Sất Trá Phong Vân

Chương 336: Gây rối trước cửa thành (hạ)




Bọn họ thô lỗ dùng dây thừng trói binh sĩ đó lại như trói con heo, mặc cho gã rên rỉ kêu gào, kéo dây thừng lôi vào thành.
Lợi hại!
Càn Kình rất khâm phục nhìn thành chủ Lý Đức Ước khắc. Lúc thành chủ Lý Đức Ước khắc mới xuất hiện rõ ràng muốn bênh vực binh sĩ thuộc hạ, kết quả nghe nói La gia bán Trùng Kích Tinh Thần Dược Tề thì biến đổi thái độ ngay, bắt trói tuhộc hạ.
Trước cửa thành nho nhỏ có thể thấy thành chủ Vĩnh Lưu thành? Càn Kình xuyên qua khe cửa mỉm cười nhìn thành chủ Lý Đức Ước khắc vẻ mặt tò mò. Hôm nay thành chủ này trùng hợp xuất hiện tại đây rất có thể là vì chờ người La gia đến, có lẽ đám binh sĩ mới nãy trấn lột cũng là đã sắp xếp từ trước.
Trước do binh sĩ đi ra làm khó dễ, tiếp đó thành chủ đứng ra giải vây sẽ chiếm được hảo cảm. Càn Kình càng nghĩ càng cảm thấy đúng là vậy, nhưng thành chủ Lý Đức Ước khắc không ngờ Lôi Địch sẽ xuất hiện tại đây phá hỏng kế hoạch của gã, trong lòng gã tức giận nhưng không thể không ra mặt.
Tuy nhiên... Ngón tay Càn Kình gõ mép cửa sổ xe ngựa, thành chủ này đấu ma song tu có ma pháp rất mạnh, không cần thông qua Trùng Kích Tinh Thần Dược Tề nhất giai hỗ trợ, gã nhiệt tình như vậy là vì cái gì?
Thành chủ Lý Đức Ước khắc đứng bên cạnh thùn xe, hai tay sửa sang trường bào, nói:
- Bản nhân là thành chủ Lý Đức Ước khắc của Vĩnh Lưu, không biết gia chủ La gia có thể đi ra gặp mặt?
Thanh âm ưu nhã xen lẫn uy thế, khí độ cao cao tại thượng của người cầm quyền cho cảm giác gã nắm giữ mọi thứ trong tay.
Hai tay La Thanh Thanh siết chặt gấu váy, hít sâu lấy lại bình tĩnh, đẩy thùng xe cất bước đi ra ngoài. Trước khi đến Vĩnh Lưu thành La Thanh Thanh có phỏng đoán tình huống hôm nay, chẳng qua đoán là thế lực khác trong tám thế lực, ví dụ như nghiệp đoàn ma pháp, không ngờ thành chủ tự mình ra mặt.
Khi thùng xe mở ra, người đứng bên ngoài nhìn La Thanh Thanh mặc váy dài màu xanh bước ra, cùng kêu lên.
Không ai ngờ gia chủ của La gia là nữ nhân và tuổi trẻ như vậy. Dù thành chủ Lý Đức Ước khắc biết trước giới tính của La Thanh Thanh mắt cũng sáng lên, giảm bớt chút kiêu ngạo trong mắt, tăng thêm phong độ quý ông.
Thành chủ Lý Đức Ước khắc nói:
- Không ngờ, thật không ngờ gia chủ của La gia trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.
Chiến Sĩ trẻ tuổi đứng sau lưng thành chủ Lý Đức Ước khắc mắt sáng rỡ, môi mấp máy, kiêu ngạo giảm bớt, môi mỏng mím lại như treo nụ cười.
Chiến Sĩ trẻ tuổi khẽ nói như lầm bầm:
- Không chỉ là mỹ nữ, hơn nữa còn là mỹ nữ tr0ng mỹ nữ.
Thành chủ Lý Đức Ước khắc mỉm cười vỗ vai Chiến Sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh, nói:
- Nhi tử của ta, Hồng Sắt ít khi khen ai, không ngờ vừa thấy La tiểu thư đã khen.
Càn Kình nhíu mày, lòng hơi ghen. Như thế nào? Lời nhi tử của ngươi khen có cơm ăn hay có kim tệ tiêu xài?
- Ngươi đã gặp người, chúng ta nên vào thành.
Lôi Địch kêu La Thanh Thanh trở về xe ngựa:
- Đi đường rất vất vả.
Thành chủ Lý Đức Ước khắc không quan tâm nhún vai, tránh đường, làm tư thế mời, nói:
- Tiểu thư La gia, qua một thời gian ngắn là tiệc sinh nhật của bản thành chủ, khi đó mời La tiểu thư nể mặt đến dự.
Đội xe chậm rãi đi vào cửa thành.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Hồng Sắt Ước khắc trầm xuống, nhỏ giọng nói:
- Thật là đáng tiếc, nếu không có người thủ hộ Áo Khắc Lan thành thị đó...
- Đúng vậy.
Thành chủ Lý Đức Ước khắc gật đầu, nói:
- Thật không ngờ Lôi Địch tự đến đây, xem ra Trùng Kích Tinh Thần Dược Tề nhất giai và La gia có quan hệ không nhỏ. Có Lôi Địch ở sẽ khó thực hiện vài việc.
- Phụ thân đại nhân, kỳ thực cũng không quá khó khăn.
Ánh mắt kiêu ngạo của Hồng Sắt Ước khắc nheo thành khe hở hẹp, khóe môi cong lên mỉm cười nói:
- Chỉ cần ta cùng cô nương La gia... Thì sợ gì không có được thứ chúng ta muốn? Trùng Kích Tinh Thần Dược Tề nhất giai, sẽ có nhiều Ma Pháp Sư Chân Sách hoàng triều đến đầu vào, khi đó Vĩnh Lưu thành chỉ có một đại thế lực.
- Tiểu tử, ngươi vừa mắt cô nương đó đúng không?
- Đúng vậy, phụ thân đại nhân.
Hồng Sắt Ước khắc nhìn xe ngựa đi xa, gật đầu, nói:
- Áo Khắc Lan quê mùa có thể ra một mỹ nữ như vậy, ta chưa từng thấy mỹ nữ nào đẹp như thế trong Vĩnh Lưu thành.
- Ngươi cần mau chóng hành động.
Thành chủ Lý Đức Ước khắc chắp tay sau lưng, chậm rãi leo lên xe ngựa thân binh dắt tới.
- Lôi Uy của Lôi gia nghe đâu cũng là kẻ nóng nảy.
- Lôi Uy?
Hồng Sắt Ước khắc cười khinh thường nói:
- Thứ vô dụng đó ta một tay có thể bóp chết hắn.
Thành chủ Lý Đức Ước khắc ngồi trên xe ngựa vừa lòng gật đầu, nhi tử của gã thật có tiền đồ, tuy không có lực lượng huyết mạch nhưng hai mươi tuổi đã có thực lực Hàng Ma bát chiến, quan trọng nhất là cũng có đấu ma song tu.
Chỉ tiếc Hồng Sắt Ước khắc bị kẹt ở tinh thần bình chướng tam giai, nếu có thể thông qua Trùng Kích Tinh Thần Dược Tề phá vỡ tinh thần bình chướng thì sẽ biến thành đấu ma song tu càng mạnh hơn. Đồ vô dụng Lôi Uy của Lôi gia còn lâu mới sánh bằng.
- Lôi Uy?
Thành chủ Lý Đức Ước khắc cười tự tin nói:
- Ta nghe nói tiểu tử đó không ngốc, hình như sáng sớm đã đi chỗ La gia cư trú chờ sẵn. Tiếc rằng ta mang theo Hồng Sắt gặp cô nương La gia trước cửa thành, nếu mắt nàng không mù thì chắc chắn phân biệt được thanh niên nào có tiền đồ hơn. Lôi Uy, với tính cách kiêu căng của hắn có thể đi vào cửa lớn La gia cư trú sao?
Từ lần trước Lôi Uy làm mất Trùng Kích Tinh Thần Dược Tề bị trong nhà răn dạy một trận, cắt một phần ba tiền tiêu vặt. Vì chứng minh chính mình, không bị gia tộc triệt để buông bỏ, Lôi Uy hỏi thăm ngày La gia vào thành, sáng sớm ăn mặc thẳng thớm đứng chờ trước cửa sân La gia mua.
Còn về nói gì với La gia thì Lôi Uy đã nghĩ rất nhiều lần. Chỉ cần gặp gia chủ của La gia, cô nương đó, Lôi Uy lôi ra thân phận Lôi gia một trong tám đại thế lực Vĩnh Lưu thành là đối phương sẽ suy nghĩ kỹ, rồi gã cùng nàng trò chuyện biểu đạt Lôi gia nguyện ý chống lưng cho tiểu gia tộc La gia phát triển thương nghiệp trong Vĩnh Lưu thành. Lôi Uy sẽ thầm yêu cầu gặp người chế tạo thần bí dược tề.
- Chắc chắn sẽ thành công!
Lôi Uy tự tin búng tay. Lúc trước Lôi Uy từng làm chuyện như vậy, chưa có cần nào không thành công. Lần này đối tượng là cô nương nghe nói chưa đến mười tám tuổi, vừa dụ vừa hù muốn biết cái gì mà chẳng được?
Đội xe La gia chậm rãi xuất hiện ở đầu phố, Lôi Uy thẳng eo lưng, sửa sang trang phục dõng dạc đứng trước cửa. Lôi Uy nhìn đội xe La gia dần dần đến gần, cuối cùng đậu trước cửa sân.
- Đánh xe...
Lôi Uy khinh miệt nhìn Lôi Địch cầm roi ngựa, nói:
- Các ngươi...
- Tránh đường, chúng ta cần chuyển đồ.
Lôi Địch vung roi ngựa, Lôi Uy bị quất trúng vội né sang bên. Lôi Uy tức giận với phu xe thô tục, vì sao khác với trong tưởng tượng của gã? Phu xe nên có ánh mắt mới đúng, nhìn gã ăn mặc sang trọng tại sao vẫn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.