Sất Trá Phong Vân

Chương 1009: Người xấu cùng người xấu liên thủ




Làn da Kim Trạch Thiên Lục ban đầu vốn là màu xám tro nhạt. Cũng không phải do hắn tu luyện đấu khí dẫn tới biến hóa này. Nguyên nhân thực sự chính là cái huy hiệu ở trên trán của hắn! Huy hiệu thuộc về bộ tộc vong linh!
Kim Trạch Thiên Lục là vong linh sao?
Càn Kình cảm thấy có chút bất ngờ. Khoảng cách giữa Hàn Lệ Châu và biển cát cổ hoang cũng không gần. Thật không nghĩ tới thế lực vong linh lại mở rộng đến mức như vậy!
Kim Trạch Thiên Lục ở hoàng triều Chân Sách cũng là người rất nổi danh. Càn Kình đã xem qua một vài ghi chép về hắn, biết người này quả thực chưa từng tiến vào biển cát cổ hoang. Nhưng hắn lại nắm giữ huy hiệu vong linh. Điều này làm cho người ta phải nghi ngờ. Hắn tiếp xúc được với vong linh ở đâu?
Tại biển sâu vô tận? Trên chiến thuyền u linh sao?
Trong đầu Càn Kính đột nhiên xuất hiện một thứ bản thân cũng chưa từng đến. Chiến thuyền đặc biệt này chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết.
Lúc này Bố Lai Đạt Tư có chút kinh ngạc.
Tại hoàng triều Chân Sách này còn có người đi ra giải vây cho mình sao?
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười khổ nhưng có vài phần thoải mái. Hắn cẩn thận quan sát Kim Trạch Thiên Lục, suy đoán tên chiến sĩ bình thường này nổi tiếng cường đại từ lâu này đột nhiên xuất hiện, hẳn phải có nguyên nhân gì đặc biệt mới có thể tỏ ra thân cận với mình như vậy.
- Bố Lai Đạt Tư, ngươi có hứng thú đến chỗ ta nghỉ ngơi một chút không?
Kim Trạch Thiên Lục nhìn ánh mắt không vui của mọi người xung quanh, thân thể hơi run lên!
Lạnh như băng. Không có đấu khí cường đại khí thế bừng bừng, nhập vào cơ thể ra, một đạo Đấu Hồn màu xám từ trong cơ thể trực tiếp xông lên trên không trung. Hồn vực hình tròn lan rộng ra bốn phía...
Nhập thánh!
Kim Trạch Thiên Lục ra tay biểu hiện thực lực, khiến sắc mặt các chiến sĩ đang đứng quan sát xung quanh đồng thời biến đổi. Vị Kim Trạch Thiên Lục này bế quan nhiều năm không ngờ đã nhập thánh thành công!
Chiến sĩ bình thường! Trong khi không có sự trợ giúp của đại sư Càn Kình, vẫn thành công nhập thánh!
Mắt Đoạn Phong Bất Nhị nheo lại, vẻ mặt quái dị đánh giá Kim Trạch Thiên Lục. Điều này thực sự làm cho người ta bất ngờ! Chiến sĩ bình thường nhập thánh trừ dựa vào Hồn Binh và thánh khí ra...
- Dấu hiệu vong linh...
Ánh mắt Càn Kính nhìn chằm chằm vào vị trí huy hiệu trên trán Kim Trạch Thiên Lục. Hắn lại một lần nữa than thở về sự thần kỳ của minh văn.
Ngoại trừ Hồn Binh và thánh khí ra, thật ra vẫn có thứ có thể khiến người ta nhập thánh. Chỉ có điều cái đó yêu cầu rất cao! Chí ít yêu cầu cao hơn so với Hồn Binh!
Minh văn, cũng có thể nhập thánh! Chỉ có điều điêu khắc cái minh văn này tạo ra rất nhiều phiền phức!
- Chiến hữu, ngươi thật giống như có hẹn chiến đấu với hắn một trận?
Đoạn Phong Bất Nhị sáp lại gần Càn Kình nhỏ giọng nói:
- Nếu thực sự không được, để ta lên đi? Nhập thánh đối với ra hiện tại mà nói cũng không khó.
- Không cần, ta chỉ muốn tích góp càng nhiều hơn mà thôi. Nếu như thật sự chống lại hắn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lâm trận nhập thánh!
Càn Kình nhìn chằm chằm vào Kim Trạch Thiên Lục:
- Không trách được, hắn đưa ra lời khiêu chiến với ta. Hóa ra là vong linh, hóa ra là bởi vì nhập thánh.
Từ sau khi Lôi Đình Sư Vương Thiên Luyện Linh Quan chết trận, Càn Kình mơ hồ trở thành đứng đầu dưới nhập thánh, cho dù cường giả có danh tiếng nhiều năm mà chưa nhập thánh cũng sẽ không chủ động khiêu khích Càn Kình. Nhưng Kim Trạch Thiên Lục lại đưa ra lời khiêu chiến.
Trước đây Càn Kình vẫn cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng thực lực Kim Trạch Thiên Lục cường đại, nhưng cũng sẽ không chủ động khiêu chiến chính hắn một người đứng đầu dưới nhập thánh. Hiện tại vào giờ phút này cuối cùng hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.
- Người tuổi trẻ, ngày hẹn chiến của chúng ta đã rất gần.
Kim Trạch Thiên Lục đi qua bên cạnh Càn Kính, trên mặt nở nụ cười nhạt:
- Ta sợ ngươi không dám đi tới chỗ ta, cho nên chủ động tới tìm ngươi trước.
- Được.
Càn Kình nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt vô cùng tốt:
- Ta cho ngươi một đề nghị, chọn một nấm mồ thật tốt, kẻo bị ta đánh chết không có cách nào tự chọn.
Gương mặt cao ngạo của Kim Trạch Thiên Lục có chút cứng đờ. Hắn có phần hiếu kỳ quan sát Càn Kình từ trên xuống dưới, sau đó lập tức phá lên cười:
- Có ý tứ, thật sự rất có ý tứ! Người tuổi trẻ, giả như ngươi nhập thánh, lại nói với ta như vậy, ta thật ra sẽ suy nghĩ một chút. Về phần hiện tại...
Kim Trạch Thiên Lục chỉ cười nhạt, không tiếp tục nói hết.
- Làm chó cho vong linh, thoải mái sao?
Lời nói đầy lạnh lùng của Càn Kình đột nhiên vang lên phía sau lưng Kim Trạch Thiên Lục.
Thân thể Kim Trạch Thiên Lục rõ ràng run rẩy. Hắn quay đầu lại, trong mắt phát ra sát ý thật sâu, trên mặt lại lộ vẻ vô tội:
- Ngươi nói cái gì? Sao ta nghe lại không hiểu.
- Nghe không hiểu sao?
Càn Kình không hề nhìn lên, nói tiếp:
-Ta thật sự rất hi vọng ngươi có thể nghe không hiểu. Lần sau muốn giả vờ làm chó, trước hết giấu cái đuôi to màu xám ngươi kéo lê trên mặt đất đi, như vậy mới có người tin. Nếu không trên trán lộ ra một huy hiệu vong linh, rất khó làm cho người ta tin phục.
- Dấu hiệu vong linh?
Ánh mắt Kim Trạch Thiên Lục đã trở nên tối sầm, nhưng trên mặt vẫn cố duy trì nụ cười gần như vặn vẹo:
- Ta không biết ngươi đang nói gì. Vong linh này thật sự có tồn tại sao?
- Ngươi thật sự muốn biết sao?
Càn Kình đột nhiên nhảy tới phía trước một bước. Tất cả mọi người đang đứng ở trên đài cao đều loạng choạng, giống như mặt đất dưới chân vừa xảy ra địa chấn. Trong lúc hắn giơ tay lên sóng khí ngập bầu trời. Hắn từ phía xa trực tiếp đánh một quyền về phía Kim Trạch Thiên Lục.
Một quyền này, giống như phách giả từ trên trời hạ xuống, trào dâng như sông lớn chảy cuồn cuộn không ngừng. Vô số khí lưu dưới uy thế của một quyền này liên tục nổ mạnh. Đài cao càng thêm lắc lư dao động.
- Ngươi… dám động thủ với ta!
Con ngươi màu xám của Kim Trạch Thiên Lục bỗng nhiên trợn trừng. Bàn tay hắn liền lật lại, một chưởng chém xuống, cứng rắn đỡ một quyền của Càn Kình. Trong mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc hoàn toàn không thể tin được.
Nói động thủ là động thủ sao? Hắn biết rõ ràng mình đã nhập thánh vẫn dám động thủ như thế sao?
Quyền kình trên không trung nổ tung. Trong chớp mắt, Càn Kình không lùi còn tiến tới. Hắn bỗng nhiên bước ra một bước. Đài cao dưới chân hắn đang dao động sau một bước này của hắn, giống như đóng cọc xuống phía dưới, đâm vào đến lớp đất sâu hơn, trái lại không tiếp tục dao động nữa.
- Ngươi làm vậy là muốn chết!
Thực lực Kim Trạch Thiên Lục liên tục tăng vọt. Tất cả thực lực cường giả nhập thánh được mở, nhưng không mở ra hồn vực của mình.
Hồn vực?
Cường giả nhập thánh đánh một cường giả không nhập thánh, còn cần phải sử dụng tới hồn vực sao?
Kim Trạch Thiên Lục đánh ra một quyền khí thế dâng trào. Trên cánh tay hắn xuất hiện một Đấu Hồn hình con trăn lớn màu xám. Trong miệng con trăn lộ ra từng cái răng nanh sắc nhọn lạnh như băng, quấn quanh cánh tay, khiến cánh tay giống như biến thành một trăn lớn, bạo lực phóng ra là lúc con trăn hóa toàn thân, quấn quanh toàn thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.