Sắt Thép Ma Pháp

Chương 15: Tỉnh Lại





Long chạy như điên, hắn không chạy về khách sạn, cũng không chạy tới phủ lãnh chúa, ai biết được những nơi đó có phục binh hay không.
Mục đích của hắn hiện tại rất đơn giản, tìm nơi trốn, trốn cho tới khi lão già họ Phương kiểm soát được tình hình.
Hắn vừa chạy máu tươi vừa nhỏ xuống trên đất, cả người hắn hiện chồng chất vết thương nhưng Long không thể làm gì.
Long hỏi qua Y1002 nhưng nó cũng không thể giúp gì, nếu Long là một pháp sư chính quy ít ra có một vài ma pháp có thể giúp hắn xử lý đống máu rơi vãi nhưng hiển nhiên một tên pháp sư không hợp cách như hắn chính là vô vọng.
Long cứ chạy, cứ chạy, không biết đã chạy qua bao nhiêu con phố nhưng hắn không hề dừng lại, hắn biết phía sau đám thích khách vẫn luôn theo dấu mình.
Quần áo trên người hắn đều đã rách nát, hắn xé đi quần áo của mình để cầm máu, tuy không được có bao nhiêu hiệu quả nhưng ít ra máu đã không còn rơi xuống đất nữa.
Không biết qua bao lâu đầu óc Long bắt đầu choáng váng, mất máu quá nhiều khiến cơ thể hắn không còn nghe lệnh, hắn tựa vào cây cột bên đường, cố gắng ổn định cơ thể nhưng việc này gần như vô ích.
Cơ thể hắn ngày một yếu, đôi chân trở nên run rẩy không nghe lệnh, đầu óc trở nên quay cuồng, Long ngã xuống mất đi ý thức.

“Choanggg…”
Tiếng cốc chén rơi vỡ vang khắp căn phòng cho thấy người vừa ném nó tức giận cỡ nào.
“Một lũ vô dụng.”
Tiếng hét của công tước Phương Hùng Lầm vang khắp phủ lãnh chúa, quỳ trước mặt ông ta là Phương Tùng cùng đám thuộc hạ không ai dám ho he.
“Để những kẻ như vậy lọt vào thành, các ngươi muốn giết ta luôn sao?”
“Chủ Thượng, việc này là lỗi của thần xin chủ thượng trách phạt.”

Phương Tùng lên tiếng nhận lỗi về mình, hắn biết công tước đại nhân đang cực kì tức giận nếu bây giờ hắn cố gắng giải thích thì chỉ rước thêm phiền phức.
“Chủ thượng, bây giờ không phải lúc quan tâm ai đúng ai sai, lục hoàng tử vẫn còn đang mất tích.”
Phương Nhã đứng bên cạnh lên tiếng xoa dịu cơn Phương Hùng Lâm, Phương Nhã là người quản lý tài chính nên không bị ảnh hưởng bởi việc này vì thế hắn là người phù hợp nhất để lên tiếng lúc này.
Phương Hùng Lâm cũng biết lúc này không phải thời điểm hưng sự vấn tội, nhưng ít ra ông ta cũng phải phát ti3t một chút phẫn nộ trong lòng.
Đường đường là công tước vậy mà để một đám hiệp sĩ cùng pháp sư vô thanh vô thức lọt vào nhà mình, ông ta không phẫn nộ mới là chuyện lạ, lần này mặt mũi ông ta mất hết rồi.
“Tiến triển thế nào rồi?” — QUẢNG CÁO —
Phương Hùng Lâm ngồi xuống cái ghế da đằng sau, bình ổn lại tâm tình hỏi.
“Thần đã cho người tìm kiếm khu vực xung quanh, tin chắc rằng sẽ sơm có tin tức.”
“Đến giời còn chưa có tin tức.”
Phương Hùng Lâm không hài lòng với câu trả lời của ái tướng, đã hơn hai giờ rồi nhưng một chút tin tức cũng không có ông ta không thể không bất mãn.
“Chủ thượng thứ lỗi, thành đông là nơi phức tạp, hơn nữa do trời tối nên việc tìm kiếm cũng rất khó khăn.”
Nghe ái tướng giải thích ông ta cũng không thể nói gì thêm chỉ đưa ra mệnh lệnh.
“Bằng mọi giá phải tìm được, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”
Phương Tùng lĩnh mệnh rời đi, việc này liên can trọng đại hắn phải đích thân chỉ huy mới yên tâm.
Phương Hùng Lâm nhìn về bầu trời tối đen ngoài của sổ, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.

Việc này nếu lục hoàng tử không sao thì tốt, nếu hắn mà xảy ra chuyện gì hoàng gia chắc chắn không bỏ qua, ít nhất cũng phải mất một lớp da mới có thể thoát được, hơn nữa đám hoàng tử công chúa kia cũng không bỏ qua cơ hội này để đả kích lão và nhị hoàng tử.
“Chủ thượng, chúng ta có lẽ nên chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.”
Phương Nhã đứng bên cạnh lên tiếng kéo Phương Hung Lâm ra khỏi suy nghĩ, lão đưa ánh mắt vế phía hắn tỏ ý dò hỏi.
Thấy ánh mắt của Phương Hùng Lâm, Phương Nhã hiểu ý nói tiếp.
“Chủ thượng, nếu lục hoàng tử còn sống thì không sao, nhưng nếu hắn xảy ra chuyện chúng ta khó thoát khỏi liên can, thần cho rằng chúng ta nên chuẩn bị đối sách cho việc này.”
“Ý ngươi thế nào?”
“Chủ thượng chiều nay lục hoàng tử có tới thương đoàn Hoa Quế.”
Phương Nhã đưa ra gợi ý, hắn tin rằng chủ nhân của mình sẽ hiểu.
Quả như Phương Nhã dự liệu Phương Hùng Lâm nợ nụ cười đầy xảo quyệt nhìn hắn, thấy vậy hắn ta cũng cười đáp lại.
— QUẢNG CÁO —
“Việc này ngươi đi làm, bất quá trước khi có tin tức lục hoàng tử tốt nhất không nên đụng tới Hoa Quế.”
Phương Nhã nghe vậy hành lễ với lão rồi rời đi.
Phương Hùng Lâm hài lòng nhìn bóng lưng thuộc hạ biến mất sau cánh cửa, đúng là trong cái rủi có cái may, lão đã mơ ước thương đoàn Hoa Quế từ lâu nhưng chưa có cơ hội, dù sao thương đoàn lớn nhất phương bắc cũng không phải dễ nuốt như vây.
Bây giờ nếu lục hoàng tử chết lão cũng có lý do nuốt thương đoàn này, đương nhiên Phương Hùng Lâm không muốn Long chết.
Dù sao thương đoàn Hoa Quế trải rộng khắp phương bắc, cho dù nuốt cũng chỉ nuốt được một phần, cùng lắm bù đắp được tổn thất của lão mà không tăng thêm được chút sức mạnh nào.

Buôn bán không có lời như vậy lão không muốn làm.

Màn đêm dần qua đi, ngày mới lại tới, những ánh nắng đầu tiên dần vươn tới khắp ngõ ngách của thành Vĩnh Xuân.
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt khiến Long tỉnh giấc, cả người hắn truyền tới cảm giác đau đớn nhắc nhở Long tình cảnh của mình.
Long cảnh giác quan sát xung quanh, chỉ thấy hắn đang ở trong một con hẻm nhỏ không người qua lại, tường hai bên hẻm đã bám đầy rêu phong, thi thoảng còn có vài con chuột chạy qua, nhìn ra ngoài con hẻm ta có thể thấy một vài bóng người lướt qua nhưng thủy chung không ai đặt chân vào con hẻm.
Lúc này Long đang nằm trên một tấm đệm rách nát, nói là đệm cho oai nhưng thực ra thứ này là do mấy tấm vải rách đặt chung một chỗ, trên đầu là một mái che bằng những miếng vải rách nát được buộc lại với nhau cố định bằng bốn cây gỗ buộc ở bốn bên.
“Được rồi ít ra không phải nằm dưới đất!” Long nghĩ.
Lúc Long đang quan sát xung quanh thì một thân ảnh bé gái xuất hiện trước mặt hắn, cơ thể cô bé gầy gò, khuôn mặt xanh xao, đầu tóc rối mù, trên người là một bộ quần áo rách nát.
Nhìn qua là biết cô bé đã lâu không được sinh hoạt trong hoàn cảnh bình thường.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Bé gái lên tiếng, giọng nàng khá nhỏ nếu không phải Long đặc biệt chú ý thì khó mà nghe được.
“Là ngươi cứu ta?”
Long nghi vấn hỏi, hắn không tin một bé gái gầy gò như vậy có thể mang hắn tới nơi này.
Như khẳng đinh cho nghi vấn của Long bé gái lắc đầu, chỉ tay ra ngoài hẻm trả lời.
“Tối qua ngươi ngất ở ngoài kia, ta và chị mang ngươi vào đây.” — QUẢNG CÁO —
“Vậy chị ngươi đâu?”
Long nhìn xung quanh, ngoại trừ bé gái hắn không thấy ai khác trong hẻm.
“Chị ta đi tìm đồ ăn, một lát nữa sẽ về.”

Câu trả lời của bé gái làm Long lo lắng, hắn không biết người chị kia có hay không đi báo vị trí của hắn cho những tên sát thủ kia.
Hoặc có lẽ không phải, trời đã sáng nếu thật sự để đám thích khách tìm ra hắn trong thời điểm này thì thành Vĩnh Xuân nên đổi chủ đi thì hơn.
“Ta hôn mê bao lâu rồi?”
Nói chuyện một lát Long mới nhớ đến chuyện này.
“Một đêm.”
Mới chỉ một đêm, may mắn không quá lâu, nếu hắn hôn mê mấy ngày lúc đó mới rắc rối đi, bây giờ hắn cần tìm cách liên lạc với người của mình.
Một lúc sau thì cô chị trong miệng bé gái trơ về, Long kinh ngạc khi nhìn thấy cô chị, nàng chính thiếu niên hắn giúp khi mới vào thành.
Ặc! Giờ nên gọi là thiếu nữ mới đúng.
Thiếu nữ thấy Long đã tỉnh liền đi tới quan tâm hỏi han.
“Ta có thể nhờ cô một việc không?”
Nói chuyện với thiếu nữ một lát Long lên tiếng nhờ vả.
Thiếu nữ không suy nghĩ mà gật đầu, thấy vậy Long tháo chiếc nhẫn trên ngón trỏ trái của mình xuống đưa cho cô gái.
“Cô mang chiếc nhẫn này tới khách sạn Phong Lan tìm hiệp sĩ tên Đức Bình rồi dẫn hắn tới gặp ta, nếu hắn không ở thì tìm người thuê phòng cùng hắn dẫn tới cũng được.
Còn nếu không có ai thì ngươi trực tiếp tới phủ lãnh chúa nói lục hoàng tử cầu cứu.”
Long vừa dứt lời thì thiếu nữ trở nên hoảng sợ quỳ xuống, hắn muốn đỡ nàng dậy nhưng cả người đau đớn khiến hắn không dám nhúc nhích chỉ có thể dùng lời nói trấn an nàng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.