Sất Trá Phong Vân

Chương 554: Không bằng cầm thú




Nếu không có cả sự nhẫn nại như thế thì làm người có thể thực hiện thành công điều gì? Càn Kình nhắm mắt lại minh tưởng hai canh giờ, tuy không cảm ngộ được nguyên tố ma pháp nào nhưng ít nhất khiến tâm tình xao động bình tĩnh lại.
Ba mỹ nữ tự trở về phòng, đều khép hờ cửa... Càn Kình lắc mạnh đầu. Hắn cũng là nam nhân! Nhưng vấn đề ở chỗ Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bỏ đi là ma tộc, còn lại hai người, rốt cuộc Càn Kình nên vào phòng ai? Bỏ trống một phòng khác thì người đó sẽ có cảm nghĩ gì?
La Thanh Thanh sẽ đau lòng? Càn Kình nhắm mắt, nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ. Còn Cổ Nguyệt Gia Anh chắc sẽ xách hai thanh loan đao xông vào phòng bày ra uy nghiêm vợ cả.
- Ừm!
Càn Kình mở mắt, duỗi lưng. Mắt Càn Kình trân trân nhìn dưới đêm trăng, gần ngay trước mắt có một bóng dáng nữ nhân quen thuộc, khí chất quen thuộc.
Hoàng Tuyền! Siêu thiên tài ma pháp Hoàng Tuyền!
Hoàng Tuyền chậm rãi quay đầu, vẫn đội mũ ma pháp to khiến Càn Kình không thể trông thấy diện mạo dưới mũ.
ma hạch Sa Mãng màu vàng đất có thứ tự nguyên tố ma pháp xuất hiện trong tay Hoàng Tuyền, dưới ánh trắng chớp lóe tia sáng, đó là nàng sử dụng ma pháp làm ma hạch này tăng giá trị,
- Thứ tốt.
Càn Kình đến gần Bích Lạc, ngồi dưới đất, vỗ đất bên cạnh ý bảo nàng cũng ngồi xuống.
- Vô tình có được, ta có giữ cũng vô dụng.
- Ngươi thích muội muội của ta?
Càn Kình ngây người. Tại sao hôm nay hắn gặp mặt ai cũng hỏi câu này? Thử câu khác như đã lâu không gặp, ngươi càn nam nhân hơn trước, hay là... ăn gì chưa? Có đâu thấy mặt đã hỏi ngươi thích ai? Cho dù Càn Kình đến tuổi kết hôn nhưng không nên bị người hỏi thường xuyên như vậy.
Hoàng Tuyền trầm ngâm giây lát, gật gù lầm bầm:
- Xem ra đúng rồi.
Càn Kình mờ mịt nhìn ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời. Có thích Bích Lạc hoặc không? Càn Kình không biết rõ. Hai người sống hai năm trong Tứ Quý sơn cốc, quan hệ rất thân nhưng Càn Kình không rõ đây có phải cảm giác thích. Càn Kình chỉ biết rằng thấy ai khi dễ Bích Lạc là hắn sẽ khó chịu, rất khó chịu.
- Khối ma hạch này đối với Ma Pháp Sư là không thể tính toán bằng kim tiền.
Hoàng Tuyền đứng dậy, hai tay ôm mặt Càn Kình, bỗng nhiên áp sát.
Môi hồng lạnh lẽo in lên trán, Càn Kình giật nảy mình nhìn Hoàng Tuyền đi vàop hòng. Càn Kình lắc đầu, nữ nhân này...
Két!
Tầng hai, cửa sổ phòng Cổ Nguyệt Gia Anh mở ra, nàng mặc váy trắng dưới ánh trăng chiếu rọi toát ra xinh đẹp khó tả. Cổ Nguyệt Gia Anh tựa như nữ thần giáng xuống từ Tinh Thần, tóc đen nhẹ bay trong gió.
- Lên đây.
Càn Kình ngửa đầu nhìn biểu tình nghiêm túc của Cổ Nguyệt Gia Anh, đứng dậy phủi bụi dính trên mông. Càn Kình dù gì cũng là nam nhân, sợ cái gì! Đi thì đi!
Cửa phòng Cổ Nguyệt Gia Anh không khóa, ánh sáng leo lét len ra từ khe cửa đặc biệt bí ẩn dụ người.
Càn Kình vươn tay đẩy cửa phòng ra, thấy tình hình trong phòng thì ngây người. La Thanh Thanh đứng bên cạnh Cổ Nguyệt Gia Anh.
Dưới ánh nến mờ ảo, Cổ Nguyệt Gia Anh phủ trường bào bằng tơ trắng, không thể che giấu thân hình trưởng thành gợi cảm yêu kiều.
Gò má La Thanh Thanh đỏ như táo chín, váy ngủ màu đỏ có ren lộ nửa phần đùi trắng. La Thanh Thanh cúi mặt không dám nhìn Càn Kình.
Cái này... Càn Kình không thể giữ tâm tình bình tĩnh nữa, hắn quá kích động.
- Đóng cửa lại.
Cổ Nguyệt Gia Anh nhìn động tác cứng ngắc của Càn Kình, gò má nhanh chóng hây hồng, búng ngón tay một cục giấy trắng bay ra dập tắt ngọn lửa.
Cổ Nguyệt Gia Anh xấu hổ nói:
- Không biết nên chọn như thế nào thì đừng chọn!
Càn Kình cảm giác máu đang sôi trào, từng bước một đến bên giường. Bóng đêm không thể ngăn thị giác của Càn Kình. Hai mỹ nữ hạng nhất đã nằm trên giường chờ, chui vào ổ chăn như con mèo con, chừa vị trí giữa giường.
Càn Kình nhảy lên giường lớn, nghe tim hai người ngọc đập nhanh. Không biết có phải vì uống rượu mà người Càn Kình nóng rqan, chậm rãi giang hai tay ôm Cổ Nguyệt Gia Anh, La Thanh Thanh vào lòng. Làn da nóng bỏng chạm vào nhau, xúc giác biến đặc biệt nhạy cảm.
Trong phòng, ba người thở nặng nề, ngoài phòng chỉ còn lại tiếng côn trung kêu vang bên khung cửa, và bộ ngực đè ép cánh tay.
Chân trời phía đông có ánh bình minh lên. Càn Kình nhìn hai mỹ nữ suốt đêm thức trắng giờ thiếp ngủ trong ngực mình, thầm thở dài, đêm qua quá mệt mỏi.
Ôm hai mỹ nữ trong ngực suốt đêm không nhúc nhích, mệt còn hơn luynẹ đấu kỹ cả đêm.
Cổ Nguyệt Gia Anh đỏ mặt ngồi dậy nhìn Càn Kình nằm trên giường, chỗ nào đó mệt nhọc dựng đứng một đêm, gò má càng hồng.
Càn Kình nhìn La Thanh Thanh đỏ mặt, lúng túng cười nói:
- Ta nghe một truyện cười kể rằng có một nam nhân và một nữ nhân ngủ cùng một giường. Nữ nhân vạch một lằn ranh giới giữa giường, nói với nam nhân nếu ngươi dám vượt qua lằn ranh này thì ngươi chính là cầm thú. Kết quả sáng ngày thứ hai thức dậy, nữ nhân phát hiện nam nhân không vượt lằn ranh, nói rằng ngươi không bằng cả cầm thú.
Cổ Nguyệt Gia Anh và La Thanh Thanh cười khúc khích, cùng nhìn thân dưới của Càn Kình.
- Tối hôm qua ta nghĩ suốt đêm...
Càn Kình khom người che, nói:
- Không quyết định được nên cùng ai trước.
Cổ Nguyệt Gia Anh đỏ mặt, cúi đầu đến trước mặt Càn Kình, sửa sang y phục Chiến Sĩ nhăn nhúm vì nằm cả đêm.
- Ai trước đều như nhau.
La Thanh Thanh đứng một bên không nói, lén gật đầu. La Thanh Thanh đến bên cạnh Càn Kình, bắt chước Cổ Nguyệt Gia Anh sửa sang lại y phục cho nàng.
Đại thẩm gõ cửa phòng, nhỏ giọng nói:
- Nên ăn sáng.
Càn Kình đi ra cửa phòng, cảm giác đại thẩm nhìn lén mình ánh mắt khác ngày thường. Mọi người cùng nhau ăn cơm, Càn Kình cứ thấy ánh mắt xung quanh kỳ kỳ, cảm giác không bằng cầm thú chẳng tốt hơn cầm thúa không bằng.
Ăn cơm xong Càn Kình đứng dậy nói với Bích Lạc còn đang ăn:
- Chút nữa cùng nhau đi học viện, ta đi công chuyện một chút.
Trên bàn ăn thiếu Càn Kình, không khí sống động hơn trước. Bình thường Cổ Nguyệt Gia Anh hiếm khi người giờ mắt môi có ý cười.
Càn Kình chạy ra khỏi phòng như đào binh bỏ trốn từ chiến trường. Càn Kình đứng trước cửa phòng Mộc Quy Vô Tâm, định gõ cửa rồi mới vào nhưng khi tối hôm qua đại thúc đem tới nhiều rượu làm mọi người hơi say nhưng không đến nỗi say quắc cần câu.
- Ngươi muốn làm gì?
Mộc Quy Vô Tâm ôm chăn, mắt như con gấu ngạc nhiên nhìn Càn Kình đẩy cửa bước vào.
Mộc Quy Vô Tâm nói:
- Tiểu tử, ngươi chưa tỉnh rượu sao? Ta là nam, phụ nữ của ngươi ở trên lầu...
Càn Kình từng bước một tới gần giường. Mộc Quy Vô Tâm bản năng giơ tay lấy cây búa ra khỏi đấu giới.
Mộc Quy Vô Tâm nói:
- Ta nói, tiểu tử...
- Đại thúc.
Càn Kình ngồi bên mép giường nhìn Mộc Quy Vô Tâm, nói:
- Ta không có hứng thú với loại nam nhân như đại thúc. Nếu ta thích nam nhân thì sẽ chọn loại như Thiết Khắc, đẹp đến nỗi nữ nhân đứng bên cạnh đều thấy tự ti.
Vẻ mặt Mộc Quy Vô Tâm nhẹ nhõm, đẩy chăn sang bên, trần truồng đứng dậy mặc đồ.
- Ngươi tìm ta có chuyện gì? Hôm nay ngươi không đi Chiến Tranh Chinh Phạt học viện sao? Nữ nhân Y Sa đó ba tháng nay chạy tới chỗ ta kiếm ngươi sáu lần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.