Sất Trá Phong Vân

Chương 193: Toàn bộ phiếu thông qua




- Hội trưởng.
La Thanh Thanh là gia quyến, quỳ trên mặt đất bái tạ về phía Lý Quân Thổ.
- Ừ...
Lý Quân Thổ theo thói quen gật đầu, đột nhiên nhớ tới người đang đứng bên cạnh quan tài, hình như rất chán ghét bộ dạng sĩ diện của mình. Hắn vội vàng tiến lên, hai tay nâng La Thanh Thanh dậy:
- Ai! Ta chỉ vừa mới biết chuyện của La Lâm. Thật đáng tiếc cho thiên tài thương nghiệp như vậy. Trước đó vài ngày ta còn muốn đề bạt hắn làm hội phó thương hội, không nghĩ tới người còn trẻ như vậy đã qua đời.
- Hiện tại cũng không muộn.
Giọng nói âm u lạnh lẽo của Càn Kình truyền vào trong tai Lý Quân Thổ:
- Thanh Thanh, em gái của La Lâm, về phương diện kinh thương còn mạnh hơn La mập rất nhiều. Vậy không bằng để chức hội phó thương hội cho Thanh Thanh.
Thân thể Lý Quân Thổ chợt thấy ớn lạnh. Những ngấn thịt béo trên người run lên mấy cái. Hắn thật sự kích động rất muốn kéo lỗ tai mình. Từ trước tới nay, hắn luôn nói những lời tốt đẹp như vậy, bình thường căn bản không có người nào sẽ xem là thật. Những người được nói đến, phần lớn sẽ khiêm tốn nhún nhường một chút cho qua. Nhưng không ngờ Càn Kình lại xem lời đó là thật...
- Thanh Thanh tất nhiên có đại tài về kinh thương. Chỉ có điều...
Trong lòng Lý Quân Thổ lắc người, làm ra sự chống cự cuối cùng. Chức phó hội trưởng không thể chỉ là một danh hiệu suông. Nếu như thương gia nào trở thành hội phó thương hội, sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với sự phát triển của nhà đó:
- Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
Càn Kình nhẹ nhàng vuốt ve quan tài trơn nhẵn, giọng nói càng thêm lành lùng:
- Ngươi cho rằng để Thanh Thanh làm hội phó thương hội là ủy khuất nàng? Vậy không bằng ngươi làm phó hội trưởng? Để Thanh Thanh làm hội trưởng?
Lý Quân Thổ cảm giác được, hôm nay Càn Kình đã nói ra lời này, tuyệt đối không có ý thu lại. Chỉ là chứ phó hội trưởng này căn bản không phải do một mình hắn định đoạt. Thân là hội trưởng thương hội cũng chỉ có quyền đề cử mà thôi.
- Không không không...
Lý Quân Thổ liên tục lắc đầu:
- Chỉ là thương hội có quy củ của thương hội. Ta chỉ có thể đề cử. Nếu như là để La Lâm làm, tất cả mọi người đều biết hắn, tất nhiên không có vấn đề. Hiện tại đổi thành Thanh Thanh, mọi người không biết rõ về nàng, sợ rằng...
Càn Kình không nhìn Lý Quân Thổ. Nếu như ngày hôm nay Tát Bác Ni cho La Lâm mặt mũi, như vậy mình nhất định phải cố gắng tranh thủ hết mức cho La gia vài lợi ích thực tế, về phần người có mặt mũi tới nhiều hay ít, loại chuyện này đều chỉ là ảo, không có người nào có ý nghĩa thực tế.
- Trương tướng quân.
Càn Kình đảo mắt qua vố số người đang đi lại trong sân:
- Ta nghĩ trong những người này có không ít người trong thương hội chứ?
Trương Mộc Bạch không nhìn tới ánh mắt nhờ cậy van xin của Lý Quân Thổ. Lúc này hắn cảm giác mình giống như con ếch đang bị con rắn để mắt tới. Nếu như nói dối Càn Kình, rất có khả năng kết quả của Khải Lặc chính là kết cục của mình. Người điên làm việc chưa bao giờ nói tới bất kỳ đạo lý gì. Lúc này không phải là thời điểm có thể chú ý tới giao tình bằng hữu được.
- Đúng, đúng, đúng. Không sai, không sai!
- Vậy làm phiền ngươi gọi những người đó cùng tới đây, thuận tiện nói lại lời của hội trưởng đại nhân trước đó cho bọn họ biết một chút, cũng giúp ta làm công tác tư tưởng cho bọn họ. Nữ hài tử thì không thể làm hội phó thương hội Phó hội sao?
Càn Kình lắc đầu vẻ mặt không hài lòng nói:
- Ta thấy chưa chắc?
Trương Mộc Bạch rời khỏi, sắc mặt Lý Quân Thổ thật sự xám như màu đất. Bình thường hắn là người biết ăn nói. Nhưng khi nhìn Càn Kình có cảm giác giống như đối mặt với dã thú, lập trường hai bên hoàn toàn khác nhau, căn bản không thể nói chuyện được. Hơn nữa dã thú hiển nhiên thoạt nhìn cũng không muốn nói chuyện.
Lôi Địch nhìn Càn Kình nhỏ giọng hỏi:
- Có cần phải như vậy không?
Càn Kình nhìn về phía đám người Trương Mộc Bạch bĩu môi nói:
- Ngài xem người nọ đi. Hắn hiển nhiên xem ta là người điên. Ta chợt phát hiện, có đôi khi làm người điên cũng không tồi. Một chiến sĩ tinh thần bình thường, người khác không cần thiết sợ ngươi. Bởi vì có pháp luật trói buộc ngươi. Nhưng nhìn một chiến sĩ tinh thần không bình thường, thời điểm biến thành người điên, lợi ích tự nhiên sẽ tới. Nếu bọn họ muốn xem ta là người điên, ta không ngại làm người điên một lần.
Lôi Địch lắc đầu thở dài:
- Lời này, giống như một câu chuyện của người hát rong trước đây. Hình như là...
- Huyết đồ tể, Huyết Thiên Lý.
Càn Kình không quan tâm nhắc nhở:
- Đó là một người điên chân chính. Cho tới bây giờ chỉ hắn mới có thể Ma tộc xem nhân loại là súc vật có thể giết chết cũng phải sợ hắn. Ta còn nghe nói, khi hắn biến mất rất lâu, hoàng triều Chân Sách mới tuyên bố tin tức hắn chắc đã chết. Sau đó, các lãnh địa lớn của Ma tộc đều trắng trợn tổ chức chúc mừng suốt một ngày đêm.
- Cái này...
Lôi Địch khó xử gật đầu cười khổ:
- Thật đúng là như vậy. Hơn nữa Ma tộc còn quyết định xem ngày đó là ngày lễ, gọi là Huyết Ma Tiết.
Sắc mặt đám thành viên thương hội tái nhợt đi theo Trương Mộc Bạch tới trong linh đường. Sau khi nghe nói về chuyện của Càn Kình, không thành viên nào có trong thương hội không sợ.
- Các ngươi đều biết chuyện rồi?
Càn Kình đi tới trước mặt La Thanh Thanh, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đảo mắt qua mọi người:
- Hội trưởng của các ngươi đề cử muốn Thanh Thanh, cũng chính là “vị hôn thê” của ta, làm hội phó thương hội Áo Khắc Lan.
Lôi Địch đưa ánh mắt thông cảm liếc mắt nhìn những thương nhân này. Càn Kình nhấn mạnh ba chữ “vị hôn thê” như vậy, rõ ràng là muốn thật sự sắm tốt vai người điên tới cùng.
Các thành viên trong thương hội đang lo lắng làm sao tìm được lý do từ chối, nhưng sau khi nghe Càn Kình nói ba từ “vị hôn thê”, đã biết chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không từ chối được, sẽ lộ ra tư thế lấy ra của cải kết hợp với hắn hợp! Một điều có thể làm chính là nhận...
Kết hợp lại? Các thành viên thương hội tự tin móc ra một khoản gia sản, chung quy có thể giết chết Càn Kình. Nhưng vấn đề này không tương xứng với nguyên tắc kiếm lợi ích của thương nhân. Lại nói, La Thanh Thanh không chừng căn bản cũng không có thiên phú về thương nghiệp. Cho dù lấy được vị trí hội phó thương hội, rất nhiều tin tức kiếm tiền lướt qua trước mắt nàng, chúng ta không cần, còn không bằng cho nàng.
- Chúng ta đồng ý.
Lý Quân Thổ ngơ ngác nhìn những thành viên này, trong lòng thầm mắng tất cả đám người này đều là trứng mềm. Bình thường trong lúc họp thương hội, bao giờ cũng phải tranh chấp mười ngày nửa tháng, cuối cùng cũng không thể toàn phiếu thông qua, chỉ có thể miễn cưỡng thông qua mà thôi.
Ngày hôm nay... từ lúc thương hội Áo Khắc Lan được thành lập tới nay, lần đầu tiên trong lịch sử toàn phiếu thông qua một quyết nghị!
- Các vị tiếp tục việc của mình đi.
Càn Kình phất tay về phía mọi người một cái, xoay người tiếp tục trò chuyện với Lôi Địch, xem mọi người trong thương hội giống như không khí.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung ở cửa chính La gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.