Sất Trá Phong Vân

Chương 1012: Ta xem ai dám?




Đường đường là Mộc Quy Vô Tâm hội trưởng đại nhân Hồng Lưu Chiến Bảo, còn cần ở phòng củi sao? Thần Đô không có nghiệp đoàn chiến sĩ sao?
Tổng bộ tổng nghiệp đoàn chiến sĩ, cũng thiết lập tại địa giới Thần Đô này!
Tổng bộ tổng nghiệp đoàn chiến sĩ chiếm diện tích cũng tương đối lớn. Bởi vì cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sắp được triển khai, không ngờ cũng đều chật cứng người.
Hoàng triều Chân Sách lại không phải chỉ có một nghiệp đoàn chiến sĩ Hồng Lưu Chiến Bảo. Có rất nhiều hội trưởng chiến bảo đã sớm chạy tới đây, lựa chọn ở loại phòng không tốn tiền, lại thoải mái này.
Ầm!
Càn Kình mới vừa đến cách trước cửa tổng nghiệp đoàn chiến sĩ không xa, liền thấy một chiến sĩ thân thể cường tráng, từ bên trong tường viện tổng nghiệp đoàn bay lên không trung, sau đó vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp hoàn mỹ, cuối cùng nặng nề ngã ở cách chân Càn Kính không xa, khiến bụi bặm không ngừng bay lên.
- Muốn cướp phòng với lão tử sao? Lão tử là Chiến Thánh! Chiến Thánh biết không? Tất cả phòng ở đây, lão tử coi trọng phòng nào thì ở phòng đó!
Giọng nói phách lối của Mộc Quy Vô Tâm còn bá đạo hơn cả thổ phỉ, vang vọng ở bên trong tường viện tổng nghiệp đoàn chiến sĩ.
Người chiến sĩ vừa bị ném ra đứng dậy căm phẫn phun một bãi nước miếng, phát ra Đấu Hồn thập cấp đỉnh cấp. Sau đó hắn lại tung người nhảy vào trong tường viện tổng nghiệp đoàn, trong miệng vẫn lớn tiếng gào thét:
- Mộc Quy Vô Tâm con gấu ngu xuẩn nhà ngươi! Lão tử liều mạng với ngươi...
Ầm! Ầm! Ầm...
Chiến sĩ vừa nhảy vào trong sân liền cùng với mấy chiến sĩ khác đều bị xem là bao cát, lại bị Mộc Quy Vô Tâm ném từ bên trong tường viện đi ra.
- Mấy hội trưởng... Mấy hội trưởng...
Chiến sĩ chịu trách nhiệm thủ vệ có chút bất đắc dĩ tiến lên khuyên can hội trưởng phân hội chiến sĩ đang muốn nhảy vào sân đánh nhau.
- Cần gì chứ... Hắn nhập thánh thì sao...
- Nhập thánh có là gì chứ? Sớm muộn gì lão tử cũng có một ngày có thể nhập thánh! Không phải Càn Kình còn chưa kết hôn sao? Lão tử có một nữ nhi bộ dạng rất xinh đẹp...
Keng!
Một đạo kiếm khí lợi hại từ trên trời lao xuống.
Nếu như người hội trưởng vừa mở miệng nói chuyện lui về phía sau chậm một giây nữa, sợ rằng đặc trưng nam tính của hắn đã bị cắt đi.
Cổ Nguyệt Gia Anh cầm Song Nguyệt trong tay, yên tĩnh đứng ở phía trên tường viện, hờ hững nhìn hội trưởng vừa mở miệng nói:
- Ta xem ai dám?
Phụt!
Càn Kình thấy một màn như vậy không nhịn được liền phì cười. Cuối cùng Cổ Nguyệt Gia Anh đã bắt đầu hoàn toàn cho thấy uy thế bà lớn. Xem bộ dáng rõ rang là kiên quyết chống lại thành viên nữ tính trong gia đình tiếp tục gia tăng.
Cổ Nguyệt Gia Anh thấy Càn Kình cười, trên gò má chợt lộ ra vẻ ngượng ngùng. Đầu ngón chân nàng nhẹ nhàng điểm lên tường bay xuống trước mặt Càn Kính.
Cùng thời khắc đó, lại có hai chiến sĩ bình thường không biết có phải là hội trưởng hay không, nhưng đúng là có thực lực Đấu Hồn thập cấp Đấu Hồn đỉnh cấp, bị Mộc Quy Vô Tâm ném từ trong sân đi ra.
- Ta phỉ nhổ vào ngươi! Mộc Quy Vô Tâm con mẹ nó ngươi có mấy người? Ngươi muốn ngủ mấy phòng? Đều đã dọn ra cho ngươi nhiều gian phòng như vậy còn chưa đủ cho ngươi ngủ sao...
Một hội trưởng thân thể bay lên trên không trung, trong miệng không ngừng khiển trách hành vi thổ phỉ của Mộc Quy Vô Tâm.
- Lão tử thích, các ngươi quản được sao?
- Chàng tới rồi sao?
Cổ Nguyệt Gia Anh chủ động khoác lấy cánh tay Càn Kính:
- Trên đường đi có khổ cực không?
Mấy hội trưởng vừa xắn tay áo lên, dự định tiếp tục vọt vào sân liều mạng với Mộc Quy Vô Tâm, lại thấy động tác của Cổ Nguyệt Gia Anh tất cả đều ngây dại.
Rất nhanh, những hội trưởng này đã hiểu rõ, người trẻ tuổi trước mắt này rốt cuộc có thân phận thế nào!
Càn Kình! Không sai! Cũng chỉ có Càn Kình mới có thể làm cho Cổ Nguyệt Gia Anh đối mặt với nam nhân động một chút là rút đao, biểu hiện ra vẻ nhu tình như vậy.
- Ngươi là Càn Kình sao?
Hội trưởng chiến sĩ lúc trước nói muốn giới thiệu nữ nhi cho Càn Kình, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Cổ Nguyệt Gia Anh có khả năng bùng nổ bất cứ lúc nào, vẻ mặt lại mừng rỡ nhìn Càn Kình:
- Có hứng thú trở thành hội trưởng nghiệp đoàn chúng ta hay không?
- Ta ngất! Tu Luân! Ngươi xem lão tử là người chết sao? Càn Kình là người của Mộc Quy Vô Tâm ta!
Tiếng hô lớn còn vang vọng trong không trung chưa dứt, thân thể cường tráng của Mộc Quy Vô Tâm đã hạ xuống trước mặt Càn Kính. Cánh tay to khỏe của hắn lấy tư thế như gấu ôm giang rộng. Nhưng đột nhiên hắn lại hoàn toàn thu tay lại, mắt nhìn chằm chằm vào song đao phát ra hàn quang trong tay Cổ Nguyệt Gia Anh.
- Hắn là nam nhân ta.
Giọng nói của Cổ Nguyệt Gia Anh không cao, lại lộ ra một hàm ý rất vi diệu.
Mình đã rất nhiều ngày không nhìn thấy Càn Kình. Lần này vừa nhìn thấy tất nhiên phải ôm một thời gian. Hiện tại nếu ai dám tới tranh đoạt với mình, mình sẽ liều mạng với kẻ đó!
Mộc Quy Vô Tâm cười ha hả vọt sang một bên. Chỉ có điều đôi mắt gấu của hắn trợn trừng nhìn các hội trưởng khác, cảnh cáo bọn họ không nên tranh cướp người với mình.
- Ta nói này Càn Kình, cho dù ngươi không làm hội trưởng nghiệp đoàn chúng ta, tốt xấu gì mọi người cũng là chiến sĩ bình thường. Ta cũng muốn nhập thánh! Thấy bộ dạng cẩu hùng Mộc Quy này kiêu ngạo như vậy, ta rất khó chịu!
- Không sai a! Ngươi không phải rất ghét Càn gia sao? Không thành vấn đề! Cho dù ngươi không cho chúng ta Hồn Binh, chúng ta cũng sẽ đứng về phía ngươi! Chỉ có điều nếu thật sự đánh nhau với Càn gia, chúng ta nhập thánh, cũng có thể giúp ngươi được nhiều hơn một chút.
- Cẩu hùng Mộc Quy, ngươi lại dám mở miệng nói lời như vậy sao? Nhân phẩm của mấy huynh đệ chúng ta, chỉ đành nhờ ngươi chứng minh!
- Không sai không sai! Cẩu hùng Mộc Quy, năm đó mọi người lên chiến trường Nhân Ma, những huynh đệ này đều từ trong đao kiếm sinh tử đi ra!
- Cho dù ngươi không nghĩ cho Càn Kình, cũng phải suy nghĩ một chút cho tên khốn kiếp Lôi Địch kia! Mẹ nó, cứ như vậy mà bỏ lại các huynh đệ rời đi! Năm đó thời điểm mọi người còn sống ở trên chiến trường, đã nói như thế nào a? Muốn chết cũng phải cùng chết!
- Không sai! Chúng ta bất kể mẫu thân Gia Anh là Ma tộc hay Nhân tộc? Chúng ta chỉ biết là, nàng đã từng đã cứu mạng chúng ta! Tên khốn Càn Chiến Huyền kia làm như vậy, chính là có thù oán với chúng ta! Nói lại chuyện này, tuyệt đối không thể kết thúc như thế được!
Rất đông hội trưởng gầm thét ngươi một câu ta một câu, khiến trước cẳ tổng nghiệp đoàn chiến sĩ biến thành một nơi còn náo nhiệt hơn cả ngoài chợ.
Càn Kình quan sát vẻ mặt của rất đông hội trưởng ở đây, trên mặt thoáng cười. Đại thúc Lôi Địch tuy rằng người đã đi, nhưng những bằng hữu của hắn vẫn còn ở đây.
- Hồn Binh đúng không?
Càn Kình nhìn ít nhất gần hai mươi hội trưởng Đấu Hồn đỉnh cấp nhún vai:
- Ta rèn cho các vị thúc thúc bá bá là được rồi.
Mọi người đang tranh cãi ầm ĩ đều đồng thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn Càn Kình. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được Càn Kình lại vui vẻ đáp ứng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.