Sất Trá Phong Vân

Chương 907: Nam nhân, cũng có quyền rơi lệ (hạ)




Nếu như không phải có một bình thuốc nhanh chóng khôi phục thân thể, chỉ sợ hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Lần đầu tiên Càn Kình chân chính lĩnh ngộ được hoàn toàn uy lực của loại thuốc này. Nếu như Bàn Hoành Cơ có nhiều thuốc trợ giúp như vậy, mỗi đòn đều liều mạng chiến đấu với Càn Chiến Huyền, sợ rằng chưa tới vài phút, hai bên đều không bò dậy nổi.
Lúc này, nếu như Bàn Hoành Cơ uống xong một bình thuốc nhanh chóng khôi phục này, ngày diệt vong của Càn Chiến Huyền thật sự sẽ đến.
- Chiến hữu, ngươi làm sao vậy?
Đoạn Phong Bất Nhị dùng sức dụi hai con mắt. Chỉ mới một buổi tối không gặp mặt mà thôi, lại khiến người ta có một cảm giác giống như đã mấy năm không gặp vậy.
Chỉ một đêm ngắn ngủi, Càn Kình giống như ở trong chiến trường Nhân Ma mấy năm. Sát khí nồng đậm bao phủ xung quanh thân thể hắn, giống như hắn vừa mới bò ra từ trong đống xác người chết vậy.
Cho dù đã gặp qua Càn Kình vài lần, Vưu Na Lạp đứng ở phía sau lưng Thiết Khắc, vừa nhìn thấy Càn Kình cũng thấy thấy áp lức khiến ma không thể thở nổi.
Trên mặt Càn Kình cố nặn ra một nụ cười gượng ép. Cả đêm giết chóc đổi lấy chỉ có sự mệt nhọc. Cả thể xác và tinh thần đều không có bất kỳ sự giải phóng nào. Thứ duy nhất hắn thu hoạch được chính là thêm rất nhiều kinh nghiệm trong các cuộc chiến sinh tử. Trên phương diện chiến đấu, mặc dù chỉ là thời gian một buổi tối nhưng vẫn tăng cường tới mức khó có thể tưởng tượng được.
- Đi thôi.
Bàn Hoành Cơ ngồi trên lưng ngựa nhìn Càn Kình đi ra khỏi phòng, giơ một ngón tay chỉ về phía sau Mộc Quy Vô Tâm:
- Thi thể của Lôi Địch được đặt ở trong đấu giới của hắn.
Càn Kình về phía Mộc Quy Vô Tâm gật đầu, trầm mặc đánh tiếng chào hỏi. Đấu giới là một không gian vô cùng đặc biệt. Nó không thể chứa bất kỳ sinh vật nào có mạng sống, nhưng có thể khiến thứ được bỏ vào, mấy năm cũng không phát sinh một chút biến hóa nào. Dường như thời gian trong đó hoàn toàn đứng yên vậy.
Sắc mặt Mộc Quy Vô Tâm cũng có vẻ mệt mỏi, nhìn về phía Càn Kình miễn cưỡng phất tay, xem như đánh tiếng chào hỏi. Mọi người đều trầm mặc đi về phía Vĩnh Lưu Thành.
Hoa Viêm Bất Kiến yên lặng đứng ở cửa ra của đoàn mã tặc. Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng xuyên qua chiếc mặt nạ sắt chăm chú nhìn Càn Kình.
- Nàng là chiến sĩ huyết mạch, nhưng...
Thần sắc Càn Kình có phần trầm tư:
- Số lần nàng thức tỉnh quá ít. Ở lại đây vẫn an toàn hơn.
Hoa Viêm Bất Kiến đột nhiên xoay người nhảy lên trên lưng ngựa Càn Kình đang cưỡi. Nàng khẽ đẩy chiếc mặt nạ sắt về phía trước, lộ ra đôi môi đỏ mọng đầy gợi cảm, hai tay vòng qua lưng Càn Kình, chủ động đưa đôi môi tới.
Hai đôi môi kề sát, Hoa Viêm Bất Kiến tiếp tục tự mình chủ động, đưa cái lưỡi thơm tho trực tiếp vào trong miệng Càn Kình. Hai đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy nhau.
Một nụ hôn dài...
Sau đó Hoa Viêm Bất Kiến nhảy xuống khỏi chiến mã, ngửa đầu nhìn Càn Kình:
- Ta chờ ngươi trở lại, chờ ngươi tháo mặt nạ sắt cho ta.
- Đi thôi.
Bát Hoang Vô Sinh chắp ở hai tay sau lưng nhìn Càn Kình:
- Chỉ cần ngươi có thể tiến vào mười vị trí đầu trong Tân Nhân Vương, vị trí Mã Tặc Vương ở tái ngoại lập tức truyền cho ngươi. Muốn đối kháng với Càn gia, ngươi cần phải có thế lực của mình. Mỗi đời Mã Tặc Vương đều có ý nghĩ và mục tiêu của chính mình. Mã Tặc Vương đời trước không thực sự can thiệp, đây là quy củ. Người tuổi trẻ, cho dù ngươi dẫn theo đoàn mã tặc tái ngoại gia nhập hoàng triều Chân Sách, đối kháng với hoàng triều Lộ Tây Pháp, đó cũng là quyền tự do của ngươi.
Càn Kình tung người xuống ngựa hướng về phía Bát Hoang Vô Sinh cung kính cúi đầu thật sâu.
Một phần đại lễ như vậy, hắn đã không thể sử dụng lời nói hoặc lễ vật gì để cảm ơn được. Điều hắn thật sự có thể làm chỉ là chân thành cung kính cúi đầu, mới có thể biểu đạt được một phần vạn lòng biết ơn của hắn.
Xà Hoàng Bàn Hoành Cơ có chút hâm mộ nhìn Bát Hoang Vô Sinh. Mã Tặc Vương rất nhanh sẽ được giải thoát. Vậy mình tới khi nào mới có thể được giải thoát đây?
Đoạn Phong Bất Nhị chết sống không trở về đến Bàn gia. Xem ra thật sự chỉ có tìm Bàn Mộng Thần tới thuyết phục hắn! Chỉ có điều bao giờ mình cũng cảm giác, hình như Bàn Mộng Thần có phần không hài lòng đối với Đoạn Phong Bất Nhị.
Cũng không phải là sự chênh lệch trên thực lực, mà là một cảm giác không rõ ràng lắm!
Bàn Hoành Cơ ngửa đầu nhìn bầu trời. Đây là một loại trực giác của nhân vật lớn quanh năm nhìn thấy anh tài. Giống như thời điểm lúc đầu, khi hắn nhìn thấy Càn Kình, cũng cảm giác người trẻ tuổi này đặc biệt không bình thường.
Càn Kình lên ngựa xoay người lại nhìn tái ngoại rộng lớn. Chỗ này đã cho mình danh tiếng vô hạn, cũng cho mình bài học vỡ lòng cho con đường chiến sĩ, đồng thời cho mình sự thương cảm vô tận.
Hoa Viêm Bất Kiến nhìn Càn Kình rời đi, ngửa đầu nhìn Bát Hoang Vô Sinh đang đứng bên cạnh:
- Càn gia thật sự sẽ để Càn Kình tùy ý phát triển sao?
- Ngươi là Càn gia, ngươi sẽ làm như vậy sao?
Bát Hoang Vô Sinh lắc đầu:
- Chí ít, nếu như ta là Càn Chiến Huyền, trước khi giết chết được Càn Kình, ta sẽ cảm thấy thật sự không thoải mái. Nói không chừng bây giờ Càn gia đang tiến hành kế hoạch kỳ quái nào đó.

- Hàn Lệ Châu sao?
- Không sai! Hàn Lệ Châu.
Càn Vô Song ngồi ở trong ghế thái sư có lót một tấm da bạch hổ, nhìn Lôi Uy quỳ trên mặt đất:
- Tuy rằng, ta không quan tâm tới sự sống chết của Càn Kình, nhưng gia chủ đại nhân sau khi quay trở về, tâm tình cũng không tốt. Nếu gia chủ đại nhân muốn Càn Kình chết, ta đây cũng lười đợi tới Tân Nhân Vương, ở trước mặt mọi người giết chết hắn.
- Nhưng...
Lôi Uy quỳ trên mặt đất ngửa đầu nhìn Càn Vô Song còn trẻ tuổi hơn mình một chút nói:
- Chủ nhân Vô Song, chuyện này cùng với đi Hàn Lệ Châu có quan hệ gì?
- Giết người, thật ra có đôi khi cũng không cần tự mình động thủ.
Càn Vô Song khẽ gõ ngón tay xuống tay vịn của ghế bành, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo tự tin:
- Trên phương diện này, gia chủ đại nhân rất thích tự mình động thủ. Nếu như mọi chuyện đều phải đích thân động thủ, vậy còn cần tới thủ hạ hỗ trợ làm gì nữa?
- Hàn Lệ Châu sẽ hỗ trợ cho ngài sao?
- Hỗ trợ sao?
Càn Vô Song cầm dũa móng tay sửa lại móng tay ngón trỏ. Hắn nhẹ nhàng thổi lên móng tay vài cái:
- Có đôi khi, giết người ngay cả sự hỗ trợ của mình cũng không cần dùng tới. Hàn Lệ Châu có một Kim Trạch Thiên Lục. Ngươi đi tìm hắn, giao lá thư này cho hắn là được. Đến lúc đó hắn sẽ giết chết Càn Kình.
Kim Trạch Thiên Lục!
Hai tay Lôi Uy dâng lá thư do Càn Vô Song đưa tới, trong mắt hắn lộ vẻ hưng phấn. Đệ nhất cường giả Hàn Lệ Châu, Kim Trạch Thiên Lục sẽ ra tay sao? Như vậy Càn Kình không chết mới là lạ!
- Ngươi lui ra đi.
Hai tay Càn Vô Song chống xuống tay vịn của chiếc ghế bành chậm rãi đứng dậy. Hắn thoáng ưỡn ngực nhìn về phía bầu trời bên ngoài cửa phòng. Một khí thế tự tin nuốt trọn thiên hạ từ trong ngực hắn phóng ra:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.