Sắc mặt của đại hoàng tử âm trầm hiển nhiên hắn không cam lòng.
Hơn nữa một trận chiến tiêu diệt ba yêu vương công lao này vôcùng to lớn.
Lâm Chấn lắc đầu:
- Đừng nhìn Bách Thảo vương hiện tại suy yếu nàng ta là báchthảo chi vương, thiên địa nguyên khí đều theo cây cỏ mà thay đổi liên tục, ở xung quanh nơi này linh khí nồng đậm, nàng ta sẽ liên tục bổ sung thiên địa nguyên khí cho mình, chúng ta cho dù cónhiều người hơn nữa cũng khó đánh bại hơn nữa trận chiến vừa rồi hai vị tông chủ đều bị trọng thương.
Lâm Chấn vừa nghe được những lời này liền hiểu ra đây chính làđiều mà Đường Tiêu đang nghi hoặc hắn phát hiện chỗ này thiênđịa nguyên khí vô cùng dày đặc ngưng khí hóa điêu tiêu hao rất nhiều chân khí nhưng hắn hô hấp một lúc là khôi phục trở lại cho nên ở bên cạnh Bách Thảo vương hắn hoàn toàn có thể duy trìtrạng thái hóa điêu.
Thạch Miêu vương đồng thời cũng hưởng thụ nguyên khí dày đặc của Bách Thảo vương, nó duỗi trảo ra về phía đám đại hoàng tửgào to:
- Đám chuột nhỏ các ngươi còn dám tái chiến với ta sao, mau ra tay đi.
Thanh âm của Thạch Miêu vương từ phía đối diện truyền tới giống như là dư âm trùng kích vậy thân thể của đại hoàng tử thiếu chút nữa thì không đứng vững toàn thân khí huyết đều dâng lên, những cường giả cấp thấp hơn đại hoàng tử đều lộ vẻ khó chịu.
Thạch Miêu vương điểu khiển núi đá giống như trò đùa nếu nhưkhiến nó chọc giận một ngọn núi dời đi làm vũ khí cũng không thành vấn đề, bản thể của Thạch Miêu vương lại vô cùng rắn chắc không phải là thứ mà người bình thường có thể chống được, cóthêm Bách Thảo vương cung cấp thêm Địa Nguyên khí trợ lực giờphút này nó đủ sức để vênh váo tự đắc.
- Lão Miêu à ngươi lừa gạt bổn vương theo ngươi đi ra nếu nhưkhông có cực phẩm nhân đan bổn vương sẽ luyện ngươi thành miêu đan mà nuốt vào.
Một thanh âm hùng hồn từ trên bầu trời truyền tới, một lát sau khítức nóng lên ở bên cạnh Thạch Miêu vương đột nhiên xuất hiện thêm một con gấu lớn, toàn thân lộ ra một vẻ hỏa hồng chói mắt, như là mặt trời nhỏ vậy, nhìn xa xa khiến người ta cảm thấy nóng rực.
Ai cũng không phát hiện ra con gấu này xuất hiện như thế nào chỉnghe thấy thanh âm của nó, sau đó nó xuất hiện bên người của Thạch Miêu vương, hiển nhiên vừa rồi nó mai phục ở gần đó, Hỏa Hùng vương thuộc hệ hỏa, điều khiển hảo diễm ở Áo Bỉ Đảo không ai bằng có Bách Thảo vương ở bên cạnh trợ lực nó có thể dễ dàng tiêu hủy một thành trì.
- Thật nhiều nhân đan đều là phẩm chất đỉnh cấp, ngươi tùy tiện đểTiểu Thảo luyện hóa giúp ngươi vài viên là được.
Thạch Miêu vương duỗi móng vuốt chỉ chỉ về phía đại hoàng tử.
Đại hoàng tử vẫn còn tâm tư muốn đại chiến với ba điạ yêu vương nhưng sau khi Hùng Hoàng đan tới hắn đã trở nên lo lắng, tứ đại yêu vương tề tựu hổ liệt tứ tướng liên thủ cũng chưa chắc có thểthắng được chỉ sợ chỉ phụ hoàng mình và Trấn Quốc hầu ra tayhoặc Long Minh tứ thánh tới mới có thể trấn áp.
- Hoàng tử điện hạ, chúng ta lui thôi.
Thần võ tướng Lâm Chấn lại trầm thấp khuyên đại hoàng tử một câu, Lâm Chấn hiện tại cũng không phải sợ chiến đấu mà là với thực lực của hắn, Tứ Đại Yêu vương cũng không làm gì đưới hắn chỉ là đại hoàng tử và ngũ hoàng tử ở đây vạn nhất hai vị hoàng tửnày bị thương thì Lâm Chấn không gánh nổi trách nhiệm.
Đôi mắt của đại hoàng tử lộ vẻ âm trầm bất định lộ ra vẻ cực kỳ không cam lòng tuy nhiên hắn vẫn còn bình tĩnh:
- Truyền lệnh toàn quân rút khỏi ngọc sơn.
Một đoàn người bảo hộ đại hoàng tử và ngũ hoàng tử đâu vào đấy mà rút lui xuống núi, lúc này ngũ hoàng tử mới phát hiện ra Chung Lam không thấy đâu rồi, hắn chột dạ lúc ấy hắn bỏ mặc Chung Lam mà chạy trốn cho nên cũng không có ý nhắc lại, ngũ hoàng tửtrong lòng tiếc hận mình mới cùng với vị mỹ nữ kia giao hảo nàngđã chết oan uổng, một phương diện khác hắn cũng phiền muộn vìlưu ly thuyền không cách nào lấy lại được rồi.
....
Đoàn người đại hoàng tử lui về ba vị yêu vương cũng không đuổi theo sau khi trải qua sinh tử chém giết, bọn họ cũng muốn nhàn nhã nói chuyện với nhau, yêu thú ở trong sơn dã, nhàn tản đã quen bản tâm cũng không muốn là kẻ địch của nhân loại nhưng cũng hơi hâm mộ sinh hoạt của nhân gian, cho nên mới cố gắng tu luyện thành hình người để mong được nhân loại tán thành mà thôi.
Tuy nhiên nhân loại tham lam vĩnh viễn không có chừng mực luôn luôn ngấp nghé da lông cốt nhục nội đan cùng với các đặc sản khác của bọn họ, tiến quân khai phát núi hoang chiếm lĩnh lãnh địa củ yêu thú, đi săn yêu thú ăn thịt luyện hóa nội đan...nói những yêu thú này là nghiệt, gây tai họa cho nhân gian.
Nhân loại dùng yêu thú làm thức ăn thì bình thường nhưng yêu thúdùng nhân loại làm thức ăn thì chính là tội nghiệt bởi vì nhân loại làngười thắng là kẻ thống trị thiên nhiên cho nên nhân loại tu thành chính quả là tiên còn cầm thú tu luyện thì gọi là ma.
Cho nên người và thú không thể cùng nhau tồn tại trừ phi yêu thúcam tâm tình nguyện bỏ qua tôn nghiêm của mình là nô bộc của nhân loại bằng không thì bọn họ vĩnh viễn có chiến tranh.
Đoàn người đại hoàng tử sau khi rời khỏi Đường Tiêu trong lòng thầm kêu khổ hắn đương nhiên biết rõ ở Áo Bỉ Đảo người và thú đãkết linh hồn khế ước thì thành chủ tớ còn không sẽ là đối thủ người sống ta chết, hiện tịa hắn ở cùng một chỗ với ba đại yêu vương, bađại yêu vương đều là cường giả cao cấp ở Áo Bỉ Đảo chỉ cần một ngón tay là đủ khiến hắn phải chết rồi, Đường Tiêu hiện tại chỉ cócách cẩn thận không lộ ra thân phận thực sự sau đó từ từ tìm cơhội thoát đi.
- Các ngươi đều tới tìm ta sao, vậy đi vào trong động phủ của ta nghỉ một chút.
Bách Thảo vương lên tiếng hiển nhiên tỏ vẻ cảm tạ đối với sự xuất thủ tương trợ đối với bọn họ.
- Lão Miêu cực phẩm nhân đan đâu?
Hỏa Hùng vương không để ý tới Bách Thảo vương tiếp tục không buông tha mà đòi hỏi Thạch Miêu vương. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Hồ lô dừa nổ nhân đan chạy mất ta mời các ngươi đi ăn cơm ta sẽ tặng mỗi người một cực phẩm linh đan coi như là đền bù tổn thất.
Bách Thảo vương thay Thạch Miêu vương trả lời Hỏa Hùng vương.
Tuy nàng hóa thân thành hình người mới hơn mười lăm năm nhưng dùng thân thể thảo yêu đã tồn tại rất lâu rồi mặt khác cùng với bađại yêu vương trước kia cũng có chút ít quan hệ cho nên bọn họ vài chục năm không gặp cũng không có gì là lạ, trong núi không cóngày tháng đám yêu thú cũng không có khái niệm thời gian, thậm chí mấy trăm mấy nghìn năm gặp mặt cũng có thể xưng là bạn cũ, cách xa mấy trăm dặm từng người chiếm núi làm vua cũng là hàng xóm.