Sất Trá Phong Vân

Chương 282: Độ thuần thục siêu cấp




Càn Kình nhìn chừng năm túi khoáng băng sắt trăm năm. vỗ tay một cái, xoay người về phía một rương gỗ trong góc khác.
Rương gỗ nhỏ chừng ba thước vuông. Mở ra bên trong có gần trăm viên ma hạch với kích cỡ khác nhau, màu sắc khác nhau!
Càn Kình bỏ túi bên hông xuống, bỏ từng viên ma hạch vào trong đó. Hắn hít một hơi lạnh. Chỉ có ở trong thế giới vô tận, mới có thể lấy được nhiều ma hạch như vậy. Số lượng và chất lượng ma hạch như vậy, cho dù ở Càn gia, gia chủ Càn gia cũng sẽ kinh sợ biến sắc.
- Đáng tiếc, ta sẽ không có có kỹ thuật minh văn thần bí, nếu không có thể dùng những ma hạch này.
Càn Kình thận trọng đóng hộp gỗ lại:
- Không biết có thể kết hợp học minh văn hay không. Nếu được, đến lúc đó có thể dùng những ma hạch này.
Muốn trở thành một minh văn sư, ngoại trừ cần thiên phú cực cao ra, đồng thời còn cần số lượng lớn nguyên liệu ma pháp.
Trong những ghi chép về minh văn sư, thậm chí có người sắc bén chỉ ra: “Minh văn sư chính là chức nghiệp sang quý, sử dụng rất nhiều nguyên liệu ma pháp kết hợp lại!
Cho dù có lão sư cao minh hướng dẫn, nếu như không có tài lực cường đại làm hậu thuẫn, cũng không cách nào trở thành minh văn sư. Bất luận kẻ nào đạt đến minh văn sư, phản ứng đầu tiên không phải là trng bị phụ ma hoàn mỹ, mà là đắt! Đắt muốn chết!
Ma hạch, không thể nghi ngờ là một loại nguyên liệu ma pháp tốt nhất! Hơn nữa cũng là nguyên liệu quan trọng nhất định không thể thiếu của trang bị phụ ma!
Càn Kình lắc đầu, bỏ qua ý định về minh văn trong đầu, chuyên tâm kéo ống bễ. Lò lửa dưới lực kéo đẩy manh, thổi tới, khiến lửa bùng lên. Càn Kình đặt một khối băng sắt trăm năm vào trong lửa. Hắn cầm băng sắt trong tay giống như đang xiết chặt hàn băng, nhất thời hấp thu số lớn hơi nóng. Trong nháy mắt, bầu không khí đang nóng nực trong nháy mắt đều giảm xuống một chút.
Càn Kình lấy một chén dầu tưới vào trong lửa, khiến ngọn lửa vừa yếu đi lại tăng vọt. Hắn lại thêm mấy cục than đá vào, kéo ống bễ nhanh hơn. Trong nháy mắt, lò lửa biến thành một ngọn núi lửa nhỏ bạo phát, phun lên ngọn lửa hừng hực cao tới hơn một trượng. Băng sắt trăm năm liền hút đầy nhiệt lượng, bắt đầu phát ra hồng quang chói mắt.
Một khối đồng Phong Hỏa được ném vào trong lò lửa đang dâng cao tới một trượng. Đồng Phong Hỏa màu đỏ, ở trong lò lửa giống như muốn hòa tan, lại không thật sự biến thành chất lỏng. Chỉ có người thật sự hiểu kim loại mới biết được, lúc này đồng Phong Hỏa chẳng những không mềm đi, trái lại còn cứng hơn.
Càn Kình cầm cái gắp than, kẹp lấy băng sắt trăm năm nung đỏ. Chiếc búa mấy trăm cân giơ lên thật cao. . .
Đại thúc Bố Lai Khắc cầm tẩu thuốc trong tay, phả ra làn khói. Búa tạ lớn đập vào băng sắt trăm năm, liên tục bắn ra những tia lửa. Tiếng kim loại va chạm xen lẫn tiếng sát phạt trên chiến trường, giống như ma pháp pháo hoa rực rỡ trong lễ chào mừng.
Búa thứ nhất, búa thứ hai. . .
Bố Lai Khắc quên cả tẩu thuốc trong tay, kinh ngạc nhìn người thiếu niên đang đứng trước lò lửa. Đôi mắt lờ đờ ra sức chớp. Cây búa vẫn là cây búa này, kỹ xảo vẫn là kỹ xảo này, người cũng vẫn là người đó!
Nhưng tất cả lại không giống! Càn Kình vung cây búa, trong đó lộ ra khí thế trước nay chưa từng thấy. Tự tin! Cho tới bây giờ Càn Kình đều cẩn thận tỉ mỉ vung cây búa, nhưng ngày hôm nay toàn người lại hoàn toàn khác!
Bố Lai Khắc không tự chủ được, liên tục gật đầu, đôi mắt híp lại lộ ra sự thưởng thức nói không nên lời. Tự tin! Không sai! Chính là tự tin! Nếu như người rèn chỉ mê luyến kỹ xảo, nhưng không cách nào đánh búa tự tin, làm sao có thể rèn ra vật thật sự ưu tú?
Chỉ vừa mới có thêm một phần tự tin, toàn thân Càn Kình khi rèn lại hiện ra cảnh giới hoàn toàn khác. Trong nháy mắt, lò rèn nho nhỏ giống như thật sự trở thành thiên địa của một mình Càn Kình.
Băng sắt trăm năm tinh! Độ cứng rắn một trăm năm mươi, mức độ truyền đấu khí linh mẫn, tam cấp.
Càn Kình không để ý tới chuyện lau mồ hôi trên đầu, sử dụng kìm sắt kẹp một khối đồng Phong Hỏa, đánh nó thành tinh chất đồng Phong Hỏa: Độ cứng một trăm bảy mươi, mức độ truyền đấu khí linh mẫn tam cấp.
Bố Lai Khắc không ngừng gật đầu. Rèn kim loại cao cấp trở thành trạng thái tinh hoa, khó hơn nhiều so với biến sắt thường thành sắt tinh. Càng là kim loại cao cấp, muốn rèn trở thành tinh hoa lại càng khó khăn. Cho dù là rèn tạo sư thập cấp cũng không mấy người có thể làm được.
Càn Kình nhìn hai khối tinh hoa kim loại, hít sâu một hơi. Trong mắt hắn nhất thời lóe sáng. Đây mới thực sự bắt đầu khảo nghiệm! Kim loại cao cấp giống như người cao ngạo, rất khó chung sống hòa hợp với một người cao ngạo khác. Chỉ không nắm tốt thuộc tính kim loại một chút, sẽ khiến kim loại phát sinh sự bài xích, dẫn đến kim loại hỏng.
Keng!
Ba khối kim loại va chạm vào nhau, phát ra tiếng động giống như tiếng sấm rền. Càn Kình cảm giác có một phản lực truyền đến cổ tay. Cánh tay lại vung lại, búa sắt đập xuống.
Keng! Lại một tiếng kim loại va chạm vang lên. Trong ánh mắt Bố Lai Khắc có chút tiếu ý, kim loại bị đánh hỏng.
Càn Kình cầm theo cây búa, lẳng lặng đứng tại chỗ, nhớ lại trước lúc búa lạnh, theo tiếng kim loại va chạm dung hợp đầu tiên, lại xác nhận lực và góc độ kim loại phát sinh chấn động, cũng không tương đồng với lần đánh búa đầu tiên. Búa lạnh vừa rồi dường như lúc đánh búa quả thật có vấn đề.
Mười phút sau, Càn Kình lại cầm lấy cây búa, một hơi thở rèn ra năm khối tinh băng sắt trăm năm và tinh đồng Phong Hỏa.
Mười lăm búa qua đi, lại một số tinh băng sắt trăm năm và tinh đồng Phong Hỏa đã biến thành phế phẩm.
Mười năm phút trôi qua, Càn Kình lần thứ ba giơ búa lên, bắt đầu dung hợp hai khối tinh hoa kim loại.
Trong đôi mắt của Bố Lai Khắc chỉ còn lại có thưởng thức. Từ trước tới nay, dung hợp tinh hoa kim loại thất bại đều là đả kích rất lớn đối với lòng tin của rèn tạo sư. Thậm chí, trong thời gian ngắn, rất nhiều người không dám tiến hành dung hợp tinh hoa kim loại nữa.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, hắn đã liên tục hai lần dung hợp tinh hoa kim loại thất bại. Điều này gần như có thể hoàn toàn phá hủy lòng tin của một rèn tạo sư khi dung hợp tinh hoa kim loại, hay chí ít trong khoảng thời gian ngắn khiến họ không có dũng khí lại tùy tiện thử một lần nữa. Cho dù họ có thể có dũng khí tiếp tục cầm búa rèn sắt tiến hành dung hợp tinh hoa kim loại lần thứ ba, nhưng sắc mặt rèn tạo sư cũng sẽ ngưng trọng cẩn thận.
Tự tin!
Bố Lai Khắc chỉ thấy được sự tự tin ở trên người Càn Kình. Búa rèn sắt trong tay không chút lười biếng, trái lại vung lên còn tùy tiện hơn so với trước.
Một búa. . . Hai búa. . . Mười búa. . .
Trong lúc Càn Kình giơ tay nhấc chân vẫn duy trì một sự tự tin khó có thể hiểu được. Mười ngày rèn luyện quên mình, tự tin đã dần dần hòa cùng một thể với hắn. Không chỉ khi rèn, khi chiến đấu hắn cũng luôn như vậy. Tự tin dung hợp đấu khí mạnh hớn bất kỳ lúc nào trước đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.