Sát Thần

Chương 881: Hư không thông đạo




Thạch Nham bồng bềnh trong hư không, linh hồn chui vào trong khe hở không gian, hội tụ với Địa Tâm Hỏa và Chu Tước Chân Hỏa.
Địa Tâm Hỏa và Chu Tước Chân Hỏa nhận được linh hồn chi năng của hắn, lực lượng dần dần tăng vọt, đối với luyện hóa yêu hoa cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Chỉ là, hắn không thể tận mắt thấy, chỉ có thể thông qua câu thông với thiên hỏa, chạm được một chút huyền diệu.
Linh hồn tế đài bốn tầng nhảy vào một khe hở, tốc độ cực nhanh, đợi cho hắn chú ý thấy thì đã mất dạng rồi.
Linh hồn tế đài Bốn tầng tựa hồ chỉ Hư Thần mới có, kỳ diệu vô tận, vừa chui vào khe hở không gian thì khí tức mất sạch, Thạch Nham căn bản không thể cảm ứng được, mà cuộc nói chuyện của Tạp Thác và Lỵ An Na thì hắn nghe thấy, song không trả lời.
Trải qua sự nhắc nhở của Tạp Thác, hắn cũng phát hiện có khả năng này, không kịp nghĩ nhiều, lại truyền ra linh hồn niệm đầu, bảo thiên hỏa chý ý, đừng để cường giả Hư Thần đó tìm được.
trên Hư không, khí ăn mòn dần dần nhạt đi, Phí Lan đã biến mất hồi lâu giống như một lần nữa ngưng luyện lại
Phí Lan cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, nhíu mày, chậm răi di động xuống, nói với Phạm Hạc: "Nghe nói ngươi tới Thiên Phạt thành là muốn tìm tung tích của ta, báo thù cho đệ đệ ngươi?
Phạm Dạ chết trong tay Phí Lan, Phạm Hạc sau khi nghe nói tới tin tức này thì từ ngàn dặm xa xôi đi tới, muốn quyết một trận tử chiến với người xuất thủ của Thiên Phạt thành.
Chỉ là, Phạm Hạc lúc này sau khi thực sự hiêu rỗ cảnh giới khủng bô của Phí Lan thì bỗng nhiên trầm mặc, sắc mặt khó coi.
"Ta nghĩ ngươi hữu tâm vô lực rồi." sắc mặt Phí Lan đạm mạc, mắt vẫn đục ngầu, tựa hồ như không nhìn được xa.
trong lúc bà ta nói chuyện, chậm rãi đi tới chỗ Thạch Nham, Lỵ An Na, tùy ý nói: "Không cần quan tâm tới tên của thần tộc đó, hắn không có dư lực để tiếp tục tác loạn nữa đâu, trong linh hồn tế đài của hắn, bị ta thẩm thấu lực ăn mòn, tự bảo vệ mình cũng cần hao phí rất nhiều tinh lực, căn bản không rảnh làm việc khác."
Phí Lan nói rất thoải mái tùy ý, giống như trong mắt của bà ta, chỉ cần trúng phải khí ăn mòn của bà ta thì cho dù là cường giả của thần tộc cũng sẽ cực kỳ đau đầu.
Lòng tự tin của bà ta được biểu lộ ra hết ngoài thái độ.
Hai người Lỵ An Na, Tạp Thác nghe bà ta nói như vậy thì bỗng nhiên trầm tĩnh lại, không còn khẩn trương bất an nữa.
" Dù sao cũng là Hư Thần cảnh, còn là nhị trọng thiên, linh hồn tế đài bốn tầng một khi hình thành, cũng không dễ dàng có thể làm vỡ nát, ta cũng không thể." Phí Lan thở dài một tiếng: "Mấy ngàn năm, ta mới tiến vào Hư Thần cảnh, cảnh giới này thật sự quá huyền diệu thâm ảo, không phải là người đại trí tuệ đại nghị lực, hơn nữa có cơ duyên lớn thì rất khó chạm vào được cánh cửa này. Người của Thần tộc, tùy tiện hiện ra đã là một tên có Hư Thần cảnh, chủng tộc này quả thực cực kỳ khủng bố."
Đám Lỵ An Na sắc mặt cũng trầm trọng.
" Đa tạ tiên bôi, đã che chở Thiên Phạt thành nhiêu năm! "Đám lược đoạt giả do Phong Khả cầm đầu bỗng nhiên quỳ một chân xuống đất hành đại lê!" Ánh mắt nóng rực: "Mong tiền bối suất lĩnh chúng ta, chỉ cho chúng ta một con đường sáng!" Phong Khả hô khẽ, ánh mắt vô cùng thành khẩn.
Thần Phạt chi địa và Thiên Phạt thành sở dĩ ngàn năm sừng sững bất động, tương quan chặt chẽ với Phí Lan, hôm nay, kiến thức được cảnh giới khủng bố của Phí Lan, tất cả tất cả đều kính ngưỡng.
Người của Thần tộc tạm thời không còn uy hiếp, nhưng Phạm Hạc, Áo Cổ Đa, Bích Thiên, MạíMMy Tạp còn sống, đều là cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, nếu bọn họ muốn xuống tay, Phong Khả tự biết khó có thể địch được.
Chỉ cần Phí Lan gật đầu, uy hiếp gì cũng không còn là uy hiếp, đám cường giả tam đại thế lực Phạm Hạc cũng sẽ trong khoảnh khắc bị xóa sạch.
Tru sát người của tam đại thế lực, chính là nguyện vọng suốt đời của đám người Phong Khả, nếu Phí Lan xuất thủ, chuyến đi thăm dò tinh đồ sẽ một đường thông suốt.
Cho nên bọn họ rất chờ mong.
Đoàn người Phạm Hạc thấy đám lược đoạt giả một khẩn cầu thì ai nấy sắc mặt khó coi, thần thái bất an..
Phí Lan quá cường đại, Hư Thần cảnh!
bà ta ngay cả người của thần tộc cũng đuổi đi được, khiến người đó chỉ có linh hồn tế đài chạy trốn được, nếu thực sự muốn hạ sát thủ, ai có thể thoát được?
Phạm Hạc cũng không có lòng tự tin này.
" Phân tranh giữa Các ngươi không liên can tói ta, ta che chở cho Thiên Phạt thành, chỉ là không muốn tòa thành thị này đổ vỡ, thành thị mà năm đó lão quỷ của ta thành lập, ta đương nhiên phải che chở, không phải là bởi vì các ngươi." Phí Lan hừ một tiếng, hiển nhiên không có hứng thú nhúng tay vào: "Nơi này không phải Thiên Phạt thành, ta mặc kệ cừu hận của các ngươi, nếu muốn giải quyết thì tự động thủ."
Nàng ta khoanh tay mặc kệ.
trong Hư không một bóng ma cực lớn chậm rãi đi tới, một mùi tanh ùa vào mặt, như khí tức của nước bọt trong miệng mãnh thú.
Một cỗ áp lực trầm trọng lập tức bao phủ, dần dần, rất nhiều bóng ma từ từ một nơi bí mật gần đó hiện lên, đều chặn bốn phương tám hướng của Cấm Hồn đài.
Sức uy hiếp Khủng bố tràn ngập hư không, hiện ra sâu trong tâm linh mọi người, khiển cho người ta rất bất an.
Mãnh thú!
Mãnh thú Tạm dừng trùng kích, sau khi chiến đấu kết thúc thì tựa hồ lại có hành động.
Phạm Hạc và lược đoạt giả đều hoảng sợ.
Nhất là cường giả của tam đại thế lực, ai nấy sợ hãi bất an, bọn họ từng tiến vào quá, bị mãnh thú tàn sát, biết rõ sự cường đại khủng bố của mãnh thú này.
Thậm chí cảm thấy có một con mãnh thú tựa hồ so với kia người của thần tộc kai thì còn khủng bố cường đại hơn.
Phí Lan nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời, lạnh lùng nói: "Biết đây là cố địa của các ngươi, kiên nhân chút đi, cho ta thêm thời gian, lúc trước đã có ước định, xin hãy tuân thủ."
bà ta chinh là đang nói chuyện với mãnh thú trong trong hư không.
Thần kỳ, Đàn mãnh thú đang chậm rãi ép tới sau khi nghe thấy câu này thì đều ngừng lại, tựa hồ chấp nhận cái mà Phí Lan gọi là ước định.
Những thân ảnh khổng lồ khủng bố dừng lại trong sương mù, như là đang yên lặng chờ gì đó, chưa xông lên.
Một cái bóng khổng lồ nhất, tựa hồ cách Phí Lan rất gần, gần chỉ trong gang tấc, nó hỉnh như cũng kiêng kị Phí Lan, đang dùng một loại tâm linh tinh diệu nào đó để ước thúc các mãnh thú khác.
dưới sự ước thúc của nó, đàn mãnh thú không có gì dị thường, lẳng lặng chờ gì đó.
Phí Lan thấy chúng ngừng lại thì liếc Thạch Nham một cái, giục: "Còn bao lâu nữa?"
" Một khắc." Thạch Nham quyết đoán hô khẽ.
"Nhanh lên một chút, tên gia hỏa này không chờ được đâu, một khu vực của vẫn thân chi địa này có thông đạo đi thông tới hư không tổ địa của chúng, bọn chúng bị thần tộc giam cầm nhiều năm, vừa thoát ra, một chút kiên nhẫn cũng không có, sẽ không cho chúng ta quá nhiều thời gian." Phí Lan giải thích.
" Hư không thông đạo?" Thạch Nham kinh ngạc: "Chúng ta ở đây sẽ gây trở ngại cho bọn họ ư?'
"ừ." Phí Lan nhíu mày gật đầu: "Bọn họ sẽ không nhịn được mà ăn tất cả người ở đây để bổ sung huyết nhục đã tiêu hao, đây là dục vọng bản năng, thủ lĩnh cũng rất khó ngăn cản, hư không thông đạo chắc là con đường chúng ta phải đi qua, xuyên qua vách tường ngăn tinh vực này. Nơi tinh đồ đánh dấu, chắc là ở trong hư không thông đạo, chúng ta phải đi vào trước, nếu không sẽ bị đám gia hỏa này phá mất."
"Vậy tên thần tộc đó vì sao không chạy vào hư không thông đạo?" Thạch Nham không hiểu ra sao.
"Đúng là làng nhằng." Phí Lan có chút bực mình: "Hư không thông đạo đó vốn là thần tộc trấn áp, vẫn thân chi địa dựng ở đây, một mục đích trọng yếu chính là trấn áp thông đạo, tinh vực thông đạo giao nhau, nhất định có cừu địch của bọn họ, hắn tiến vào trong đó, chẳng lẽ không phải là tìm chết có? Hư Thần có linh hồn tế đài bốn tầng, trong không gian loạn lưu cũng có một đường sinh cơ, hắn khẳng định có lòng tin sẽ sống sót, mới dám đi vào trong đó. Nhưng hư không thông đạo nối với tinh vực khác, tất có tồn tại có thể tru sát hắn, cho nên hắn sợ."
Thạch Nham cười gượng, không nói nhiều nữa, vội vàng ngưng luyện linh hồn chi lực tinh thuần, rót vào trong khe hở không gian.
dưới sự tăng cường của năng lượng linh hồn của hắn, ba động của Địa Tâm Hỏa và Chu Tước Chân Hỏa càng lúc càng rõ ràng, đối với Minh ngục yêu hoa ở không gian loạn lưu nào đó thì luyện hóa càng nhanh hơn.
Những thân ảnh khổng lồ trong Hư không dần dần mất kiên nhẫn, đang không ngừng hoạt động, nôn nóng không thôi, từng mùi máu tươi ùa vào, khiến cho người ta cả người không thoải mái, như là rơi vào trong miệng của mãnh thú, ngay sau đó sẽ gặp nhai nuốt.
Gầm.
Một tiếng gầm gừ của mãnh thú từ xa xa truyền vào, tựa hồ phát hiện con mồi mới.
Phí Lan nhíu mày, ngưng thần cảm ứng một chút rồi nhìn về phía Lỵ An Na bên cạnh, nói: "Là Tạp Tu Ân."
"Để hắn vào." Lỵ An Na đáp lại.
Phí Lan do dự một chút, có chút bất đắc dĩ, hô khẽ vào hư không: "Người tới là là người của ta, bảo con cháu của ngươi cho vào đi?"
Tiếng gầm gừ lập tức ngưng lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mấy ngàn mãnh thú tựa hồ đồng thời nhận được mệnh lệnh, lập tức ngừng bắt giết con mồi, đàn mãnh thú này rõ ràng có một lãnh tụ siêu việt.
Mãnh thú dừng tay, không bao lâu, mấy đạo thân ảnh từ trong sương mù, chính là đám người Tạp Tu Ân, Tử Diệu, Á Lan, Thiết Mục, bọn họ ai nấy sắc mặt sợ hãi, tựa hồ đã trải qua kinh hãi cực lớn.
Tạp Tu Ân vừa xuất hiện, đột nhiên nhìn về phía Lỵ An Na, mắt sáng lên, không nói gì dân theo đoàn người TửDiệu chạy tới chổ Lỵ An Na.
Tử Diệu Thân thể mềm mại bao phủ trong thần quang nhiều màu, mắt đẹp lóe sáng, nhìn về phía Thạch Nham không chớp mắt.
" Tốt lắm." Đúng vào lúc này, Thạch Nham mở mắt ra, lạnh lùng cười: "May mắn không làm nhục mệnh, toàn bộ luyện hóa xong rồi, ta nghĩ đám người bị thương nặng của thần tộc Không thể sống lại để tác quái nữa."
Hai thiên hỏa từ một đạo khe hở chạy ra cực nhanh, hóa thành hai ngọn lửa nhỏ, biến mất trong mắt hắn.
Vào lúc này, cũng cũng nhìn về phía Tử Diệu, sững sờ một chút, lộ ra nụ cười sáng lạn, gật đầu thăm hỏi.
Mắt đẹp của Tử Diệu run lên, cũng bật cười sung sướng.
" Đi thôi." Phí Lan lãnh đạm nói một câu, vươn tay ra tóm một cái, tinh đồ bị Thạch Nham giữ bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay bà ta.
Một đoàn hắc ám nồng đậm bọc lấy đám người Thạch Nham, Tạp Thác, Phong Nhiêu, Tạp Tu Ân, do Lỵ An Na làm chủ đạo, bay tới phần để của một chỗ cấm Hồn đài đngươi nổ tung.
Thần vực đó, vô số ánh sáng ngưng luyện, hình thành một hành lang không gian trùng điệp giống như hư ảo.
" Không muốn trở thành miếng thịt trong miệng mãnh thú thì mau đi theo đi." Thanh âm của Phí Lan từ trong bóng tối truyền ra.
Mọi người cả kinh, không dám do dự, đều bay lên, chui vào trong hành lang không gian hư ảo đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.