Sắt Thép Ma Pháp

Chương 97: Hải Phong Thành





Phải tới giờ chiều Đỗ Phong Nam mới có mặt trong phong họp, hắn vốn đang huấn luyện quân đội ở ngoài thành nên khi nhận được lệnh cũng như trở về thành cũng mất một khoảng thời gian.
Trong thư phòng của Long lúc này toàn bộ đầu não của lãnh địa hiện tại đều tập trung ở đây.
Đỗ Phong Nam tuy mới đầu nhập vào nhưng chuyện này cũng không phải bí mật gì hơn nữa đây là vấn đề quân sự đương nhiên cần sự cố vấn của hắn.
Long thấy mọi người đều đã có mặt đầy đủ liền đưa ra bức thư nói.
“Đức Bình trình báo ống ta chỉ còn hơn hai trăm quân đánh thành Hải Phong là hành động vô vọng.”
Nghe vậy mọi người ngồi đây đều trở nên suy tư.
Thành Hải Phong đối với kế hoạch của bọn hắn, đối với toàn bộ lãnh địa đều cực kỳ quan trọng thành Hải Phong phải càng nhanh càng tốt nắm trong tay hắn.
Bây giờ Đức Bình thông báo không có khả năng đánh thành Hải Phong với binh lực hiện tại làm sao không khiến hắn lo lắng.
“Đỗ tướng quân ngươi nghĩ thế nào.”
Đỗ Phong Nam làm tướng dưới trướng Lý gia nhiều năm đương nhiên là người am hiểu nhất tình hình quân sự của lãnh địa, ý kiến của hắn không thể bỏ qua.
Đõ Phong Nam thấy Long chỉ tên gọi mình liền cung kính trả lời.
“Bẩm điện hạ ngài cũng biết thành Hải Phong có vị trí cực kỳ quan trọng tại lãnh địa vì thế nó cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Thành chủ thành Hải Phong là tử tước Lục Nhâm.
Người này là quý tộc do bá tước phong lên nên chỉ có thể quản lý trong lãnh địa bá tước.
Lục Nhâm cực kỳ trung thành với bá tước.

Nếu muốn đánh thành Hải Phong chắc chắn cần một lực lượng lớn, thành Hải Phong không giống thành Vĩnh Đông nhiều năm không có chiến tranh nên binh lính chủ quan, tòa thành này thi thoảng có cướp biển quậy phá nên tính cảnh giác của binh lính rất cao, huống chi ngài còn rêu rao như vậy.”
Đỗ Phong Nam chỉ đưa ra một số nhận định của mình, hắn ngay cả một chút kế hoạch cũng không nói ra, hiển nhiên tình hình hiện tại hắn cũng không biết phải làm thế nào.
“Phong Nam lực lượng ta có thể ra trận?”
“Bẩm điện hạ đội quân này vẫn chưa thể ra trận, hơn nữa cho dù bọn hắn có ra trận cũng không thể đánh chiếm thành Hải Phong.
Thông thường cần ít nhất gấp ba lực lượng phòng thủ mới có thể nhanh chóng đánh chiếm một tòa thành.”
Long đặt hy vọng vào đội quân đang được Đỗ Phong Nam huấn luyện, đáng tiếc hy vọng của hắn ngay lập tức bị vị tướng quân này dập tắt.
— QUẢNG CÁO —
“Đỗ tướng quân Lục Nhâm không phải rất trung thành với Lý gia sao nếu chúng ta lấy tử tước đe dọa thì sao?”
Hồng cô lên tiếng, nàng nghe ra được mấu chốt trong lời của Đỗ Phong Nam.
“Cái này…ta cũng không biết.
Nhưng Lục Nhâm là người thông minh, ta sợ hắn sẽ không mắc mưu.”
Đỗ Phong Nam nghe vậy có chút do dự trả lời, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện này Hồng cô vậy mà lại nói ra được kế này.
“Tiểu nữ đồng ý với kế hoạch của Hồng cô chỉ là chúng ta cần thay đổi một chút, không chỉ dùng hầu tước làm đe dọa.
Chúng ta còn không ít thứ có thể sử dụng.”
Long nghe vậy trong mắt tràn ra dị sắc, mong chờ hỏi.
“Ồ! Nàng có kế gì?”
….

Thành Hải Phong.
Bình thường nơi này cực kỳ sầm uất, người ra kẻ vào khắp nơi phong cảnh cực kỳ phồn vinh.
Có thể nói ngoại trừ thành Vĩnh Xuân của công tước tòa thành này chính là tòa thành sầm uất nhất phương bắc, cho dù là thành Vĩnh Đông cũng không thể so sánh.
Đáng tiếc hiện tại tòa thành này đã mất đi sự sầm uất của nó, bốn phía cổng thành đóng chặt đường phố vắng tanh không một bóng người, thi thoảng chỉ có một đội binh lính đi qua tuần tra.
Cho dù những con chuột trong ngõ hẻm thường ngày vô pháp vô thiên bây giờ cũng trở nên an phận không dám động đậy.
Đùa sao bây giờ kẻ nào không an đều sẽ được mời vào nhà giam của tòa thành, đến lúc đó có thể trở ra hay không vậy phải xem ngươi giàu tới cỡ nào.
Phủ thành chủ thành Hải Phong, toàn bộ đầu não của tòa thành đều có mặt ở đây, mỗi người an vị tại vị trí của mình trên khuôn mặt đều là vẻ sầu lo không thể giấu giếm.
Lục Nhâm ngồi trên chủ vị ánh mắt quan sát những người xung quanh.
— QUẢNG CÁO —
“Tin tức mới nhất thôn Đạt Liên đã bị chiếm.
Quân địch chỉ có hai trăm lính cùng một vị đại hiệp sĩ.”
Lục Nhâm mở miệng thông báo tin tức mới nhất lính trinh sát do thám được.
thôn Đạt Lai là thôn đầu tiên sau khi rời khỏi thành Hải Phong, nơi này chỉ cách thành Hải Phong không tới mười kilomet.

Thôn này thất thủ, vậy thì quân địch đã tới chân thành.
Lời của hắn khiến không khí trong phòng đột nhiên sôi trào lên, người xung quanh bắt đầu xôn xao châu đầu ghé tai bàn bạc.
“Chỉ có hai trăm quân.
Thành chủ đại nhân ngài không nhìn nhầm đi, chỉ có hai trăm quân làm sao dám đánh tới đây?”
Ngồi bên phải trái Lục Nhâm một trung niên nhân lên tiếng nghi ngờ nói.
Người này gọi Kim Hòa cánh tay phải đắc lực của Lục Nhâm, là người quản lý tài chính của cả tòa thành.
“Hừ! Nói như vậy Kim đại nhân đang nghi ngờ ta báo cáo sai sự thật.”
Bên phải Lục Nhâm một nam nhân tầm ngũ tuần trên người võ trang khôi giáp đầy đủ mặt trái còn có một vết sẹo do kiếm chém tỏ ra bất mãn với lời của Kim Hòa.
Người này gọi Hông Thiết Tường, ông ta là tướng lĩnh do Lý hầu tước bổ nhiệm, quân đội của Hải Phong đều do ông ta quản.
Khác với Kim Hòa là một con chó trung thành của Lục Nhâm, Hồng Thiết Tường là đối thủ chính trị của Lục Nhâm, tên này từ trước tới này Lục Nhâm còn không nể mặt làm sao có thể cho Kim Hòa sắc mặt tốt.
Kim Hòa trong mắt lóe lên một đạo hàn man, nhưng ông ta nhanh chóng thu liễm lại nở nụ cười làm hòa nói.
“Hồng tướng quân không thể nói vậy.
Ta chỉ đưa ra nghi ngờ của mình thôi, dù sao chỉ có hai trăm quân cũng dám tới thành chúng ta quả thật rất khó tin.”
“Kim đại nhân nói không sai, tin tức này quả thực rất khó tin ta nghì ngờ lục hoàng tử đang cố gắng yếu thế dụ chúng ta ra khỏi thành tiêu diệt.”
— QUẢNG CÁO —
Những quan viên khác cũng cho là như vậy.
Hồng Thiết Tường thấy mọi người nói như vậy cũng chỉ có thể im lặng, hắn tuy làm việc bá đạo nhưng cũng không thể phớt lờ thái độ của tất cả quan viên.
Lục Nhâm thấy đám quan viên xung quanh ồn ào như vậy liền giơ bàn tay lên ép xuống, trong phòng liền lập tức im lặng lên.
“Các vị, hiện tại chúng ta như một hòn đảo bị cô lập không có giúp đỡ, cũng không ai nguyện ý hỗ trợ chúng ta.
Không biết các vị ở đây có nghĩ ra được kế nào hay?”

Ý của Lục Nhâm rất rộng, có thể hiểu là kế giữ thành thoát khỏi khốn cục, cũng có thể hiểu là kế giữ mạng.
Tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của người nghe.
Đám quan viên nhìn nhau không nói lời nào, kỳ thực nếu hiểu theo ý bọn họ cũng nghĩ ra được vài kế nhưng nếu không hiểu rõ được ý của Lục đại nhân bọn họ không dám hồ lộng phát biểu.
Không cẩn thận đi ngược lại ý của Lục đại nhân bọn họ sẽ gặp rắc rối.
“Hồng đại nhân không biết chúng ta có thể do thám một chút lực lượng của địch nhân.
Như vậy sẽ có lời cho kế sách của chúng ta.”
Một quan đề nghị, nếu quả thật không hiểu rõ địch nhân bọn hắn ngồi đây cũng không đưa ra được kế sách gì.
Cũng chỉ có thể nằm im cho địch nhân đánh.
Hồng Thiết Tường nghe vậy lông mày nhíu lại, hắn suy nghĩ rồi nói.
“Cũng không phải không thể.
Nhưng việc này rất nguy hiểm, có thể đối mặt với nguy cơ toàn quân bị diệt.”
“Hai trăm quân mà thôi, đại nhân cử bốn trăm lính đi cùng quân đoàn ma pháp phối hợp.
Nếu quân địch thực sự chỉ có từng đấy tiện tay diệt đi, nếu quân địch mai phục tổn thất bốn trăm binh sĩ cũng không được bao nhiêu, chỉ cần quân đoàn ma pháp có thể trở lại là được.”
Kim Hòa phụ họa, tuy bọn hắn phe phái không hợp nhau nhưng trước tình hình hiện tại nội đấu không khác nào tìm được chết.
Những gì ông ta đề nghị cũng hướng tướng mục đích đánh bại kẻ địch để suy nghĩ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.