Sất Trá Phong Vân

Chương 394: Hoàng tộc ma tộc




Trước kia Càn Kình chỉ thấy dãy núi thể tích khổng lồ, không thấy tận cùng hai bên, không ngờ Chân Sách hoàng triều có Cổ Hoang Sa Hải không thua gì tòa Tây sơn trong Vô Tận thế giới.
Nguy nga, hùng vĩ, cao không thể với tới, đó là ấn tượng về Tây sơn trong Vô Tận thế giới.
Mênh mông như ngục, vô biên vô tận là cảm giác Cổ Hoang Sa Hải bày ra.
Càn Kình gắng gượng lên tiếng:
- Di chuyển hướng đông.
Hơi nóng bức bối tác động vết thương, giống như trong khoảnh khắc đốt sạch máu trong người Càn Kình.
Hướng đông? Đoạn Phong Bất Nhị nghi hoặc đi theo Càn Kình. Trước mắt đã là Cổ Hoang Sa Hải, trực tiếp vứt ngựa chạy vào Cổ Hoang Sa Hải là được, sao lại phải đi hướng đông? Kệ nó, Càn Kình luôn có lý do của mình.
Càn Vô Thiên cười nói:
- Ủa? Đi đường vòng?
Càn Vô Trần khâm phục nhìn Càn Vô Thiên. Thiên tài thế hệ mới của Càn gia hình như không chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ mà nhìn thấu lòng người cũng không kém. Đầu tiên là nhìn thấu ta lừa gạt, bây giờ đoán ra đám Càn Kình giả bộ muốn vào Cổ Hoang Sa Hải thật ra dùng thủ đoạn lừa gạt hai người.
- Cùng bọn họ chơi một lúc nữa vậy.
Càn Vô Thiên quất roi nói:
- Chút nữa chiến mã của bọn họ không chạy nổi nữa chính là giờ chết của chúng!
Chạy nhanh! Chạy nhanh! Chạy nhanh!
Càn Kình nằm trên lưng chiến mã, mi mắt ngày càng nặng nề. Càn Kình nheo mắt nhìn mặt trời phản chiếu Cổ Hoang Sa Hải, tìm kiếm một trong những lối vào quái dị trong bút ký.
Ếch, không sai, Cổ Hoang Sa Hải không chỉ là hạt cát còn có nhiều loại giống tường thành hoang tàn hoặc đá giả, hoặc núi hoang không có cỏ.
Mỗi ngày vào lúc này, mặt trời chiếu trên Cổ Hoang Sa Hải sẽ bắn ra một bóng râm lớn, cái bóng đó giống như một con ếch, con ếch trên lưng có bao đồ to định ra ngoài lưu lạc.
Trên cái bóng lớn có miệng ếch to như ngửa đầu hú dài, đó chính là lối vào. Đạp bước vào trong đó không phải vào mép rìa Cổ Hoang Sa Hải mà như vào cái bụng ếch chứa đầy hạt cát.
Mỗi lần người khác nhau đơn độc đi vào xuất hiện ở vị trí Cổ Hoang Sa Hải cũng khác đi.
- Các ngươi...
Càn Kình quay đầu lại kiệt quệ nhìn ba người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc:
- Bây giờ rời đi còn kịp, vào Cổ Hoang Sa Hải rồi có hối hận cũng muộn.
Thiết Khắc nhướng chân mày xinh đẹp:
- Ngươi cảm thấy con lai giữa ma tộc và nhân tộc an toàn trong Chân Sách hoàng triều sao? Nếu không có chỗ an toàn thì đi nơi nào có khác gì với ta?
- Còn ta...
Phần Đồ Cuồng Ca nhìn Càn Kình, mỉm cười nói:
- Ta còn muốn học Đại Chân Kim Đấu Khí bí pháp, ta không có bao nhiêu tiền, ta còn cần lợi dụng ngươi đúc thiết tinh cho ta.
- Chiến hữu.
Đoạn Phong Bất Nhị chỉ vào Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, nói:
- Bọn họ không đi thì sao ta có thể đi được? Nếu ta đi thì hai người họ không thể bảo vệ ngươi. Tiểu tử họ Càn đuổi theo đằng sau, ba chúng ta luân lưu cõng ngươi chạy cũng có thể mệt chết tiểu tử đó.
- Vậy thì đánh cuộc một phen!
Càn Kình nhìn càng lúc càng tới gần cái bóng miệng ếch.
- Mọi người nắm tay nhau, để xem ghi chép trong bút ký ta từng đọc có phải là thật không.
Nắm tay nhau? Đoạn Phong Bất Nhị chưa kịp phản ứng thì Càn Kình nhún chân nhảy khỏi lưng ngựa, dùng sức quá độ ảnh hưởng vết thương, máu trào lên cổ họng nhưng hắn nuốt ngược trở về.
Không thể phun ra, không thể để lại bất cứ dấu vết gì cho người đuổi theo. Chiến mã chạy nhanh có thể dẫn đến bọn họ nhưng không thể tìm ra vị trí chính xác.
- Chỗ này là!
Bên cạnh Cổ Hoang Sa Hải vô biên vô tận, sáu, bảy con chiến mã chậm rãi chạy đi chứ không chạy nhanh như trước.
Càn Vô Thiên nhìn chiến mã không có người ngồi, ngẩn ngơ. Đây là sao? Người đâu? Không lẽ...
Càn Vô Thiên quay đầu nhìn mặt đất, gót sắt chiến mã va chạm mặt đất để lại dấu chân nhẹ hơn phe mình nhiều.
Bị lừa! Bọn họ sớm vào Cổ Hoang Sa Hải!
Càn Vô Thiên nưhơngs mày, giật dây cương ra sau, định quay về đuổi theo.
- Chờ chút, số lượng con ngựa có vấn đề!
Càn Vô Trần kéo lại cương ngựa của Càn Vô Thiên, nhảy xuống cẩn thận đi đến bên cạnh sáu, bảy chiến mã, hai hàng chân mày cau lại, con ngươi co rút tựa sao trong trời đêm.
- Đây là...
Càn Vô Thiên cưỡi trên lưng ngựa nhìn phản ứng của Càn Vô Trần thì ngẩn ra, hỏi:
- Có chuyện gì? Có gì kỳ? Chẳng phải là thêm hai con chiến mã?
Chẳng phải là thêm hai con chiến mã?
Càn Vô Trần trợn trắng mắt, dù là gia chủ Càn Chiến Huyền đến đây cũng sẽ không cho rằng là hai con chiến mãbình thường. Hai con chiến mã này khác biệt rất nhiều trong mắt người biết xem ngựa.
Nguyên Càn gia này Càn Vô Trần tự tin tuyệt đối không hơn ba người thấy ra chiến mã có gì khác, gã là thanh niên trong số đó.
Đây là chiến mã của ma tộc! Nói đúng hơn là... Càn Vô Trần kiềm nén trái tim hưng phấn đập nhanh, đây là chiến mã hoàng gia của vương triều Lộ Tây Pháp ma tộc, còn là thành viên trung tâm, hoàng tộc thật sự mới có tư cách cưỡi.
Chiến mã hoàng tộc của ma tộc nhìn ngoại hình không khác gì chiến mã bình thường, nhưng vị trí hậu môn hơi khác, nếu không phải người xem ngựa quan sát thời gian dài thì không thể nhìn ra có gì khác biệt.
- Ma... ma tộc!
Càn Vô Trần lầm bầm:
- Đây là ma tộc! Chiến mã hoàng tộc thuộc về vương triều Lộ Tây Pháp! Ta từng thấy một lần trên chiến trường nhân ma, lần đó là tọa kỵ của cửu hoàng tử ma tộc, giống y như chiến mã này.
Ma tộc!
Càn Vô Thiên nhảy xuống ngựa đến gần chiến mã, quan sát kỹ càng nhưng không thấy ra có gì khác biệt.
Càn Vô Thiên nghi hoặc hỏi:
- Ngươi khẳng định là ma tộc?
- Không sai! Nhất định là ma tộc! Tên ma tộc này quá to gan, dám vào Càn châu!
Vẻ kinh ngạc trên mặt Càn Vô Trần dần biến thành mừng rỡ:
- Lần này chúng ta giàu rồi, chắc chắn là hoàng tộc ma tộc đến đây, sẽ không sai, chắc chắn là hoàng tộc của ma tộc. Rất có thể là ma vật đẳng cấp hoàng tử, bây giờ chúng ta lập tức trở về gia tộc báo cáo...
- Ngu ngốc!
Càn Vô Thiên lạnh lùng quát:
- Trở về bẩm báo thì chỉ có công báo cáo, thế thì được bao nhiêu phần thưởng? Nếu ta bắt nhân vật quan trọng của ma tộc thì sẽ vượt qua Càn Vô Song! Bây giờ theo ta ngay, chúng ta đi bắt sống ma tộc, đánh chết Càn Kình.
Càn Kình bước vào cái bóng dưới đất, trong Cổ Hoang Sa Hải vị trí miệng ếch mở rộng.
Càn Vô Trần thấy Càn Vô Thiên lại leo lên lưng ngựa quay đầu chạy nhanh thì lắc đầu nguầy nguậy, thở dài. Thằng điên này, vốn định lợi dụng gã báo thù giết người giúp, bây giờ không thể không đi theo gã.
Càn Vô Trần hối hận đi đâm thọc làm gì, một mình gã ra ngoài cũng có cơ hội. Xem ra Càn Vô Trần đã bị Càn Kình hù sợ. Bây giờ Càn Vô Trần muốn quay về cũng không được, có người Càn gia trông thấy, và cả người bình thường khác. Là Càn Vô Trần cùng Càn Vô Thiên rời đi, nếu chỉ có Càn Vô Trần trở lại làm thiên tài của Càn gia Càn Vô Thiên một mình có gì ngoài ý muốn thì...
Càn Vô Trần không chút nghi ngờ gã sẽ bị Càn Chiến Huyền giận dữ một chưởng đánh chết, không còn tương lai gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.