Sắt Thép Ma Pháp

Chương 56: Học Nuôi Chó





Sáng sớm ngày hôm sau.
Mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu, đội quân của Lý Duy Khánh cũng đã tiếp cận thành Vĩnh Đông trong bán kính mười lăm kilomet.
Hơn bảy nghìn quân dàn thành hàng trên vùng đồng bằng rộng lớn, vì để phòng pháo ma pháp tấn công hàng ngũ của bọn họ được dàn ra khá mỏng.
Phía trước hàng ngũ là Lý Duy Khánh, Lý Hồng Ngọc cùng các tướng lĩnh đang cưỡi trên ngựa chờ đợi gì đó.
“Công tử.
Tại sao chúng ta lại phải tới đây?”
Một tướng lĩnh bên canh không nhịn được hỏi Lý Duy Khánh.
Sáng nay khi vừa mới thức dậy bọn họ đã nhận được lệnh của công tử yêu cầu toàn bộ binh sĩ chuẩn bị chiến đấu, sau đó toàn quân được hắn dẫn tới nơi này.
Lý Duy Khánh không giải đáp thắc mắc của tướng lĩnh mà tiếp tục hướng ánh mắt về phía trước như đang chờ điều gì đó.
Từ phía xa một con rồng hạ xuống phía trước bọn họ thu hút sự chú ý của mọi người.
Lúc con rồng hạ xuống cánh của nó đập mạnh tạo ra một luồng gió lớn thổi ra xung quanh.
“Công tử, quân của lục hoàng tử đã dừng trước chúng ta năm kilomet.”
Tiếng hiệp sĩ rồng truyền đến thông báo cho những người ở đây.
“Chúng có tiếp tục tiến lên.”
“Không thưa công tử, quân địch tới cách quân ta năm kilomet thì dừng lại.”
“Tốt tiếp tục theo dõi, nếu địch có động tĩnh báo ngay cho ta.”
Lý Duy Khánh ra lệnh, rồi hắn quay sang nói.
“Hai người các ngươi ở lại, những người còn lại cùng quân đoàn ma pháp theo ta.”
Lý Duy Khánh phân phó xong thì thúc ngựa chạy về phía trước, phía sau hắn các tướng lĩnh không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ có thể đi đuổi theo phía sau.

Ngay cả Lý Hồng Ngọc cũng thấy kỳ lạ với thái độ của anh trai.
Ngày hôm qua sau khi giao thư cho Lý Duy Khánh thì hai người bọn họ hàn huyên một lát rồi Lý Hồng Ngọc rời khỏi doanh trướng.
Thái độ kỳ lạ của Lý Duy Khánh sáng nay khiến nàng đoán được phần nào liên quan đến hai pháp sư nhưng nàng cũng không biết bên trong ghi gì.
Cả đoàn người ngựa cứ như vậy tiếp tục chạy về phía trước mà không biết mình đang làm chuyện gì.
Vó ngựa của bọn họ đạp lên những ngọn cỏ mảnh mai dẫm nát chúng dưới chân, cho tới khi một chiếc xe ngựa xuất hiện trước mặt đoàn người.
Hai bên chạy tới trước mặt đối phương khoảng một trăm mét thì dừng lại.
Từ bên trong xe ngựa Long bước ra nhìn về phía Lý Duy Khánh ở hét lên, chào hỏi.
“Duy Khánh công tử, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, hoàng tử điện hạ.”
Lý Duy Khánh theo quy cách đáp lễ, hắn tiếp tục hỏi.
“Không biết điện hạ hẹn ta tớ đây có việc gì?”
“Duy Khánh công tử hẳn cũng biết thành ý của ta rồi.
Không biết ý công tử thế nào?” — QUẢNG CÁO —
Lý Duy Khánh hiển nhiên biết Long đang nói gì, nhưng hắn không vội trả lời tiếp tục hỏi.
“Điện hạ, không biết cha, mẹ ta thế nào?”
“Bọn họ đều ổn không bị tổn hại gì.
Duy Khánh công tử, thời gian của ta có hạn không biết ý công tử thế nào?”
Long thúc dục, hắn không muốn kéo dài thời gian, hắn muốn Lý Duy Khánh đưa ra câu trả lời ngay lập tức
Lý Duy Khánh biết không thể lảng tránh được nữa đành lên tiếng.
“Điện hạ, chi bằng ngài đầu hàng đi, ta cam đoan sẽ xin nhị hoàng tử bỏ qua cho ngài.”

“Đó là ngươi xin, còn nhị hoàng huynh có bỏ qua cho ta không lại là chuyện khác.”
Long hiển nhiên bắt được thâm ý trong câu nói này, hắn có vẻ không kiên nhẫn tiếp tục lên tiếng.
“Xem ra đại công tử không có thành ý rồi, đem ra đi.”
Từ trong xe ngựa hầu tước Lý Gia Lâm bị hiệp sĩ đánh xe giải từ bên trong xe ngựa ra ra, cả người ông ta bị trói chặt không thể cử động.
“Lục hoàng tử ngài định làm gì?”
“Điện hạ, xin đừng làm thương cha ta.”
Lý Duy Khánh thấy cha bị trói chặt, hoảng sợ lên tiếng hỏi, bên cạnh Lý Hồng Ngọc cũng sợ hãi cầu xin.
Nhưng Long lại không có ý định dừng lại, hắn ra lệnh cho hiệp sĩ trói chặt Lý Gia Lâm lên xe ngựa, rồi nhìn vê phía bọn họ đáp lời.
“Còn làm gì nữa, đằng nào ta cũng không sống được, thôi thì trước khi chết cũng phải vui vẻ một chút.”
Long vừa nói vừa cười, phía sau hắn hai con chó săn nhìn như đang đói được dắt ra cùng vời một người to con lực lưỡng bên cạnh.
“Điện…điện hạ…xin ngài…xin ngài…có gì từ từ nói…không cần phải như vậy.”
Lý Gia Lâm cũng hoảng sợ bởi hành động của Long, ông ta run rẩy cầu xin, cho dù không biết Long đinh làm gì nhưng ông ta biết không phải việc tốt lành.
“Hầu tước đại nhân, ta cũng không còn cách nào, là con trai ông không cho ta đường sống, thật sự ta cũng không muốn làm như vậy.”
Long làm vẻ vô tội trả lời, hắn nhìn về phía người đàn ông to còn kia ra hiệu, kẻ này chính là tên đao phủ Long bảo Hồng cô tìm tới.
Tên đao phủ nhận được lệnh của Long thì sợ hãi tiến gần tới trước mặt Lý Gia Lâm đang bị trói, hai tay run rẩy đưa con dao gọt hoa quả trên tay về phía trước từ từ cắt đi quần áo của Lý Gia Lâm.
Trong khi hai con chó đã được xích bên cạnh xe sủa liên tục về phía Long.
“Ngô Chấn Long! Ngươi định làm gì?”
Nhìn thấy hành động của người đàn ông Lý Duy Khánh sốt ruột hét lớn.
“Không có gì, chỉ là ta hứng thú muốn tập nuôi chó thôi.”
— QUẢNG CÁO —
Long cười trả lời, ra hiệu cho đao phủ tiếp tục công việc.
“Điện hạ…điện hạ xin ngài, xin ngài.”
Lý Gia Lâm sợ hãi nhìn quần áo trên người mình đang từ từ bị tháo xuống mà không thể làm được gì, chỉ có thể lên tiếng cầu xin.
“Nếu vậy thì bảo con trai ngươi thuần phục đi, ta đảm bảo sẽ không uy hiếp tính mạng các ngươi.”
“Chuyện này…chuyện này.”
Lý Gia Lâm do dự, lão không muốn chết, nhưng bản thân lão cũng không muốn con trai đầu hàng.
Cho dù không phải là một người xuất sắc nhưng Lý Gia Lâm cũng hiểu được hậu quả của việc đầu hàng.
“Vậy là không được rồi! Thế thì ta cũng không còn cách nào.”
Long làm vẻ thất vọng ra hiệu cho đạo phủ tiếp tục hành động.
“Không…không…ta nói… ta nói.”
Lý Gia Lâm hoảng sợ, lão hướng về phía Lý Duy Khánh hét lớn.
“Duy Khánh, mau…mau đầu hàng…đầu hàng đi.”
Lý Gia Lâm giờ đây không còn quan tâm đến cái gì lợi ích nữa, lão muốn giữ mạng, giữ mạng mới là điều quan trọng nhất lúc này.
Nghe thấy tiếng gọi của cha Lý Duy Khánh không biết phải làm sao, đôi tay hắn nắm chặt dây cương cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng.
Một bên Lý Hồng Ngọc nhìn thấy quần áo trên người cha mình đang thưa thớt dần đỏ mặt quay đi không dám nhìn thêm nữa, nhưng khóe mắt nàng vẫn chú ý tới anh trai muốn thông qua thái độ của hắn phán đoán mọi chuyện diễn ra.
Cho dù Lý Gia Lâm có hét lớn như thế nào nhưng nếu Lý Duy Khánh không đáp lại thì đao phủ sẽ không dừng tay, hắn từ từ cắt đi quần áo trên người của vị hầu tước cao quý.
Rất nhanh toàn bộ quần áo của Lý Gia Lâm đã bị cắt sạch, cở thể tr@n truồng ngấn mỡ của lão hiện ra giữa thanh thiên bạch nhật.
“Ngô Chấn Long ngươi dám động vào một sợi lông của cha ta, ta sẽ băm ngươi ra thành ngàn mảnh.”
Lý Duy Khánh thấy cha bị nhục nhã như vậy tức giận hét lớn, hòng đe dọa Long.
Nhưng mấy cái đe dọa này làm sao ảnh hưởng được Long, ánh mắt hắn đánh giá cơ thể của Lý Gia Lâm, chỉ trỏ.
“Chậc chậc, trên người hầu tước toàn thịt thừa như vậy sẽ rất dễ sinh bệnh, chi bằng ta giúp hầu tước cắt giảm một chút cân nặng, như vậy sẽ rất có ích cho sức khỏe.”
“Không…không…hoàng tử điện hạ…đừng…đừng làm vậy.”
Lý Gia Lâm hoảng sợ, lão lắc đầu cầu xin.
Nhưng Long lại không để ý lời cầu xin của lão, chỉ về vị trí giữ háng lão nói.
“Chết tiệt phần thịt thừa này lại dài ra như vậy, thật kỳ lạ, hay là bị bênh gì rồi! Thôi được ta đây làm người tốt một lần giúp ngài loại bỏ nó vậy.”
Long ra hiệu cho đao phủ cũng đang run rẩy bên cạnh, người này thấy Long ra lệnh tuy rất sợ hãi nhưng vẫn dơ con dao gọt hoa quả lên.

“Không…không…điện hạ tha mạng…điện hạ tha mạng.” — QUẢNG CÁO —
“Ngô Chấn Long! Ngươi muốn làm gì!!”
Lý Gia Lâm liên tục lắc đầu cầu xin, nỗi sợ đã lấn át lý trí của lão khiến lão quên mất điều quan trọng bây giờ là thuyết phục con trai đầu hàng.
Lý Duy Khánh thấy cảnh đó cũng hoảng sợ hét lớn.
“ahhhh.”
Một tiếng hét chói tai vang khắp vùng đồng bằng, cơn đau khủng khiếp từ dưới háng truyền tới khiến Lý Gia Lâm như muốn điên lên.
Dưới háng lão giờ đây đã không còn phần thịt thừa nữa, mà là một vết thương lớn nhuộm đầy máu.
Phần thịt thừa của Lý Gia Lâm đã nằm bên dưới mặt cỏ xanh tươi máu đỏ chảy ra nhuộm đỏ mọi thứ xung quanh.
Hai con chó săn bị buộc bên cạnh đã bị đói một ngày, ngửi thấy mùi thịt chúng điên cuồng lao lên căn xé nhau tranh dành.
“Khốn kiếp!!”
Nhìn cảnh đó Lý Duy Khánh không nhịn được nữa hét lớn, đôi mắt hắn đỏ rực, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng “Két..két”, hai tay vì nắm quá chặt mà nổi lên cả gân xanh.
Không chỉ rieeng Lý Duy Khánh toàn bộ binh lính phía sau hắn cũng có thái độ tương tự, ánh mắt họ như đang muốn ăn tươi nuốt sống Long.
Nếu ánh mắt có thể giết người không biết Long đã chuyển sinh bao nhiêu lần rồi.
Thấy biểu hiện của mọi người Lý Hồng Ngọc cũng rất hiếu kỳ nhưng nàng không dám quay đầu lại, chỉ có thể cố gắng từ trong ánh mắt những người xung quanh suy đoán mọi chuyện đang diễn ra.
“Ấy ấy, đừng tranh dành…đừng tranh dành, sẽ có phần cho cả hai…sẽ có phần cho cả hai.”
Long lại không quan tâm thái độ của đội quân trước mặt, hắn thấy hai con chó chỉ vì một miếng thịt mà tranh dành nhau thì lên tiếng khuyên ngăn, rồi ra hiệu cho đao phủ cắt phần thịt tiếp theo.
Vết thương của Lý Gia Lâm cũng đã được hắn dùng ma pháp cầm máu nhưng cơn đau thì vẫn tiếp tục âm ỷ hành hạ lão.
“Ahhhh.”
Lại một tiếng hét nữa vang lên trong cổ họng Lý Gia Lâm, lầm này là phần thịt ở vú của lão, vì lão khá béo nên phần thịt này chủ yếu là mỡ.
Long bắt lấy phần thịt mỡ rơi xuống quơ qua lại trước mặt, khiến hai con chó đang đói bên dưới liên tục nhảy lên cố gắng gặm bằng được miếng thịt trước mặt, nhưng lại bị dây xích kéo lại.
Long buồn cười nhìn hành động của hai con chó, cuối cùng hắn vứt miếng thịt xuống đất để bọn chúng tranh nhau, trong lúc đó khóe mắt của hắn vẫn không rời đi đội người ngựa trước mặt.
“Giết!!!”
Tiếng hét phẫn nộ của Lý Duy Khánh vang khắp vùng đồng bằng, hắn thúc ngựa lao thẳng về phía Long.
“Giết!!”
Phía sau hắn các tướng lĩnh cùng các binh lính trong quân đoàn ma pháp cũng theo hiệu lệnh của chủ tướng thúc ngựa lao thẳng về phía kẻ thù bọn họ muốn băm thành từng mảnh kia.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.