Sất Trá Phong Vân

Chương 1098: Không Phải Người Muốn Tìm




- Nhưng sau đó, phó thủ lĩnh A Lịch Khắc Tư biến mất. Không ai biết hắn đi đâu.
Trong giọng nói của Ân Lạp Khắc có thêm vài phần đau thương:
- Nếu như lúc đó, có người chú ý tới trạng thái tinh thần của A Lịch Khắc Tư không bình thường, có thể...
Ân Lạp Khắc lại cười khổ một tiếng:
- Mà khi đó có ai không có người thân bị chết trận? Mọi người lúc đó làm gì có thời gian đi quan tâm tới người khác. A Lịch Khắc Tư mất tích, đệ tự đắc ý nhất của đại thúc Bố Lai Khắc, người trẻ tuổi được gọi là thiên tài nhất, học xong rất nhiều kiến thức về thuốc thần bí và minh văn, còn là thiên tài siêu cấp về ma pháp đã biến mất.
- Ý nghĩ về lực lượng huyết mạch đã cho A Lịch Khắc Tư rất nhiều linh cảm. Đệ đệ chết trận khiến hắn thương tâm trầm luân, khiến hắn bắt đầu muốn đệ đệ của hắn sống lại!
- Sống lại...
Giọng nói Ân Lạp Khắc đầy sự bất lực:
- Đây chính là chuyện chỉ có vị thần trong truyền thuyết mới có thể làm được. Con người, làm sao có thể khiến người chết sống lại được?
- Nhưng thiên tài vĩnh viễn vẫn là thiên tài.
Ân Lạp Khắc thở dài:
A Lịch Khắc Tư hắn thật sự làm được! Hắn đã làm đệ đệ của hắn sống lại! Vì để cho đệ đệ của hắn sống lại, hắn thậm chí lấy thân thể mình làm thí nghiệm! Một giống mới hoàn toàn ra đời! Vong linh, ra đời như vậy!
- A Lịch Khắc Tư đã thành công chuyển hóa mình thành vong linh... Có thể...
Ân Lạp Khắc cười tự giễu:
- Trước khi có người đưa ra lực lượng huyết mạch, A Lịch Khắc Tư đã từng suy nghĩ về điều này. Cũng có thể nói, người thật sự đưa ra suy nghĩ về lực lượng huyết mạch, chính là A Lịch Khắc Tư... Là hắn thông qua ảnh hưởng phía ngoài, khiến hai người khác đưa ra suy nghĩ đó.
- Tồn tại giống như thần linh, sống mãi bất diệt! Đây là chuyện tất cả mọi người muốn làm được.
Ân Lạp Khắc nhìn Càn Kình:
- Nếu như không phải ở thế giới vô tận, ta cũng sẽ chết. Đã sớm chết già, không ai có thể chống lại quy tắc của thời gian. Có người cũng không muốn chết, A Lịch Khắc Tư càng không muốn chết... Cho nên hắn luôn nghiên cứu làm sao trở thành thần. Chỉ có điều... phương hướng nghiên cứu của hắn khác với người khác.
- Vong linh, chính là tồn tại đặc biệt do hắn nghiên cứu ra.
Ân Lạp Khắc cười nhạt một tiếng:
- Thật ra, nếu như vong linh chỉ là một loại tồn tại bất tử, nghĩ như vậy chúng ta đều sẽ biến thành vong linh. Nhưng vong linh không phải là bất tử, chỉ kéo dài tuổi thọ nhất định. Đồng thời...
Ân Lạp Khắc thở dài một tiếng:
- Vong linh có nhiều vấn đề. Sự tồn tại bản thân của nó sẽ thay đổi môi trường xung quanh. Khiến rừng rậm biến thành hoang mạc... Khiến sinh vật tuyệt tích... Hơn nữa... Mất đi phần lớn tình cảm, mất đi tất cả xúc giác... Không biết đau, không biết khổ, cũng không biết cái gì là yêu...
- Tồn tại như vậy... Thật sự còn tính là sống sao?
Ân Lạp Khắc như đang hỏi Càn Kình, lại giống như đang hỏi chính mình:
- Có người vì theo đuổi sinh mệnh lâu dài hơn, tự nguyện tiếp nhận thành quả vong linh của A Lịch Khắc Tư. Tuy rằng xác xuất thành công chỉ có chưa đầy một phần trăm, nhưng vẫn có rất nhiều người yêu cầu trở thành tồn tại gần như bất tử này.
- Nhưng vẫn có người không muốn làm như vậy, đồng thời không muốn người thân của mình biến thành quái vật như vậy.
Khí tức trên người Ân Lạp Khắc lại tăng một phần bi thương:
- Nhưng… A Lịch Khắc Tư vẫn nghiên cứu, hi vọng sáng tạo ra vong linh hoàn mỹ, thuận tiện cũng khiến mình đạt được tồn tại bất tử hoàn mỹ. Đồng thời, đệ đệ của hắn bởi vì là vong linh đầu tiên, thân thể có rất nhiều chỗ thiếu hụt, đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tử vong. Vì đệ đệ của hắn, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục. Rất nhiều sinh linh hắn coi trọng, cũng không muốn trở thành vong linh. Cảnh tượng này khiến hắn phải mạnh mẽ ra tay cướp giật.
- Cướp giật, một... cướp giật hai... mười người... một trăm... Một nghìn...
Ân Lạp Khắc bất ngờ ngồi dậy:
- A Lịch Khắc Tư rơi vào trạng thái điên cuồng. Hắn cần nhiều vật thí nghiệm hơn. Nhưng như vậy những gia đình bị chia rẽ càng ngày càng nhiều. Có rất nhiều cuồng đồ mượn chuyển hóa trở thành vong linh, bắt đầu tập kích kẻ thù trước đây, tiến hành giết người trả thù, diệt toàn gia người ta.
- Tình cảnh càng lúc càng lớn... Cuối cùng phát triển đến một mức độ bất kỳ ai cũng không thể khống chế được.
Ân Lạp Khắc nhìn Càn Kình vẻ mặt thâm trầm nói:
- Chiến tranh, như vậy đã bạo phát từ hai phía.
Càn Kình chậm rãi lắc đầu. Dưới tình huống như vậy nhất định sẽ khiến chiến tranh bạo phát.
- Chiến tranh rất thảm khốc. Lúc đó tất cả sinh linh sử dụng tất cả lực lượng có thể vận dụng.
Ân Lạp Khắc chậm rãi lắc đầu:
- Ngươi không thể nào tưởng tượng được cuộc chiến tranh này lớn thế nào. Trong trận chiến đấu này, cả bầu trời thật giống như bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn.
- Cuối cùng, chúng ta đánh thắng. Dưới sự chỉ hủy của thủ lĩnh, chúng ta đã đánh thắng.
Nụ cười trên mặt Ân Lạp Khắc càng thêm bất lực đến cực điểm:
- Nhưng… A Lịch Khắc Tư vì trở thành vong linh cường đại, cũng vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta. Cuối cùng chúng ta đẩy mạnh ngày diệt vong của pháo đài, đánh một trận với A Lịch Khắc Tư. Kết quả chúng ta đã giết chết hắn. Nhưng chúng ta bởi vì lực lượng va nhau vặn vẹo, bị giam ở trong pháo đài này...
Càn Kình hít một hơi thật sâu. Không ngờ bản thân mình đang ở trong một tòa pháo đài chiến đấu vô cùng khổng lồ.
- Khi chúng ta cho rằng tất cả đều kết thúc, chúng ta chợt phát hiện, chúng ta đã thua...
Vẻ tươi cười trên mặt Ân Lạp Khắc giống như có thể khóc bất cứ lúc nào:
- A Lịch Khắc Tư không chết, hắn còn ngờ sống lạ. Chúng ta lại vĩnh viễn bị nhốt ở đây. Hắn chỉ cần ngủ say cực lâu, khôi phục một chút lực lượng, là có thể tỉnh lại. Chúng ta… lại vẫn bị nhốt ở chỗ này...
- Có lẽ… A Lịch Khắc Tư vĩnh viễn sẽ không tìm được chúng ta.
Ân Lạp Khắc nặng nề đánh một quyền xuống đất:
- Bởi vậy chúng ta không cam lòng! Dựa vào cái gì chúng ta bị nhốt ở đây vĩnh viễn? Dựa vào cái gì hắn có thể tiếp tục thử vượt qua thần ngôi sao? Cho nên, chúng ta cần tìm một người, đi đánh ngã hắn! Khiến hắn chết hoàn toàn!
Một nửa thời gian Càn Kình nghe, còn cho rằng trong rất nhiều chuyện mình gặp phải, chuyện đánh bại ma vương dũng giả, A Lịch Khắc Tư chính là ma vương bị phong ấn, mình chính là dũng giả bị số phận lựa chọn.
Nhưng sau khi nghe xong, hắn mới xem như hoàn toàn hiểu được, trong chuyện này cũng không có ma vương, không có dũng giả. Chỉ có điều đám các đại thúc này không phục khi chuyện cuối cùng lại trở thành như vậy.
- Thật ra, người lúc đầu chúng ta muốn tìm không phải là ngươi.
Ân Lạp Khắc nhìn Càn Kình:
- Lúc đầu chúng ta muốn tìm một chiến sĩ có thể tu luyện cả đấu khí và ma pháp, mà không phải như ngươi loại người chỉ có thể tập luyện đấu khí. Bởi vì ngươi cường giả ma pháp Hồng Vân siêu cấp trong thôn, đến nay vẫn đặc biệt hậm hực.
Càn Kình nhìn Ân Lạp Khắc tỏ vẻ xin lỗi. Chuyện không thể tu luyện ma pháp... Mình cũng không muốn.
- Ngươi hãy nghe ta nói thêm một chút, hẳn là ngươi cũng hiểu rõ là tình huống thân thể mình thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.