Sất Trá Phong Vân

Chương 434: Không tâm




Càn Kình nhìn đả thiết chuy trong tay Bố Lai Khắc đại thúc, có đấu tâm hoàn chỉnh chẳng lẽ không phải là ý thức đấu tâm sao?
Bố Lai Khắc đại thúc chậm rãi giơ đả thiết chuy cao quá đầu, nhìn kim loại bị than lửa nóng bỏng đốt đỏ. Không có một chút hơi thở lửa bị ý thức đấu tâm hút lấy, mọi thứ như bình thường rèn.
Càn Kình nhìn chằm chằm vào Bố Lai Khắc đại thúc, đại thúc này tuyệt đối sẽ không nhàm chán kiếm chuyện. Nếu Bố Lai Khắc đại thúc đã lên tiếng thì chắc chắn sẽ có diều khác biệt.
Bố Lai Khắc đại thúc giống như bình thường dùng kẹp sắt gắp cục sắt đỏ rực ra, đả thiết chuy nặng nề từ trên trời nhanh chóng giáng xuống dấy lên tiếng gió lốc rít gào vù vù, tựa như sao băng mạnh đập vào khối sắt đỏ.
Khoảnh khắc đả thiết chuy đập vào kim loại không phát ra tiếng va chạm chói tai mà trong sân bỗng có thanh âm như tiếng sấm rung trời. Tiếng nổ ầm ầm đột nhiên xuất hiện xông lên tầng mây, dao động chín tầng trời cao cao.
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Càn Kình ngoáy tai, chỉ một cú đập mà tạo ra tiếng gầm như sấm khiến lỗ tai có đấu khí bảo hộ vậy mà bị ù. Một búa này...
Khối sắt đỏ rung lên vào giây phút đả thiết chuy đập vào nó, màu đỏ càng nóng cháy nhanh chóng tụ tập trên khối sắt. Màu đỏ nóng bỏng trong phút chốc biến thành màu máu, kim loại như sắp phun trào dòng máu.
Trong chớp mắt hỏa hoa đỏ rực tựa như thân thể con người trúng kiếm, từ các vị trí phun trào hỏa hoa kim loại chói mắt thậm chí mang theo mùi máu gay mũi.
Đây là... Càn Kình nhìn hỏa hoa có sức nóng gấp mười lần bất cứ lúc nào, trợn to mắt. Một búa này đập xuống khiến kim loại chưa tuôn ra khí nóng thế nhưng ở bên trong xao động rồi áp súc, chớp mắt gom nhiệt độ vượt hơn bình thường, lại một lần nữa rèn khối sắt, cuối cùng vì độ nóng quá nóng không thể tỏa nhiệt lượng khiến chúng nó tranh giành đường, lại đẩy cao nhiệt độ mới sinh ra hỏa hoa đỏ thắm như máu.
Bản thân hỏa hoa vốn không có mùi máu nồng nặc gì, chẳng qua hỏa hoa này quá huyễn lệ, chói mắt, đến nỗi làm người kinh sợ. Trong khoảnh khắc kim loại thật sự như đang chảy máu chứ không phải bắn ra hỏa hoa kim loại.
Chỉ một búa! Càn Kình ngơ ngác nhìn miếng sắt đỏ rực dưới kiềm sắt của Bố Lai Khắc đại thúc. Hèn chi mới rồi đại thúc bảo là cái đó mà là dùng ý thức đấu tâm? Hai bên chênh lệch quá lớn, tiếng búa nổ và kim loại phun trào hỏa hoa, còn mấy thứ linh tinh chênh lệch xa lắc xa lơ.
Đúc, lực xung kích mạnh mẽ của đả thiết chuy, giây phút giã vào miếng sắt chịu trùng kích không chỉ có sắt. Càn Kình tự tin nếu chỉ dùng đả thiết chuy phát ra thanh âm sấm đánh thì hắn miễn cưỡng làm được, nhưng tuyệt đối không thể một búa khiến miếng sắt thành trạng thái vật phẩm.
Lực xung kích, va đập mạnh mẽ như vậy, thiết châm chống đỡ khối sắt, mặt đất dưới thiết châm biến hóa lớn theo một búa hung mãnh tuyệt luân. Mặt đất chắc chắn đừng nói là đất đá, dù là đá hoa cương cũng sẽ bị lực xung kích đập nát. Trong sân cát bụi bay lên bao phủ nguyên thiết hỏa lô, thiết châm cong lại bởi vì lực xung kích quá lớn, thậm chí bị hỏng cũng không có gì lạ.
Bố Lai Khắc đại thúc đập xuống một búa, khối sắt có thay đổi rõ rệt nhưng dù là thiết châm hay đất dưới thiết châm đều không thay đổi, có thể nói búa giáng xuống dấy lên gió mạnh thổi một số đất cát bay lên, trừ điều đó ra không có thứ gì bay lên dù là một hạt cát.
Tất cả lực lượng trong một chớp mắt hoàn toàn trùng kích khối sắt, theo hỏa hoa đỏ như máu bay bốn phía.
Đây là lực lượng khống chế cỡ nào? Càn Kình nhẹ lắc đầu. Làm không được! Đừng nói tới Càn Kình nhìn một búa này hoàn toàn không biết Bố Lai Khắc đại thúc làm sao vạn dụng ý thức đấu tâm, cho dù hắn biết cũng không thể nắm giữ tinh diệu trong một, hai phút.
Đả thiết chuy trong tay Bố Lai Khắc đại thúc không ngừng lại, búa nặng ngàn cân may múa như bướm trong tay gã. Lửa như máu chói mắt huyễn lệ tựa đóa hoa cung cấp phấn cho bướm, lần lượt nở rộ rồi nhanh chóng biến mất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lại vang tiếng nổ điếc tai, như trên bầu trời có mấy trăm tia chớp cùng giáng xuống sân, lại như mấy vạn con hổ phát ra tiếng gầm vua muôn loài không cần khiêu khích, lớn hơn tiếng búa thứ nhất gấp mấy chục lần.
Càn Kình nhìn hỏa hoa bắn ra trong kim loại. Giờ phút này, hỏa hoa không kiều diễm đỏ như máu nóng mà là màu lam, màu lam yêu dị khó tả, chỉ khi lửa đốt đến nhiệt độ cực cào hì tầng ngoài cùng mới có màu lam bỗng nhiên bắn ra từ kim loại.
Đây... đây chính là vận dụng ý thức đấu tâm gõ ra sao? Càn Kình chớp chớp mắt, một búa mới nãy nếu không phải gõ vào thiết châm mà vận dụng trong chiến đấu thì sẽ như thế nào? Càn Kình bản năng vung cánh tay, liên tục chuyển động, bản năng mô phỏng tình huống chiến đấu. Càn Kình phát hiện muốn bắt chước giống y như vậy không phải chuyện dễ dàng.
- Cái gì là đấu tâm?
Bố Lai Khắc đại thúc đặt đả thiết chuy xuống, đôi mắt khàn đục bắn ra tia sáng sắc bén như kiếm, dù là nam nhân giống kiếm như Âu Lạp Khắc so sánh với ánh mắt của Bố Lai Khắc đại thúc thì không còn sắc bén nữa.
Trong chớp mắt Càn Kình cảm giác ánh mắt Bố Lai Khắc đại thúc thông qua con mắt bắn vào não, trái tim của hắn, người hắn biến trong suốt.
- Tâm, không chỉ dùng để nhảy duy trì sinh mệnh.
Bố Lai Khắc đại thúc nhìn ngọn lửa hừng hực bất quy tắc, lạnh nhạt nói:
- Tâm cũng có suy nghĩ, khi ngươi ra tay thì tâm của ngươi có suy nghĩ không?
Suy nghĩ? Dùng tâm suy nghĩ? Càn Kình bản năng giơ tay sờ trái tim. Dùng đấu tâm suy nghĩ? Làm sao nghĩ?
- Tâm của ngươi... Trống rỗng.
Bố Lai Khắc đại thúc chỉ vào ngực Càn Kình, nói:
- Muốn biết làm sao dùng đấu tâm hay đi Âu Lạp Khắc đấu khí phòng lần nữa.
Âu Lạp Khắc đấu khí phòng? Càn Kình gãi đầu, khó hiểu nhìn Bố Lai Khắc đại thúc. Rõ ràng đại thúc biết cái gì là đấu tâm tại sao cố tình muốn đi đường vòng khiến ta đến chỗ Âu Lạp Khắc đấu khí phòng tìm lão sư Âu Lạp Khắc? Trực tiếp dạy ta chẳng phải được rồi sao?
- Tầm mắt...
Bố Lai Khắc đại thúc dùng ngọn lửa trong đả thiết lô nhóm tẩu thuốc, nói:
-... Cần rộng lớn. Con ngươi... vĩnh viễn đừng nghĩ rằng có thể từ một người duy nhất học được toàn bộ.
Càn Kình gật đầu, cúi đầu ra khỏi sân. Càn Kình ngoái đầu lại lần nữa nhìn lửa cháy. Mấy hôm nay Càn Kình không có thời gian luyện tập rèn, chờ khi rảnh rang phải tiếp tục học. Lần trước Càn Kình đúc ra hồn binh hoàn toàn là nhờ may mắn, sau này nếu đi vào ngưỡng cửa nhập thánh thì hồn binh là không thể thiếu, hơn nữa...
Càn Kình ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc. Có một thánh khí ma tộc, thứ kia thoạt tổng uy lực siêu mạnh nhưng chỉ cho Chiến Sĩ huyết mạch Đọa Lạc Thiên Sứ sử dụng, người khác dùng đúng là tìm chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.