Sất Trá Phong Vân

Chương 155: Nam nhân phải cứng rắn




Lão nhân chỉ vào trong ngực Càn Kình:
- Ta biết nó thay đổi! Xem ngươi trước khi rời đi có thể thật sự dọa chết ta hay không?
Đấu khí Hàng Ma cửu chiến vận chuyển với tốc độ ba ngàn năm trăm vòng, qua một trăm lẻ tám đấu khiếu một lượt mới chuyển động dâng cao. Trong nháy mắt tất cả đấu khí trùng kích vào vị trí đấu quả đã tan trong ngực. Càn Kình có một cảm giác nói không ra lời. Hắn nhìn được một không gian không thuộc về không gian này.
Nơi đó cũng không lớn, chắc chỉ khoảng mười mét vuông. Phía dưới là một mảnh cát vàng hoang vu, xung quanh không có gì cả, hoàn toàn sạch sẽ.
- Thấy cái gì?
Lão nhân nhanh chóng đặt câu hỏi.
- Một không gian... Trừ cát ra, không có gì cả...
Càn Kình nhìn thấy không gian này, chấn động tới mức ngây người. Hắn thậm chí hoài nghi mình có phải đã nhìn thấy ảo giác hay không.
- Ngươi lấy Trảo Mã Đao, Xạ Nguyệt Cung của ngươi ném vào xem sao...
- A.
Càn Kình hoàn toàn theo bản năng đặt Trảo Mã Đao và Xạ Nguyệt Cung vào trong. Đây không phải là ảo giác. Trong không gian nhất thời có thêm hai vũ khí Trảo Mã Đao và Xạ Nguyệt Cung
- Được rồi, ngươi có thể lui ra ngoài.
Lão nhân ở bên tai Càn Kình nói:
- Thu hết đấu khí của ngươi.
Càn Kình theo lời, thu đấu khí đang xoay tròn trong cơ thể. Không gian giống như ảo giác này lập tức biến mất. Lúc này hắn mới phát hiện Trảo Mã Đao vốn cầm ở trong tay, và Xạ Nguyệt Cung trên lưng, không ngờ thật sự không có ở trên người mình.
- Đây là...
Càn Kình nhìn lão nhân:
- Không gian thật?
- Nó được gọi là đấu giới, chỉ có chiến sĩ mới có đấu giới.
Trên mặt lão nhân hiện lên vẻ kiêu ngạo.
- Nó khác với không gian trữ vật của ma pháp sư. Đấu giới không có cái gọi là hóa thực thể. Nó sẽ theo chiến sĩ suốt đời, mãi đến thời điểm chiến sĩ tử vong, nó mới hoàn toàn biến mất.
Càn Kình dùng sức nắm chặt hai tay, cảm nhận lực lượng trong cơ thể thật sự chuyển động. Thu được đấu giới này không làm mình nhận được lực lượng gì, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác vui mừng hơn cả nhận được lực lượng.
Là một chiến sĩ kiêm nhiệm rèn tạo sư và dược sư, học đồ thuốc thần bí mà nói, mình cần chứa rất nhiều đồ. Tuy rằng số lượng đấu thạch trong khoáng mạch đấu thạch không nhiều lắm, nhưng muốn toàn bộ đóng gói mang ở trên người vẫn là một cái tui vô cùng lớn. Còn kèm theo quặng sắt trong khoáng mạch đấu thạch, tuy rằng quặng sắt không đến mức quá nhiều tiền, nhưng là một rèn tạo sư cũng vẫn phải luôn luôn dự trữ sẵn chút quặng sắt. Thân phận dược sư một khi nhìn thấy thực vật hữu dụng, đều phải hái xuống. Hiện tại trong sơn động vẫn chồng chất một đống dược thảo tìm được từ trong núi.
Càn Kình đã từng cân nhắc qua, nếu như phải rời khỏi sơn cốc Tứ Quý, sợ rằng mình sẽ phải mang trên lưng một cái túi thật lớn. Cho dù thể lực cũng đủ mang trên người, nhưng nhìn vẫn rất khó coi.
Đấu giới! Cái này đã giải quyết được vấn đề vẫn khiến hắn bối rối suốt mấy tháng nay.
- Đấu giới của ngươi lớn tới mức nào?
Lão nhân hỏi vấn đề vẫn khiến mình thắc mắt rất lâu, đồng thời cảnh giác nhìn Càn Kình, bàn tay thậm chí dứt khoát đặt ở vị trí trái tim, sợ bệnh tim tái phát.
- Khoảng chừng...
Càn Kình dùng ngón tay vẽ trên mặt đất một khoảng mười thước vuông:
- Chiều dài và độ cao đều như vậy...
Bàn tay lão nhân đặt ở vị trí trái tim dùng sức nhấn một cái, cả kinh kêu lên:
- Lớn như vậy?
- Vâng, gần như vậy.
Lão nhân nhìn về phía Càn Kình phất phất tay:
- Ta còn muốn sống thêm vài năm. Nhanh đi thu thập đồ của ngươi cút đi cho ta. Ở chung với ngươi hai năm qua khiến ta ít nhất giảm thọ mười năm!
- Vậy bình thường phải nhiều chừng nào?
- Ba phần của ngươi!
Lão nhân dùng sức giơ ba đầu ngón tay, hình như đang gầm thét:
- Chỉ bằng ba phần của ngươi! Đi! Ngươi nghe chưa? Hiện tại, lập tức cút cho ta! Cút nhanh một chút! Đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi. Lão tử còn muốn sống thêm vài năm...
Càn Kình nghe tiếng kêu gào của lão nhân này, cũng không cách nào che giấu được sự thương tâm khi phải chia tay. Hắn cung kính cúi người thật sâu nhịn không được nói:
- Sư phụ, không bằng chúng ta cùng đi ra ngoài...
- Ta đi ra ngoài làm gì? Đi ra ngoài để người ta chế nhạo? Đi ra ngoài để người ta...
Lão nhân đột nhiên thở dài, tần suất phất tay lại nhanh hơn nói:
- Chuyện của ta ngươi bớt quản đi. Được rồi được rồi, cút đi, lập tức cút đi.
Hai nàng cũng học theo Càn Kình, cúi chào thật sâu về phía lão nhân.
- Sư phụ, ta đi đây.
Càn Kình càng cúi người sâu hơn. Nếu như hai năm qua không có lão nhân này dốc lòng dạy dỗ, mặc dù ở trong thế giới vô tận liều mạng rèn luyện, hắn cũng không đạt được trình độ như ngày hôm nay.
- Cút cút cút. Ngươi sao lại giống như nữ nhân vậy? Bình thời ngươi không phải như vậy! Bộ dạng này mà đi ra ngoài sẽ bị người cười thối mặt! Cứng rắn lên! Làm nam nhân nhất định phải cứng rắn! Giống như ngươi lúc bình thường là rất tốt! Cút đi! Lão tử còn chưa có chết, cần người phải không yên tâm cáo biệt với một di thể như vậy?
Lão nhân càng mắng, Càn Kình càng cảm giác được sự quan tâm trong giọng nói của lão nhân. Hắn chậm rãi đứng thẳng, mỉm cười theo lệ đáp:
- Ta, Càn Kình chỉ cúi đầu khom lưng ở trước mặt phụ mẫu và sư phụ. Cho dù đối mặt với đại ma vương, ta cũng giống sẽ đứng thẳng lưng, ngẩng cao đầu!
- Đi đi. Nghe chưa, cút đi!
Lão nhân nhìn theo bóng Càn Kình xoay người rời đi kêu lên:
- Tiểu tử! Nhớ kỹ, sau khi ra ngoài thi đậu một học viện chiến sĩ cao đẳng học viện chiến sĩ cấp cao một chút! Ta không biết ngươi từ đâu lại học được nhiều thư quái dị như vậy, nhưng giáo trình của học viện chiến sĩ đều do vô số chiến sĩ vĩ đại biên soạn ra. Ngươi cũng bởi vì thiếu một phần này, cho nên hai năm chỉ có thể đạt tới Cửu chiến! Nếu không, ta hoài nghi ngươi có thể mạnh hơn...
Càn Kình đưa lưng về phía lão nhân, đi nhanh về phía trước. Hắn giơ tay phải lên thật cao dùng sức nắm chặt thành nắm đấm. Lực đạo mạnh mẽ khiến không khí cũng phát ra một tiếng nổ mạnh.
- Tiểu tử thối...
Trong mắt lão nhân chợt hiện ra vẻ thân thiết sâu đậm:
- Ngươi đi con đường hoang dã của ngươi, con đường này tuy rằng rất thực dụng, nhưng những thứ do vô số chiến sĩ vĩ đại từng trải qua, sau đó mới biên soạn ra, đối với ngươi vẫn có sự trợ giúp, trợ giúp rất lớn.
Từng mảng tuyết đọng dưới chân giãy dụa không muốn tan đi, muốn tiếp tục dùng sự giá lạnh chiếm lấy trời đông giá rét, cự tuyệt mùa xuân đến. Mỗi bước chân giẫm lên tuyết, phát ra những âm thanh khe khẽ, nghe như tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của tuyết đọng.
Dấu chân in xuống tuyết trên con đường thông ra bên ngoài sơn cốc Tứ Quý, kéo dài quanh co khúc khuỷu tới tận rừng cây phía ngoài dãy núi Lạc Nhật.
Ba con hổ tuyết cũng không dám ngẩng đầu lên, nằm phủ phục ở ven đường. Vừa rồi, Càn Kình đi ngang qua, chỉ dùng một ánh mắt đã khiến ba con ma thú hung mãnh đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Càn Kình đi ở giữa đội ngũ. Cổ tay lộn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.