Sất Trá Phong Vân

Chương 957: Ngươi muốn làm anh hùng?




Sau đó đánh nổ đội quân ma pháp sư của bọn chúng, phát sinh âm thanh cực lớn, hi vọng có thể thu hút sự chú ý của lão nhị.
- Hoàng muội ngươi! Ở trong mắt lão tử, ngươi chính là tiểu lục tử.
Càn Kình đè tay chân Mộc Nột Chân Sách xuống:
- Tuổi ta sợ rằng còn lớn hơn so với ngươi một chút. Đủ khả năng để làm ca ca ngươi! Làm bằng hữu ngươi! Ta không thể nhìn ngươi đi chịu chết! Đặc biệt, trách nhiệm sai lầm lần này là do ta.
- Thiết Nam, ngươi còn đứng ở nơi đó nhìn cái gì? Bắt lấy tên Càn Kình đang phát điên này cho ta!
- Thiết Nam! Ngươi còn nhìn cái gì? Giúp lão tử đè tiểu lục tử lại!
- Mẹ nó! Thiết Nam, ai là chủ tử của ngươi. Con mẹ nó ngươi đang làm cái gì vậy? Đè lão tử làm gì? Lão tử đã cứu mạng của ngươi, đã cứu mạng của ngươi. Lão tử mới là chủ tử của ngươi. Lão tử...
- Chủ tử... Ta...
Thiết Nam vẫn đè chặt chân tay của Mộc Nột Chân Sách xuống, vẻ mặt đầy khó xử. Tuy nhiên khí lực trên tay lại không có chút thả lỏng nào.
- Ta còn không thu thập được một tiểu lục tử ngươi sao? Bình thường ở trước mặt ta luôn giả vờ mình là hoàng tử. Con mẹ nó, ta sớm nhìn ngươi giả vờ làm hoàng tử đủ rồi. Ta vẫn luôn muốn thu thập ngươi. Ngày hôm nay rốt cuộc đã có một cơ hội.
Càn Kình hoạt động nắm đấm và vai.
- Càn Kình! Con mẹ nó ngươi muốn làm gì? Ngươi dám đánh ngất lão tử sao? Lão tử không nhận người bằng hữu như ngươi! Có phải ngươi bị điếc rồi hay không?
Mộc Nột Chân Sách gầm rú quá lớn, giọng bị khản lại. Thân thể hắn không ngừng giãy dụa. Nhưng dù hắn làm thế nào cũng không thoát được sự khống chế của Thiết Nam.
- Đột phá vòng vây, chiến đấu, ẩn nấp, loại chuyện này ta giỏi hơn ngươi nhiều.
Càn Kình vỗ vào mặt Mộc Nột Chân Sách nói:
- Đã lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ta nghe được ngươi nói ta là bằng hữu của ngươi. Tiểu tử, ngủ một giấc đi. Khi tỉnh dậy, ngươi sẽ phát hiện ra đại quân của hoàng triều Chân Sách đã được ta dẫn theo tới cứu ngươi.
- Càn Kình! Con mẹ ngươi...
- Câm miệng ngươi lại!
Càn Kình đánh một quyền vào sau gáy Mộc Nột Chân Sách. Hắn nhìn vẻ mặt phẫn nộ muốn giãy dụa của Mộc Nột Chân Sách chìm vào hôn mê, trên mặt thoáng cười:
- Ta không thể không đánh ngất ngươi. Biện pháp ngươi nghĩ ra được ta cũng biết, cũng có thể làm được. Nếu như ngươi tỉnh lại, có thể sẽ nghĩ biện pháp thông báo với Bất Nhị. Bọn họ... Mọi người cùng nhau chết sao? Điều này quá thua thiệt.
- Ta sẽ cố gắng hết mức để có thể sống sót!
Càn Kình nhìn đội quân vong linh khổng lồ phía xa:
- Ta còn phải chăm sóc cho phụ thân ta! Ta cũng là người có khả năng sống sót nhất! Không quan tâm tới chuyện chết sống, lần này là ta dẫn các ngươi tới đây, như vậy trách nhiệm này hẳn phải do Càn Kình ta tự mình gánh vác.
- Thiết Nam, trói chặt tiểu tử này cho ta. Chuyện đánh ngất người khác, ta thạo nhất,, nhưng đánh ngất người trong bao lâu sẽ khiến người ta tỉnh lại, việc này cho dù là chiến sĩ huyết mạch chung cực tới cũng không làm được. Loại chuyện đột phá vòng vây này, càng ít người biết càng tốt. Sau khi tiểu tử này tỉnh lại nhất định sẽ muốn đi nói cho đám người Bất Nhị biết. Đừng để hắn thoát ra được.
Càn Kình lấy từ trong đấu giới ra một sợi kim loại nhỏ màu đen. Thoạt nhìn nó có vẻ rất mỏng, nhưng tính dai và cứng lại tốt hơn bất kỳ một sợi dây thừng nào có thể chịu được! Quan trọng hơn, nó nhỏ. Nếu như người bị trói cố gắng hoạt động, thân thể như vậy hắn sẽ bị những sợi dây kim loại nhỏ này cắt vào thân thể! Điều đó sẽ khiến thân thể bị đau đớn kịch liệt!
- Đi, ngươi trông chừng hắn cho tốt.
Càn Kình nhanh chóng lao xuống khỏi ngọn núi, lặng lẽ di chuyển thật nhanh trong biển cát cổ hoang.
Vừa nãy khi hắn ở trên đỉnh núi nhìn ra phía xa, ít nhiều cũng hiểu rõ được điểm yếu nhất trong quân đội kia là ở chỗ nào. Trong đầu hắn đã hình thành một sách lược di chuyển làm sao để tránh né được bọn chúng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Càn Kình dần dần di chuyển tới gần đội quân vong linh dường như đang chờ đợi.
- Mẹ nó! Càn Kình...
Mộc Nột Chân Sách lắc cái đầu đang đau đớn tỉnh lại. Tinh thần lực siêu cường khiến tốc độ thức tỉnh của hắn nhanh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Càn Kình.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mộc Nột Chân Sách nhìn sợi dây trói trên người mình, thoáng cái ánh mắt đã nhìn thấy Thiết Nam.
- Thiết Nam! Lão tử phải giết chết ngươi!
- Chủ tử, chờ tới khi trở về, ngài giết Thiết Nam cũng được. Hiện tại mong ngài chờ một lát. Càn Kình đi đột phá vòng vây rồi...
- Đột phá em gái ngươi thì có! Cởi trói cho lão tử! Ngay lập tức! Nếu không lão tử sẽ chém đầu ngươi! Càn Kình hắn căn bản không có tinh thần lực quấy nhiễu. Xác xuất thành công thấp hơn so với ta!
- Chủ tử, ngài chém đầu Thiết Nam, Thiết Nam chấp nhận. Nhưng chuyện cởi trói cho ngài, ta không thể làm được. Càn Kình đã phân phó ta phải coi chừng ngài.
- Ngươi... !
Ngực Mộc Nột Chân Sách phập phồng kịch liệt. Hắn ngơ ngác nhìn cận vệ bình thường đầu có có chút ngây ngốc giống như con trâu điên này.
Từ khi mình còn bé đã cứu hắn thoát khỏi đài chém đầu, từ trước tới nay hắn chưa từng cãi lại bất kỳ mệnh lệnh nào của mình. Cho dù mình có bảo hắn đi tự sát, hắn cũng sẽ rút đao cắt cổ, hoàn toàn không nhíu mày lấy một... Không ngờ bây giờ hắn lại...
- Ta và Càn Kình, ai là chủ tử của ngươi?
- Ngài là chủ tủ của ta.
- Vậy ngươi mau cởi trói cho ta...
- Không được...
- Càn Kình đã đi đột phá vòng vây rồi, ta tất nhiên sẽ không đột phá vòng vây nữa. Ngươi mau cởi trói cho ta.
Mộc Nột Chân Sách thở dài vẻ mặt bình tĩnh, có chút không thoải mái, thân thể nhẹ nhàng chuyển động:
- Thứ này trói vào thân thể khiến ta cảm thấy khó chịu. Ta không thể chịu được nữa.
- Chủ tử, ngài không nên lừa ta. Càn Kình đã từng nói với ta, chỉ cần ngài được thả ra, sẽ nhất định cùng đám người Bất Nhị xông ra ngoài...
- Càn Kình! Ta chửi tổ tông nhà hắn!
Mắt Mộc Nột Chân Sách trợn trừng, liên tục thốt ra những lời thô tục, hoàn toàn không để ý gì tới phong độ và thân sĩ:
- Ngươi giỏi lắm! Ngươi thật là giỏi! Ngay cả người hầu trung thành của lão tử cũng không nghe mệnh lệnh của ta! Được! Ngươi rất được... Con mẹ nó ngươi...
Nước mắt chậm rãi trào qua khóe mắt Mộc Nột Chân Sách chảy xuống. Hoàng gia vô tình! Đế vương cần phải có trái tim cứng như sắt thép. Từ nhỏ hắn đã nhận được vô số sự dạy dỗ như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn không cách nào khống chế được nước mắt của mình. Hắn vẫn cố gắng cho rằng Càn Kình là đại thần của mình. Nhưng chẳng biết từ lúc nào mình đã xem hắn là bằng hữu của mình.
Bằng hữu! Đối với hoàng tộc mà nói đây là một danh từ xa xỉ!
Mộc Nột Chân Sách không muốn mình có thể nắm giữ một phần tình cảm xa xỉ như vậy.
- Ngươi muốn làm anh hùng? Ngươi muốn làm anh hùng sao? Mẹ nó! Con mẹ nó ngươi không biết anh hùng như vậy phải trả giá bằng cái gì không?
Mộc Nột Chân Sách tức giận nhìn Thiết Nam:
- Ngươi có biết hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.