Sắt Thép Ma Pháp

Chương 110: Cồ Lâm Biên





Ngồi trong thư phòng trống rỗng không một bóng người Cồ Lâm Biên không khỏi hồi hộp, hắn thẳng lưng hai tay đặt ngay ngắn trên đùi mắt nhìn thẳng không dám liếc nhìn xung quanh.
Đây là tư thế tiêu chuẩn của một quân nhân trong quân đoàn một do chính tay Long đào tạo lên.
Cố Lâm Biên được Long đưa vào thư phòng của mình, sao đó liền để hắn chờ ở đây còn Long thì tiến về phía sau thư phòng toàn bộ quá trình Long không nói một lời nào cũng không lộ ra lý do tại sao Long lại gọi hắn tới đây.
Dù vậy Cố Lâm Biên vẫn có phong thái của một quân nhân, không nghi ngờ, không lo lắng chỉ nghe lệnh.
Cuối cùng sau một lúc lâu cánh cửa sau thư phòng cũng mở ra, Long từ phía sau đi ra trên tay cầm một quả cầu tri thức.
Thấy Long đi ra cơ thể Cố Lâm Biên càng căng hơn, ánh mắt nghiêm chỉnh nhìn về phía trước, cho tới khi Long ngồi vào đối diện Cồ Lâm Biên toàn bộ cơ thể đều bị thu vào mắt Cồ Lâm Biên hắn cũng không chuyển ánh mắt đi.
Long đặt cầu tri thức xuống trước mặt Cồ Lâm Biên hắn cong người về phía trước bàn tay phải chống lên gối, tay trái cong lại cùi chỏ đặt lên đùi.
“Cồ Lâm Biên ngươi có biết tại sao ta gọi ngươi tới đây?”
Long phóng ánh mắt của mình nhìn thẳng vào Cồ Lâm Biên nói.
Cồ Lâm Biên bị nhìn như vậy không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy một áp lực to lớn truyền tới, hắn tuy vẫn vẫn giữ mặt hướng thẳng về phía trước nhưng ánh mắt không nhịn được lại cố gắng né đi ánh mắt của Long.
“Báo cáo điện hạ, tôi không biết.”
Cơ thể Cồ Lâm Biên đã căng cứng lại, mồ hôi thấm ướt trán cho thấy hắn đang phải chịu áp lực khủng khiếp tới mức nào.
Long đương nhiên nhìn ra áp lực Cồ Lâm Biên phải chịu, dù sao chuyện này đều do hắn gây ra.
Từ ánh mắt, tư thế cho đến giọng điệu đều do hắn gậy ra, mục đích chính là tạo ra áp lực vô hình lên người Cô Lâm Biên.
“Đại úy Cồ Lâm Biên ta cho phép ngươi nghỉ.”
Long đổi tư thế, thu người lại tựa lưng vào ghế giọng cũng nhẹ hơn rất nhiều, hắn thu hồi lại toàn bộ không khí áp bách đè lên người Cồ Lâm Biên.
Cồ Lâm Biên cũng cảm thấy áp lực trên người mình không hiểu sao lại nhỏ đi rất nhiều, trong lòng hắn thở dài một hơi cơ thể căng cứng cũng thả lỏng đi đôi chút.
“Ta gọi ngươi tới đây thực chất muốn giao cho ngươi một công việc quan trọng, vị trí quan trọng trách nhiệm quan trọng.

Nói cho ta ngươi có thể làm được không.”
— QUẢNG CÁO —
Lời của Long rất nghiêm túc, ánh mắt cùng trở nên sắc bén quan sát toàn bộ biểu hiện của Cồ Lâm Biên.
Không hiểu sao khi nghe lời này Cồ Lâm Biên cảm giác áp lực lên người mình lại càng nặng hơn.
Nhưng lại không khiến hắn có chút sợ hãi nào, ngược lại hắn lại càng vui vẻ càng hưng phấn.
Phải biết trong mắt Cồ Lâm Biên bây giờ Long chính là trời, chính là chúa tể của hắn, sự sùng bái cùng tin tưởng một cách cuồng nhiệt với Long đã tới một tầm cao mới, chẳng sợ Long ra lệnh cho hắn giết chính cha mẹ mình hắn cũng không do dự chấp hành mặc dù hắn đã không còn cha mẹ.
Bây giờ Long lại muốn giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng làm sao Cô Lâm Biên lại không vui kia chứ.
“Báo cáo điện hạ tôi sẵn sàng hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao, cho dù nó khó khăn tới đâu tôi cũng hoàn thành nó bằng mọi giá.”
Cồ Lâm Biên lại nghiêm người, giọng cực kỳ kiên quyết trả lời.
“Tốt! Đại úy Cồ Lâm Biên.
Từ bây giờ ta thăng cấp quân hàm ngươi làm thiếu tướng, ta giao cho ngươi nhiệm vụ xây dựng cơ quan tình báo chiến lược.”
Long nói xong, liền lấy ra một lệnh bổ nhiệm cùng một ngôi sao sắt giao cho Cồ Lâm Biên.
Cồ Lâm Biên theo bản năng nhận lấy lệnh bổ nhiệm cùng ngôi sao sắt không biết phải làm sao.
Ngôi sao sắt phía trên có năm cánh có viền ngoài màu đỏ trung tâm có một chấm màu vàng, đây là biểu tượng cho quân hàm thiếu tướng.
“Ta chuẩn bị tiến hành cải cách lại quân đội, ngươi có thể tạm hiểu thiếu tướng là một vị trí quan trọng ngang cấp với một tướng quân.
Chờ cải cách ngươi sẽ hiểu.

Bây giờ chúng ta nói tới nhiệm vụ của ngươi.”
Ngôi sao sắt sau này chính là biểu tưởng quân hàm trong tương lai.
Tình hình hiên tại Long quyết đinh sử dụng ve cổ để xác định quân hàm, còn cầu vai có lẽ phải chờ một thời gian khi các xưởng dệt được dựng lên rồi tính sau.
Dù sao tình hình hiện tại Long thực sự không có thời gian đi tìm nguồn bông.
Long không nói nhiều hắn chỉ giải thích sơ qua, dù sao sắp tới Cồ Lâm Biên sẽ hiểu được vị trí của hắn có nghĩa như thế nào.
Hắn đưa cầu tri thức tới trước mặt Cố Lâm Biên ra hiệu.
“Trước tiên sử dụng nó đi.”
Cố Lâm Biên thậm chí không một chút do dự cầm lên quả cầu trên tay ấn nó lại sát vào mi tâm của mình, rất nhanh cầu tri thức đã vỡ ra một lượng lớn thông tin bắt đầu tràn vào đầu Cố Lâm Biên, hắn nhắm mắt tiêu hóa những tri thức mới tiếp nhận này.
Thấy vậy Long cũng không có chút động tĩnh nào chờ đợi Cố Lâm Biên hoàn thành tiêu hóa, căn phòng đột nhiên im ắng một cách lạ thường.
— QUẢNG CÁO —
Rất nhanh Cố Lâm Biên đã mở mắt ra, thời gian này rất ngắn hoàn toàn không đủ để hắn tiêu hóa toàn bộ thông tin trong đầu.
Quả nhiên Cố Lâm Biên sau khi mở mắt trong bên trong ánh mắt hoàn toàn là mê man, hiển nhiên hắn không hiểu những tri thức có mặt trong đầu mình có tác dụng gì.
Cũng phải thôi Cố Lâm Biên vốn dĩ là một nô lệ hắn có thể học chữ rất nhanh trong hai ba tháng nhưng hắn lại không có bất kỳ nhận thức nào về cái gọi là thông tin, nói gì tới tình báo và tầm quan trọng của nó.
Vì thế trong đầu hắn hiện tại hoàn toàn mê man không biết rốt cuộc mình phải làm gì cũng đúng, dù sao thời gian ngắn như vậy hắn còn không thể tiêu hóa hết đống kiến thức trong đầu, hơn nữa trong đống kiến thức đấy còn không ít từ ngữ hắn không hiểu.

Cuộc đời của hắn từ trước đến này đều thức dậy làm việc rồi ăn cơm, lại thức dậy làm việc ăn cơm.
Nếu không phải gặp được Long có lẽ cuộc đời của hắn sẽ tiếp tục như vậy cho tới chết chứ không phải ngồi trong một căn phòng xa hoa nói chuyện với một vị hoàng tử mà hắn có mơ cũng không dám nhìn thấy.
“Xem ra cậu không biết nhiệm vụ của mình là gì.”
Long không bất ngờ từ tốn nói ra.
“Tôi…tôi xin lỗi.”
Cố Lâm Biên nghe vậy xấu hổ cúi đầu, hắn đã không thể giữ được hình tượng quân nhân nữa, được chính người mình tôn sùng giao cho nhiệm vụ nhưng lại không hiểu cái nhiệm vụ đó là gì Cố Lâm Biên thực sự thấy xấu hổ.
“Không cần xin lỗi, có gì không biết thì hỏi.
Ta chỉ sợ những kẻ không biết còn che dấu rồi tới lúc cần thiết vì những thứ bọn hắn che dấu đó làm hỏng việc.
Ta mong rằng sau này cậu không đi vào vết xe đổ đó.”
Long lên tiếng khích lệ.
“Tôi sẽ không làm điện hạ thất vọng.”
Cố Lâm Biên nghiêm người lại trở lại phong thái quân nhân nói.
“Trước tiên cậu hãy tưởng tưởng về một người cậu rất ghét, người đó cũng không ưa gì cậu.”
Lời của Long khiến Cố Lâm Biên hiện ra khuôn mặt giữ tợn của một trung niên.
“Một hôm người kia muốn giết cậu, hắn ta dự định khi cậu làm việc sẽ như vô ý làm rơi một viên gạch lên đầu cậu, cậu cũng biết người đó muốn làm như vậy cậu sẽ làm gì?”
Nghe lời Long khuôn mặt Cố Lâm Biên trở nên trắng bệch, hắn không biết phải trả lời như thế nào.
Đôi mắt đáng thương nhìn Long.
“Nói cho tôi cậu sẽ làm gì vào lúc đó.”

— QUẢNG CÁO —
Long thấy tình cảnh có chút không đúng lên tiếng thúc dục.
“Báo…báo cáo điện hạ…tôi…tôi không làm gì cả.”
Câu trả lời do dự của Cố Lâm Biên khiến Long giật mình, hắn không khỏi tò mò hỏi.
“Tại sao lại không làm gì cả? Không lẽ cậu muốn chờ chết sao?”
“Tôi…tôi có thể làm gì?”
Lời của Cố Lâm Biên khiến Long không nhịn được muốn ôm đầu, hắn cảm thấy hình như đã chọn sai người.
Nhưng Long vẫn ôm chút hy vọng tiếp tục hỏi.
“Cậu không thử giết lại hắn, hay thử bỏ trốn sao?”
Lời của Long khiến Cố Lâm Biên sắc mặt càng trắng hơn, hắn lắp bắp trả lời.
“Cái đó…cái đó khác nào chết…chết.”
Lời này lại khiến Long cảm thấy có vấn đề.
“Người cậu tưởng tưởng là ai?”
“Báo…báo cáo là…là chủ trước của tôi.”
Mi mắt Long giật liên hồi, một cảm xúc không thể miêu tả xuất hiện.
Chủ nô và nô lệ, bây giờ Long hiểu tại sao tên trước mặt này lại lựa chọn như vậy.
Thời đại này nô lệ là vật sở hữu của chủ nô, chủ nô muốn làm gì nô lệ cũng được cho dù muốn gi3t chết.
Còn nô lệ dám giết chủ nô sao, đương nhiên là không rồi, như vậy cùng chết không khác nhau lắm, chạy trốn thì càng không thể với dấu ấn nô lệ trên người bọn họ không thể che dấu được khỏi sự truy bắt, một khi bị bắt lại chính là bị mang đi cho chó ăn.
Xem ra Long hiểu nhầm tên này rồi, phải mất một khoảng thời gian để giáo dục lại hắn mới được, tiếc là Long không còn lựa chọn nào phù hợp hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.