tha cho ý niệm diệt trừ bốn gã võ sĩ cường giả đỉnh phong này.

- Là ngươi?

Đường Tiêu đột nhiên nhìn thấy một gã võ sĩ rồi thốt lên.

Tên võ sĩ người Đông Doanh kia rét lạnh, nhìn người như sát thần trên không trung, hắn biết rằng không có chuyện tốt. 

Đường Tiêu nhận ra tên võ sĩ người Đông Doanh này vì hắn chính là người đích thân kéo rách bụng của người phụ nữ có thai, còn kéo đứt lưỡi của nàng. 

Sau một khắc tên võ sĩ này cũng bị cưỡng ép, lưỡi cũng bị rút ra. 

Sau một hồi chiên đấu, Đường Tiêu rút khỏi hình sói, mái tóc mai đã trắng nhợt, làn da nhăn nheo giống như một ông già vậy.

- Ngươi thật sự không sao chứ?

Dực Thai công chúa lo lắng mà nhìn Đường Tiêu hỏi.

- Đây là tác dụng phụ, sau khi trải qua sẽ trở lại bình thường, bốn tên gia hỏa kia rất lợi hại chúng ta mau rút lui. 

Đường Tiêu chỉ vào mấy cường giả đỉnh phong Đông Doanh không có thời gian giải thích với nàng cho nên hắn đành phải nói dối như vậy

Không bao lâu nữa thời gian chi tinh đã tiêu hao không còn một viên thiên nguyên đan lặng yên rơi xuống ở bên trong Luyện Yêu Thối Ma Hồ, tuy nhiên Đường Tiêu đang chạy thục mạng nên cũng không để ý tới chi tiết này. 

Sau khi thời gian ngưng trệ chấm dứt Dực Thai nhanh chóng dùng năng lực di động, trong vòng hơn mười phút đồng hồ, hắn có thể mang Dực Thai công chúa trở về Thai kinh thành. 

Tuy nhiên thời gian rối loạn khiến cho hiệu lực đan dược trên người của hắn cũng mất đi, lực lượng cắn trả của Liệt Hồn đan cũng đã bắt đầu, tốc độ của Đường Tiêu nhanh chóng trở nên chậm lại không bao lâu sau hắn cảm nhận được uy áp vô cùng cường đại, rõ ràng hắn vẫn chưa thoát khỏi sự truy tung của bốn gã cường giả đỉnh phong kia.

Với tu vi Địa Nguyên nhị cấp hiện tại của Đường Tiêu, một khi bị bốn gã cường giả đỉnh phong này đuổi kịp hắn chỉ có con đường chết. 

Hơn nữa thần hồn của Đường Tiêu đang tiếp tục bị hao tổn, thân thể đang từ từ sụp đổ, loại đau đớn cực hạn này hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng. 

- Ngươi mau bay trở về Thai kinh thành trước, ta sau này sẽ trở về.

Đường Tiêu nói một câu với Dực Thai công chúa.

- Tại sao ngươi lại để cho ta trở về trước, ngươi dẫn ta về không được sao?

Dực Thai công chúa cảm nhận được Đường Tiêu đang nói dối mình.

- Ta cho ngươi đi thì ngươi đi đi, ở đây sẽ làm hư mất đại sự của ta. 

Đường Tiêu đột nhiên rung hai cánh lên, ném Dực Thai công chúa xuống mặt đất.

Dực Thai công chúa bất đắc dĩ vội vàng bay về phía xa xa một lúc sau mới quay đầu lại nhìn Đường Tiêu.

- Mau cút đi, ngươi ở lại thì làm được gì chỉ làm hư mất chuyện của ta. 

Đường Tiêu hướng về phía Dực Thai công chúa mà mắng to, Dực Thai công chúa khóc lên một tiếng. 

- Mau cút đi.

Đường Tiêu một lần nữa hướng về phía nàng mà rống lớn. 

Dực Thai công chúa sợ hãi mà nhìn Đường Tiêu, sau một lát nàng ủy khuất hướng về phía Thai kinh thành mà chạy đi.

Đường Tiêu thở dài một hơi sau đó hắn ngưng khí hóa điêu bay lên trời, nghênh hướng về phía lực lượng uy áp cường đại kia. 

Một cảm giác vô lực truyền lên trên người của Đường Tiêu, hắn ngưng khí hóa điêu xong thậm chí không thể giương cánh mà bay, tính mạng của hắn dần dần trôi qua.

Tất cả đều kết thúc sao?

Đáng tiếc ước mơ thống nhất Cửu Châu đại lục lên làm hoàng đế vẫn chưa thực hiện. 

Nếu như người Mãn cùng với người Đông Doanh đến chậm một năm thì tình huống có lẽ đã không như vậy rồi.

Đường Tiêu sau khi nuốt thời gian chi tinh cùng liệt hồn đan cũng không có tâm lý may mắn, nhưng giờ phút này hắn vẫn nhịn không được mà hi vọng Luyện Yêu Thối Ma Hồ có thể phát sinh kỳ tích gì đó cho tính mạng của hắn không chấm dứt. 

Linh hồn cứng cỏi trọn đời bất diện, liệu có may mắn gì không?

Đường Tiêu vẫn còn chưa muốn rời đi kiếp này.

Đường Tiêu lấy linh đan mà Bách Thảo vương cho ra, nuốt vào trong bụng, Luyện Yêu Thối Ma Hồ kịch liệt xoay tròn, liệt hồn toái thể lập tức chậm thêm vài bước.

Tính mạng từ từ trôi qua.

Bốn gã cường giả Đông Doanh đỉnh phong đã chạy tới, ngay ngắn dừng ở trước mặt của Tuyết Điêu. 

Bốn gã đông doanh này tương đương với Địa Nguyên đỉnh phong là cao cấp cuồng võ sĩ bất kể là ai ra tay cũng có thể giết chết Đường Tiêu. 

Đường Tiêu biết rõ, vô luận Luyện Yêu Thối Ma Hồ có thể phát sinh kỳ tích hay không thì thời khắc này hắn đều đã bước tới đường cuối cùng rồi.

Tuy nhiên chưa chính thức xảy ra Đường Tiêu vẫn bình tĩnh và thản nhiên không có vẻ gì là không cam lòng. 

Bởi vì hắn là người của hai thế giới lần này hắn vì một thứ mà hi sinh chứ không phải là bán mạng cho một tổ chức như trước đây. Điều này khiến hắn có một sự thản nhiên không nói ra lời.

- Người Đông Doanh còn dám tiến tới một bước, bổn thiếu gia lập tức giết chết các ngươi ngay tại chỗ.

Đường Tiêu cử động hai tay dùng một loại ngữ khí cuồng ngạo mà khiêu chiến.

Bốn gã cuồng võ sĩ đỉnh phong lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Đường Tiêu, giống như là gặp quỷ vậy.

- Các ngươi đám chuột nhắt này,dám xâm vào Viêm Hoàng Thiên Uy, còn không mau chạy về đảo của các ngươi, bẩm với thiên hoàng, nói cho hắn biết Đường Tiêu ta giết Đông Doanh thái tử, ngày mai sẽ thống nhất đại quân chém giết quần đảo Đông Doanh, chính tay đâm chết thiên hoàng chó rắm kia.

Đường Tiêu cuồng vọng mà phá lên cười. 

Sự sợ hãi trong mắt của bốn gã cuồng võ sĩ Đông Doanh ngày càng lớn, khiến cho Đường Tiêu cảm thấy kỳ quái, mình khoa trương một hồi chẳng lẽ khiến bọn họ sợ hãi như vậy sao?

Đường Tiêu vô ý thức mà đánh giá thân thể Tuyết Điêu của mình không biết chỗ nào trên người của mình khiến cho bọn họ sợ hãi như vậy.

Một lần cúi đầu này của Đường Tiêu hắn cũng nhận ra thính giác của hắn giảm xuống không ít, thị giác đối với bốn phía cũng kém hơn rất nhiều, thậm chí cũng cảm thấy uy áp từ bốn gã cuồng võ sĩ đỉnh phong này.

Là già yếu sao?

- Tới giết bổn thiếu gia đi, ta chờ các ngươi. 

Thanh âm của Đường Tiêu cũng từ từ vang lên hắn càng ngày càng kỳ quái bốn gã cuồng võ sĩ đỉnh phong này tại sao hiện tại chậm chạp chưa ra tay.

Chẳng lẽ sau lưng....

Đường Tiêu lập tức xoay người mà nhìn.

- Hóa Điêu Lượng không thất thúc, lúc ban đầu chỉ có thể ngưng khí hóa thành chim điêu có cánh hơn nửa trượng, sau đó từ từ mở rộng lên đến mười trượng bước vào Địa Nguyên đỉnh phong có thể vươn tới hơn mười dặm, có thể hô phong hoán vũ, khi đến cảnh giới Thiên Nguyên cso thể hàng yêu bắt ma, bao phủ cả đất trời. 

Đường Tiêu lúc xoay người mới phát hiện ra có một đôi cánh Tuyết Điêu che kín bầu trời không biết là cao và dài tới bao nhiêu, đang phiêu du ở trên không trung phía sau hắn. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.