Sất Trá Phong Vân

Chương 565: Cái gì gọi là nhà giàu mới nổi? Mặc kệ ngươi là ai, đánh cứ đánh! Ngang ngược!




Ui!
Đại sảnh từ xì xầm biến thành tiếng mọi người hút ngụm khí lạnh. Giá này vượt qua oanh động biến thành rung động.
Có người thậm chí bắt đầu suy đoán đây là tên coi tiền như rác từ đâu đến? Ném ra năm vạn kim tệ mua thứ như vậy? Ngươi có nhiều tiền thế thì mua trang bị tốt chút chẳng phải được hơn sao?
Có người nghi ngờ hay là tiểu tử này đến gây rối? Nhìn cả người hắn không giống như có năm vạn kim tệ, đang gạt người sao?
Tư Đồ Nghệ Tiêu ngơ ngác nhìn Càn Kình, cảm giác ánh mắt bốn phía càng kỳ dị, dường như đang xem thường nàng.
Tư Đồ Nghệ Tiêu bắt đầu lắp bắp:
- Ta... Ta ra năm vạn năm ngàn...
Tư Đồ Nghệ Tiêu suy nghĩ trước đưa kim tệ cho Mã Hoành Văn, xong chuyện sẽ đòi lại năm vạn kim tệ sau. Mặt mũi phu nhân thành chủ không thể mất tại đây.
- Mười vạn!
Càn Kình nhà giàu mới nổi, trong đấu giới chứa ngàn vạn kim tệ nên chút tiền này không lọt vào mắt hắn. Hôm nay Càn Kình quyết dạy cho bà tám này một bài học. Ngươi chú trọng mặt mũi chứ gì? Ngươi quá kiêu ngạo, còn khi dễ Bích Lạc?
Được rồi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi mất mặt, đập bể bộ mặt kiêu ngạo của ngươi!
Càn Kình khoanh tay trước ngực, từng thỏi vàng lấy khỏi đấu giới ném xuống đất. Mỗi một thỏi vàng nặng trịch đập xuống đất so với tiếng trống trận kích động lòng người trên chiến trường càng có vẻ hùng hồn hơn.
Trên đời này quyền lực rất có lực lượng, bá đạo cũng có lực lượng, khi tích lũy kim tiền đủ số lượng thì nó cũng biến đầy lực lượng.
Mười vạn kim tệ nếu mua thứ tốt trong hội đấu giá thì không nghe được tiếng vang, nhưng mau một bộ đồ trong tiệm quần áo, dù là tiệm qusy nhất Vĩnh Lưu thành thì mười vạn kim tệ đủ làm người ta choáng váng mặt mày.
Từng khối kim tệ như cây búa to mỗi lần đập xuống đất thì cũng gõ vào ngực Tư Đồ Nghệ Tiêu, chấn nàng lảo đảo.
Tư Đồ Nghệ Tiêu là phu nhân thành chủ không phải chưa từng thấy tiền, ngược lại nàng làm bạn bên thành chủ trải qua giao dịch mấy trăm vạn kim tệ, mười vạn kim tệ so với trăm vạn kim tệ thi không đáng là gì.
Nhưng khi dời mười vạn kim tệ vào tiệm quần áo thì nó phát ra uy lực càng đáng sợ hơn cả trăm vạn kim tệ. Dù là thành chủ Lý Đức Ước Khắc cũng không thể nào vì mau một bộ đồ đẹp không có chút năng lực ma pháp, Chiến Sĩ mà bỏ ra mười vạn kim tệ.
Cái này đã vượt qua định nghĩa xa xỉ, chỉ có thể hình dung bằng từ phá của. Mọi người nhìn vàng thỏi trên mặt đất, tập thể thụt lùi như sợ bị cục vàng đập bẹp.
Càn Kình ném vàng thỏi xong phủi tay, bình tĩnh nhìn khuôn mặt mập của Mã Hoành Văn vì kinh ngạc mà biến hình. Càn Kình nhìn mặt Tư Đồ Nghệ Tiêu dù đắp phấn dày cũng không thể che màu xanh mét.
- Ngươi có thể ra giá.
Càn Kình lạnh nhạt nhìn Tư Đồ Nghệ Tiêu, nói:
- Để ta nhìn xem khí phách và tiền tài của nhà thành chủ đi.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi...
Ngón tay Tư Đồ Nghệ Tiêu run bần bật, nói:
- Ngươi... Ngươi dám nâng gia với ta!? Được, được, được! Lão nương... Lão nương liều mạng với ngươi! Ta ra mười một, không, mười lăm vạn kim tệ!
- Ta ra hai mươi vạn kim tệ.
Càn Kình không cho mọi người cơ hội ngạc nhiên vì Tư Đồ Nghệ Tiêu ra mười lăm vạn kim tệ, hắn hét giá bình tĩnh như uống hớp nước. Càn Kình lại lấy vàng thỏi ra khỏi đấu giới, người ngoài nhìn như đấu giới của hắn tự sinh ra vàng.
Lại là con số mười lăm vạn kim tệ, thỏi vàng đập xuống đất. Mã Hoành Văn thấy ngộp thở. Không lẽ trên đời này có nhiều kẻ điên đến thế sao? Dùng hai mươi vạn kim tệ mua một bộ đồ.
- Tiếp tục đi.
Càn Kình giơ tay ra vẻ mời:
- Cho ta nhìn xem khí phách nhà thành chủ, để kẻ nghèo như ta thấy nhà thành chủ giàu có thể nào. Phu nhân thành chủ, ngươi đừng ngừng, nếu không đủ tiền thì có thể mượn tiền người xung quanh. Hôm nay dù có lấy một trăm vạn kim tệ thì ta cũng đè chết ngươi, nếu không tin thì thử xem!
Tư Đồ Nghệ Tiêu ngơ ngác nhìn Càn Kình. Dùng tiền đè? Nếu Tư Đồ Nghệ Tiêu thật sự mượn tiền mau bộ đồ mấy chục vạn kim tệ này thì khi trở về nàng sẽ bị thành chủ đại nhân đập chết.
Mấy chục vạn kim tệ!
Thành chủ đại nhân xây dựng quân đội nếu có mấy chục vạn kim tệ là sẽ nâng sức chiến đấu cho binh đoàn nhiều, khi đó lập công huân lớn trên chiến trường nhân ma là địa vị sẽ lên cao.
- Không tăng giá? Đây chính là khí phách, tianà tài của nhà thành chủ đó sao?
Càn Kình quay đầu nhìn Mã Hoành Văn, nói:
- Mã lão bản, làm phiền lấy y phục cho ta, lát nữa thợ may đi theo chúng ta luôn. Ta nghĩ bộ đồ này cần sửa lại một chút mới thích hợp cho Bích Lạc nhà chúng ta.
Mã Hoành Văn bản năng gật đầu. Mã Hoành Văn là thương nhân sớm thấy con số kim tệ nhiều hơn nữa, nhưng dùng hai mươi vạn kim tệ mau một bộ đồ thì lần đầu tiên gã thấy.
Đặc sắc, quá đặc sắc!
Các khách hàng đứng xem nhìn biểu hiện của Càn Kình, Tư Đồ Nghệ Tiêu, ai nấy trong lòng hét to đặc sắc. Hôm nay ra đường thật đáng giá, không có tình hình nào đáng giá hơn một nay.
Phu nhân thành chủ so giàu với người, chuyện như vậy có lẽ mười năm chưa chắc thấy một lần.
Phu nhân thành chủ so giàu với người mà còn thua, bị người dùng tiền đánh choáng váng, mặt xanh mét nói lắp, có lẽ suốt đời bọn họ mới thấy một lần như vậy.
Càn Kình nhìn Tư Đồ Nghệ Tiêu run rẩy vì giận dữ, cười khẽ. Dùng hai mươi vạn đè nữ nhân này chắc một năm không còn mặt mũi ra đường, nếu Bích Lạc cảm thấy chưa đủ thì hắn sẽ buộc Tư Đồ Nghệ Tiêu phải xin lỗi, nếu Bích Lạc thấy...
- Đi đi...
Bích Lạc kéo góc áo Càn Kình, nhỏ giọng nói:
- Đi đi...
Càn Kình nhìn Bích Lạc cúi gằm mặt, thở dài. Nha đầu này thật dễ tính, nếu Bích Lạc không muốn truy cứu thì dùng tiền đánh đủ làm Tư Đồ Nghệ Tiêu mất mặt. Chuyện xấu hôm nay của Tư Đồ Nghệ Tiêu sẽ trở thành trò cười giải trí sau bữa cơm cho vô số người Vĩnh Lưu thành và sẽ kéo dài rất lâu.
- Đi? Ngươi còn muốn đi?
Tư Đồ Nghệ Tiêu nhìn Càn Kình xoay người, tay đỡ sau lưng Bích Lạc đưa ra cửa thì núi lửa trong lòng phun trào.
Ở trong nhà bị thành chủ răn dạy, nhi tử bị nhốt trong nhà, Tư Đồ Nghệ Tiêu muốn ra ngoài giải sầu vậy mà có người mơ ước y phục của mình. Tư Đồ Nghệ Tiêu chỉ muốn dạy vài câu, mắng vài lời vậy mà bị chống lại diễn ra chuyện so giàu.
Ngực Tư Đồ Nghệ Tiêu phập phồng như sóng biển, thầm nghĩ chuyện hôm nay nếu không giải quyết dứt điểm thì sau này làm sao nàng dám ra đường? Chẳng phải là người ta sẽ cười nhạo sau lưng Tư Đồ Nghệ Tiêu đến chết?
Tất cả... Tất cả sỉ nhục này! Tư Đồ Nghệ Tiêu nhìn chằm chằm vào Càn Kình, Bích Lạc. Tất cả sỉ nhục ngày hôm nay đều do đôi nam nữ con hoang này!
- Chuyện hôm nay mặc kệ ngươi có mau y pjhục hay không nhưng ban đầu nó là của ta!
Tư Đồ Nghệ Tiêu bước nhanh tới trước một tay tát mặt Bích Lạc, gào thét:
- Ngươi suýt sờ hư y phục của ta thì phải xin lỗi!
Đánh người?
Đuôi mày Càn Kình nhướng lên.
Muốn đánh người của ta ngay trước mặt ta thì ngươi đúng là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.