Sất Trá Phong Vân

Chương 188: Vạn Ảnh Cuồng Đao nam nhi gánh vác (2)




Máu toàn thân Khải Kỳ sôi trào, đấu khí ở trong đấu mạch kích động giống như đao róc xương. Tốc độ thân thể di chuyển gần như tăng gấp đôi so với trước! Chiến đao trong tay không chút lưu tình chém về phía đầu Càn Kình!
- Chết!
Khải Kỳ phát ra một tiếng rít gào, phát tiết đau đớn trong cơ thể mình, phát tiết lửa giận bị Càn Kình đè nặng đánh. Tốc độ của Lôi Báo là một loại đấu kỹ huyết mạch, chiến sĩ Hàng Ma bình thường không cách nào tưởng tượng được! Một đao chém xuống, thậm chí sớm nghe thấy được đầu Càn Kình chặt xuống, bắn ra máu tươi.
- Chưa chắc!
Bước chân Càn Kình không ngừng chạy. Tất cả cơ bắp trên thân thể phối hợp với đấu khí chuyển động một cách cổ quái. Lời nói còn vang vọng trên không trung, người đã hóa thành một hư ảnh.
Chiến đao của Khải Kỳ nhanh như gió mạnh. tốc độ của Càn Kình còn nhanh hơn so với gió mạnh, chiến đao chỉ cắt tới hư ảnh.
- Thật nhanh!
- Thật nhanh!
Hai người Lôi Địch và Tát Bác Ni khiếp sợ vịn vào tay ghế đứng lên, kinh ngạc nhìn Càn Kình di chuyển nhanh chóng trong nháy mắt đó. Hàng Ma ngũ chiến làm sao có thể đạt được tốc độ như vậy?
- Vạn Ảnh!
Thân thể Càn Kình giống như làn khói xanh, xuất hiện ở phía sau Khải Kỳ. Trảo Mã Đao không chút lưu tình nện xuống đầu. Giọng nói lạnh lùng lập tức truyền vào trong tai Khải Kỳ:
- Đây là tất cả của ngươi sao?
Hai tay Khải Kỳ giơ cao thân đao, đẩy chiến đao lên quá đỉnh đầu. Hai chân khụy xuống, đứng trung bình tấn đỡ được một đao này!
Tiếng kim loại va chạm vang lên. Lòng bàn tay Khải Kỳ bị xé rách. Máu tươi từ trong vết thương bắn ra. Hai tay, hai vai thậm chí hai chân trong nháy mắt chịu áp lực cực lớn. Ngay cả xương cốt trật khớp từ bên trong thân thể của hắn không ngừng phát ra. Nền sân dưới chân liên tục vang lên tiếng rạn vỡ. Đá vụn dưới áp lực cường đại trùng kích, từ dưới mặt đất văng lên.
Ầm!
Chân sau của Khải Kỳ quỳ trên mặt đất, ngực nóng bỏng như nuốt phải than nóng. Máu trong người cuộn trào mãnh liệt. Hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Trong mũi và lỗ tai đồng thời rỉ ra một dòng máu.
Keng keng!
Vị trí chiến đao bị Trảo Mã Đao chém xuống nhanh chóng tách ra một vết nứt nhỏ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Trong nháy mắt, một tiếng kim loại vang lên. Nửa đoạn đao gãy bay ra ngoài, Trảo Mã Đao không hề dừng lại, tiếp tục lao về phía cổ họng Khải Kỳ.
- Càn Kình!
- Dừng tay!
Lôi Địch và Tát Bác Ni đồng thời quát lớn. Trảo Mã Đao của Càn Kình dừng ở cổ Khải Kỳ. Lưỡi đao sắc bén cắt ra lớp da trên cổ hắn. Máu tươi từ lưỡi đao nhỏ xuống mặt đất trước mặt hắn.
Trong sân yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở ồ ồ của Khải Kỳ, ngoài ra còn có tiếng máu từ cổ hắn, tiếng mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống mặt đất.
Đau đớn kịch liệt cắn xé từng tấc trên thân thể hắn. Xương cốt dưới sự trùng kích có ít nhất mấy chỗ trật khớp. Hổ khẩu hoàn toàn rách toạc. Đấu khí nhảy vào trong cơ thể giống như hỏa tiễn phóng tán loạn khắp nơi. Đấu khí vừa xông vào lại tổ chức lại, dập tắp những ngọn lửa trong người.
Đau đớn trên thân thể so với đả kích về mặt tinh thần, thực sự không tính là gì.
Tinh thần Khải Kỳ hoàn toàn tan vỡ. Huyết mạch chiến thân khiến hắn kiêu ngạo, nhưng bất luận là đấu khí lực hay man lực trùng kích đều kém hơn một chiến sĩ Hàng Ma bình thường? Tốc độ Lôi Báo khiến vô số chiến sĩ Hàng Ma khiếp sợ lại không đuổi kịp tốc độ của đối phương? Đấu Binh dùng số tiền lớn mua về, không ngờ trong lúc chiến đấu, bị đại đao của đối phương chém gãy...
Cái này... cái này...
Tự hào và lòng tin của Khải Kỳ trong hai năm qua, trong nháy mắt đã hoàn toàn bị nghiền nát. Toàn thế giới giống như đều đang nhanh chóng xoay tròn điên đảo.
Những người được Khải Lặc dẫn tới, mặt xám như tro đất. Không ngờ chiến sĩ Huyết Mạch Khải Kỳ lại thất bại! Nếu như không phải thành chủ và người bảo vệ thành thị ngăn cản, sợ rằng Khải Kỳ có thể đầu rơi xuống đất.
- Đấu Binh của ngươi chỉ thuộc dạng thứ phẩm.
Càn Kình tiếp tục đặt đao ở trên Khải Kỳ thản nhiên nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta vừa rồi chỉ ép ngươi thôi sao? Ngươi nhầm, ta chỉ muốn phế đao của ngươi! Lực trùng kích tác dụng ở chỗ tỳ vết trên Đấu Binh của ngươi, kết quả hẳn là phải như vậy.
Khải Kỳ căn bản không nghe được lời Càn Kình nói. Hai năm vinh quang trong nháy mắt đã đánh mất, giam cầm chính mình trong thế giới tinh thần của mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đoạn đao gãy trên mặt đất.
- Càn Kình!
Khải Lặc ngồi dưới đất cuối cùng đã kịp phản ứng:
- Ngươi dám động vào Khải Kỳ một chút thử xem? Ngươi biết sư phụ của hắn là ai không?
Càn Kình hơi nhíu mày. Tại sao lại nói tới sư phụ rồi? Đồ đệ đánh không lại, sẽ mang sư phụ ra dọa người sao?
- Càn Kình.
Lôi Địch nhẹ nhàng khoát tay áo:
- Thôi đi. Sư phụ Khải Kỳ là Kim Trạch Thiên Lục của Hàn Lập Châu...
- Hàn Lệ Thiên Vương?
Càn Kình rướn mày, không nghĩ tới Khải Kỳ lại xuất thân từ một địa vực tương đối thần kỳ như vậy.
Hoàng triều Chân Sách gồm tám châu ba mươi lăm tỉnh. Một tỉnh trong đó là tỉnh Hàn Lệ. Nhưng bởi vì tỉnh Hàn Lệ này nằm ở biên thùy phía đông của hoàng triều, bất luận là kinh tế hay văn hóa thậm chí vũ lực đều tương đối lạc hậu. Tính cách người có đó đặc biệt tự ti, đối bất cứ chuyện gì cũng đặc biệt mẫn cảm. Mỗi khi trong tỉnh này xuất hiện một nhân vật nổi danh trong lĩnh vực nào đó, lập tức sẽ được nâng đến tận trời.
Hoàng triều Chân Sách lấy chiến lập quốc, coi trọng nhất chính là chiến lực của chiến sĩ. Ở các châu đều có chiến sĩ cường đại xuất hiện. Điều này vẫn chỗ khiến tỉnh Hàn Lệ tự ti. Mãi đến khi Kim Trạch Thiên Lục xuất hiện, mới có thể khiến người tỉnh Hàn Lệ tự hào, đồng thời mãnh liệt yêu cầu tỉnh Hàn Lệ trở thành châu thứ chín của hoàng triều Chân Sách, Hàn Lệ Châu!
Kim Trạch Thiên Lục còn được người Hàn Lệ Châu nâng lên thành Hàn Lệ Thiên Vương. Trong đó có chín chiến sĩ hắn tự mình chỉ dẫn. Hiện tại cũng có mấy người đang xông pha ngoài chiến trường Nhân Ma, tạo dựng được chút thành tích.
Ban đầu Hàn Lệ Châu nằm trong Hoàng Thổ Châu, cũng không thích những tỉnh đặc biệt trong bản châu gây chuyện, bởi vậy dứt khoát báo lên hoàng triều, cuối cùng nhận được sự tán thành của hoàng đế.
Chuyện này đã trở thành trò cười cho tám châu. Cũng chỉ có người Hàn Lệ Châu nói về chuyện này, bao giờ cũng cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo. Mỗi khi thấy người của tỉnh khác, thường ngẩng đầu thật cao, bộ dạng khinh thường đối phương, cho rằng người tỉnh khác là loại nhu nhược.
- Thôi đi, Càn Kình. Ngươi đã thắng.
Lôi Địch than thở:
- Tài sản của La gia ngươi đã bảo vệ được. Khải gia còn có thể đánh cược một số tiền lớn với ngươi. Cần gì phải đi đắc tội Kim Trạch Thiên Lục? Hắn và đệ tử của hắn, cho tới bây giờ đều đặc biệt bao che khuyết điểm. Không nên chém giết nữa.
Tát Bác Ni phối hợp với Lôi Địch, khiếp sợ trong lòng rất lâu không giảm xuống. Càn Kình trước mắt này không phải là chiến sĩ Huyết Mạch, không ngờ chưa tới mười chín tuổi đã là Hàng Ma ngũ chiến?
Quái thai! Nếu như may mắn, mười năm nữa trong tương lai, hắn thậm chí có cơ hội trùng kích đến Hàng Ma cửu chiến! May là chưa thực sự trở mặt với hắn.
- Kim Trạch Thiên Lục?
Càn Kình mặt nhăn nhíu mày:
- Hàn Lệ Thiên Vương?
- Được rồi, Lôi Địch tiên sinh, nếu ngài đã lên tiếng, như vậy ta nghe theo lời đề nghị của ngài, không giết hắn nữa.
Trong lúc mọi người đang thở phào nhẹ nhõm, Càn Kình liếc mắt nhìn những mảnh vải trắng treo trong linh đường một chút, năm ngón tay đột nhiên nắm lại, lực lượng lớn khiến không khí vặn vẹo, một quyền dứt khoát đánh trúng cổ Khải Kỳ. Trong nháy mắt lực lượng cường đại va chạm khiến một tiếng xương vỡ vụn vang lên, tạo thành âm nhạc khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại:
- Ta lấy tay đánh chết.
Càn Kình nói ra mỗi chữ mỗi câu, bàn tay bóp nát cổ Khải Kỳ. Hắn vẫn nhìn mọi người, cánh tay giơ lên. Ngón tay chỉ về phía này quan tài lớn lạnh lùng quát:
- Bằng hữu ta! Hắn nằm ở nơi đó! Hắn nằm ở nơi đó nhìn ta!
- Hắn đã trêu chọc ai? Hắn đã phạm vào lỗi gì? Bởi vì thừa kế gia nghiệp lớn? Đây chính là lỗi của hắn? Hắn đáng chết sao? Cái chết của hắn rốt cuộc xảy ra thế nào, tin tưởng mọi người đều hiểu rất rõ ràng!
Ánh mắt Càn Kình như đao phong. Tát Bác Ni đưa mắt sang một bên, tránh không đối diện với hắn. Dưới ánh mắt của Càn Kình, Khải Lặc đều nhìn tránh sang chỗ khác hoặc cúi đầu, không dám tiếp xúc.
- Tốt, tất cả mọi người đã hiểu rất rõ!
Ngực Càn Kình phập phòng kịch liệt:
- Càn Kình ta không phải là pháp luật. Ta không quản được nhiều chuyện tương tự với La mập. Nhưng La mập là bằng hữu ta. Chuyện của hắn phát sinh, không ai quản, pháp luật cũng không đưa tay hỗ trợ? Tốt lắm! Ta tự mình tới quản! Đoạt tính mạng người khác, còn dám tìm tới cửa quyết đấu mưu đoạt gia sản? Bất luận trước đây Khải Kỳ ngươi có tham dự vào cái chết của La mập hay không, nhưng ít ra lần này ngươi tham dự. Nếu tham dự, hẳn là phải hiểu được hậu quả có khả năng phát sinh thế nào!
- Ha hả... Hắn nhìn ta...
Trong giọng nói của Càn Kình mang theo vài phần đau thương, giống như đang nói chuyện với chính mình, khẽ gật đầu:
- Hắn nhìn ta, hắn nằm ở nơi đó nhìn ta.
Biểu tình của mọi người trong sân không giống nhau. Tát Bác Ni trầm mặc không nói gì. Lúc này, vẻ bất mãn trên mặt Lôi Địch lúc đầu, dần dần trở nên thành kính phục. Trai hiền nên đứng ra gánh vác!
Sắc mặt người của Khải gia vẫn xám như tro tàn. Cổ Nguyệt Gia Anh khẽ vỗ tay. Nam nhân nên có chút tâm huyết.
Giờ phút này, trong viện vang lên tiếng khóc bi thương của La Thanh Thanh. Nàng xụi lơ quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy khuôn mặt khóc rống lên.
Chết, đều chết hết...
Chiến sĩ Hàng Ma Cách Lan chết. Ma pháp sư cường đại Cách Lâm Bàn chết... Ngay cả chiến sĩ Huyết Mạch Khải Kỳ cũng đã chết...
Khải Lặc xụi lơ ngồi dưới đất, trong ánh mắt lộ vẻ u ám. Tinh anh chủ lực do Khải gia phái ra, ở đây chưa đến hai ngày, tất cả đều không còn... Tất cả đều không còn nữa...
- La gia quyết đấu cùng Khải gia, trận thứ hai người bảo vệ La gia Càn Kình thắng.
Giọng nói của Tát Bác Ni lại vang vọng trong sân rộng:
- Kế tiếp, hai bên tiến hành trận quyết đấu cuối cùng của ngày hôm nay. Mời ma pháp sư và chiến sĩ hai bên cùng tiến vào trận.
Đám chiến sĩ phía sau Khải Lặc ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, đùn đẩy lẫn nhau. Tất cả không ngừng lui về phía sau. Có người đưa ánh mắt về phía ma pháp sư duy nhất còn lại, cũng thấy ma pháp sư này lui về phía sau.
Nói đùa! Càn Kình ngay cả chiến sĩ Huyết Mạch cũng đánh chết, hơn nữa biết rõ đối thủ có thân phận là đồ đệ của Kim Trạch Thiên Lục vẫn sử dụng thủ đoạn độc ác giết người. Đi tới không phải là muốn chết sao?
Ma pháp sư Mễ Tư nhìn Càn Kình, luôn có một cảm giác kỳ quái. Người trẻ tuổi cầm Trảo Mã Đao trong tay, hiện tại giống như ma thú ở trong nơi hoang dã bảo vệ trứng chúa phía sau. Cho dù đối mặt với người thám hiểm săn ma cường đại hơn nữa, cũng sẽ vì trứng chúa phía sau lưng, mà liều cả tính mạng.
Bích Lạc vẫn còn đang hôn mê. Trong sân chỉ có một mình Càn Kình đứng ở trong vòng chiến. Trảo Mã Đao trong tay hắn phản xạ ánh sáng mặt trời, bắn ra hàn quang.
Tát Bác Ni chuyển lực chú ý sang phía Khải gia. Các chiến sĩ đã lui ra tới cửa. Một khi lên tới chiến trường Nhân Ma, biết rõ phải chết vẫn hăng hái chiến đấu, cái chết đó chính là vinh quang! Chết ở chỗ này sẽ không có cơ hội nhận được vinh quang.
- Không ai lên sao?
Tát Bác Ni hỏi một câu mà ngay cả bản thân cũng cho rằng mình nói nhảm. Hắn lại giơ tay lên tuyên bố:
- Như vậy, trong trận quyết đấu lần này giữa La gia và Khải gia, lấy La gia toàn thắng ba trận kết thúc.
- Tiên sinh Khải Lặc, ngươi còn nhớ rõ chúng ta đánh cược thế nào không?
Mắt Càn Kình bình tĩnh nhìn xuống Khải Lặc:
- Chắc hẳn Khải gia không đến mức muốn giật nợ chứ? Chúng ta có thành chủ đại nhân làm chứng.
Tiếp xúc với ánh mắt của Càn Kình, Khải Lặc vô thức cúi thấp đầu. Không có chiến sĩ Huyết Mạch Khải Kỳ và ma pháp sư Cách Lâm Bàn bảo vệ, ở trước mặt Càn Kình hắn yếu chẳng khác gì một con kiến. Trên khuôn mặt nhát gan dại ra, đâu còn như lúc đến nhà hôm qua, ra lệnh thủ hạ một cước đá văng cửa viện, cao ngạo bước vào. Hắn còn đâu người tổng phụ trách Khải gia tại thành Áo Khắc Lan nữa.
- Ta không có nhiều tiền như vậy...
Khải Lặc cúi đầu, cảm giác hít thở không thông, dùng sức hít sâu hai cái. Lần đầu tiên hắn cảm giác lúc nói chuyện lại khó khăn như vậy.
- Tiền? Ngươi nghĩ, ta đang đòi tiền ngươi sao?
Mặt Càn Kình vẫn bình tĩnh như nước, giống như đang nói chuyện phiếm với người quen ở ven đường. Nhưng sau một khắc, chân của hắn nhấc lên, đá nát đầu Khải Lặc.
Càn Kình tới thu nợ. Nếu như Khải Lặc không có tiền, vậy hắn đi tìm Khải gia đòi tiền. Có thành chủ Áo Khắc Lan làm chứng, hắn cũng không tin Khải gia có thể thực sự không biết xấu hổ không nhận. Về phần Khải Lặc? Hắn bộ dạng nghèo túng sẽ không khiến người vui vẻ. Cho dù quỳ trên mặt đất khóc lớn cầu xin tha thứ, cũng chỉ có thể khiến người ta nhìn chướng mắt, cũng sẽ không được cảm giác tinh thần được thỏa mãn.
Tất cả những điều này đối với hắn mà nói, chính là một trận quyết đấu và chuyện thu nợ. Chuyện quyết đấu đã làm xong, như vậy trong phần thu nợ có tính mạng của Khải Lặc. Tất nhiên hắn cũng phải lấy đi! Cái chết của La Lâm có liên quan với Khải gia. Như vậy Khải Lặc nhất định đóng vai diễn quan trọng. Khải Kỳ cũng chết. Tất nhiên cũng sẽ không lưu Khải Lặc lại.
Nếu không phải muốn thanh toán ngay cả trên phương diện tiền tài, Càn Kình thậm chí không có hứng thú nói với Khải Lặc dù chỉ một lời.
Không thống khổ đau thương và kêu la thảm thiết, cũng không có nhiều người uy hiếp trước khi chết, ví dụ như ta làm ma cũng sẽ không bỏ qua ngươi, hoặc hậu nhân của ta là người nào đó. Tất cả chỉ có tiếng xương sọ vỡ nát, và tiếng thi thể nặng nề rơi xuống đất, cùng với cảnh tượng, thân thể Khải Lặc trượt trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.