Sát Thần

Chương 868: cấm Hồn đài




Thạch Nham thân như lưu tinh, hóa thành một đạo tinh quang, xâm nhập khu vực trung ương ảo trận.
Tất cả lược đoạt giả ai nấy phóng xuất ra lực lượng, lớn tiếng hò hét đi theo.
Tinh quang sáng rực từ trong tinh đồ do bất hủ mục khắc thành nở rộ, cực kỳ đẹp mắt, trong đó một đường tinh thần hàng tuyển hiện ra trong đầu Thạch Nham, có thể thấy được rõ ràng.
Hắn Tinh tu tinh thần áo nghĩa, thẩm thấu tinh quang trong cơ thể vào, tinh đồ như mà Phong Khả không thể nhìn thấy lại bị hắn nhìn thấy.
Có chỉ dân của tinh đô, Thạch Nham một đường bay nhanh, đợi cho phát hiện người phía sau theo không kịp thì mới dần dần chậm lại.
Trong lòng Lược đoạt giả được nhen nhóm hy vọng, toàn bộ ngừng cãi nhau vô vị, để có thể ra khỏi ảo trận đã vây khốn nửa năm, đều dốc sức đuổi theo.
Bay liền ba tháng.
với tốc độ của đại đa số Thần Vương, liên tục bay ba tháng, cũng không biết xuyên qua được khoảng cách xa cỡ nào.
Một ngày nào đó, Thạch Nham dẫn đầu thoát ra khỏi sương mù, bỗng nhiên tới một mảng đất trời sáng tỏ.
Hai mắt hắn đột nhiên sáng rực, lập tức sợ ngây người, ngây ngốc không nói ra lời, chỉ cau mày nhìn về phía trước.
Nửa ngày sau, Phong Khả và các lược đoạt giả khác hàng lâm, cũng nhìn về phía thạch địa đó, cũng giật mình.
" Tình huống gì vậy!" Lạp Tắc Nhĩ đột nhiên kinh hãi hét lên, vẻ mặt thấp thỏm lo âu: "Linh hồn tế đài của ta bị giam cầm rồi, không thể động đậy, áo nghĩa không thi triển ra được!"
" Không xong! Ta cũng vậy, linh hồn tế đài bất động rồi!"
" Chết tiệt! Đây là địa phương quái quỷ gì vậy, không ngờ có thể giam cầm linh hồn, bất kỳ áo nghĩa nào cũng khó có thể chuyển động!"
"Không phải vào tuyệt địa rồi chứ!"
Mỗi một lược đoạt giả tiến vào khu vực này, còn chưa kịp quan sát bốn phía thì đều không nhịn được kinh hãi hét lên, có một loại cảm giác như bị bị quản chế.
Bất luận là Thần Vương, Chân thần cảnh, hay là Phong Khả đã đạt tới cấp bậc Nguyên Thần nhị trọng thiên, hạ xuống nơi này liền lập tức không thể thi triển áo nghĩa thần thông, đều từ trên trời rơi xuống, đứng ở trên thạch địa.
Bình thường mà nói, cường giả ngưng luyện ra thần hồn, ít có khả năng bị giam cầm thần hồn, trói buộc linh hồn tế đài.
Phong Khả là cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, với tu vi cường hãn như vậy, trừ phi người cao hơn hắn cả một cấp bậc, nếu không thì tuyệt đối không thể giam cầm được linh hồn tế đài của hắn.
Nhưng mà, rơi xuống khu vực này, linh hồn tế đài của hắn lập tức dừng xoay chuyển, một thân áo nghĩa cũng khó có thể phóng xuất ra.
Thạch Nham tất nhiên cũng vậy. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Linh hồn tế đài như là bị bàn taỳ tố /vô hình ấn xuống, không thể nhúc nhích, đủ loại áo nghĩa và tâm linh như là bị cắt đứt, không gian, sinh tử, tinh thần ba loại ba loại đều đình chỉ bất động, không thể phóng thích tùy tâm sở dục nữa.
Trong mắt mọi người, chính là một mảng thạch địa bát ngát, được cắt phi thường nhắn, thạch địa dưới chân cứng rắn và lạnh như băng.
Nơi cuối tầm mắt, lờ mờ có thể thấy được từng tấm bia đá trăm mét, dựng trên thạch địa, như là những lá cờ.
" Nơi này có thể giam cầm linh hồn tế đài, có lực lượng vô hình nào đó bao phủ thương khung, chỉ cần rơi xuống, bất kỳ ai cũng không thể phóng thích ra lực lượng áo nghĩa, chỉ có lực lượng nhục thân là có thể thi triển ra được." Thạch Nham trầm mặc một hồi lâu rồi quay đầu, taỵ cầm„ nói với Phong Khả: "Nơi này chính là nơi tinh đồ đánh dáu, tựa hồ chính là trung ương của cấm địa!"
Phong Khả hoảng sợ.
Bốn người Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc, Kiệt Tư Đặc cũng hoảng sợ, thần thái động dung, đều nhìn quanh bốn phía.
" Đã đến trung ương cấm địa rồi ư?" Cả nửa ngày sau Phong Khả mới hỏi.
Thạch Nham gật đầu: "Không sai, chúng ta đi xuyên trong ảo trận ba tháng, cuối cùng đi tới trung ương cấm địa. Ta nghĩ, sự kỳ diệu của cấm địa là ở nơi đây."
"Đi xem tình huống thế nào." Phong Khả hít một hơi, nghiêm túc nói: "Mọi người cẩn thận một chút, đừng tách ra, trong chốc lát nếu có gì không ổn thì nhớ rõ trưng cầu ý kiến của Thạch Nham trước."
Mọi người đồng ý.
Tứ đại cự đầu không thể phá được ảo trận, dưới sự dẫn dắt của Thạch Nham xuyên qua, môi một lược đoạt giả trong lòng đều có đáp án, biết ở đây năng lực của Phong Khả không đủ để bảo toàn bọn họ.
Ngược lại, Thạch Nham lai lịch không rõ thì vào thời điểm mấu chốt, có lẽ có thể bảo vệ bọn họ không chết.
Thạch Nham Mọi người nhìn về phía Thạch Nham bỗng nhiên cũng có ý tứ khác.
" Tạp Thác, các ngươi đi với ta." Thạch Nham thản nhiên vẫy gọi.
Tạp Thác nhếch miệng cười, ngạo nghễ dẫn theo tùy tùng đi tới chỗ hắn, lược đoạt giả đi theo Tạp Thác trong lòng trong lòng kích động, mình khôi thủ của khôi thủ đã tìm được một hòn núi dựa rất tốt.
" Phong Nhiêu." Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi nhẹ giọng gọi.
"Đi đi, đi theo tiểu tử đó so với đi với chúng ta thì an toàn hơn." Phong Khả cười cười, hào phóng nói với nữ nhi: "Chúng ta có thể tới được nơi này đều dựa vào Thạch Nham, lần này nếu có thể tìm được chỗ tinh đồ đánh dấu, Thạch Nham xem như giành công đầu."
Không có ai có dị nghị gì.
Thạch Nham đã dùng năng lực để chứng minh điểm này.
Phong Nhiêu cười khanh khách, rất ngoan ngoăn đi về phía Thạch Nham, Tạp Thác: "Tên gia hỏa ngươi thật đúng là thần bí, ảo trận ngay cả cha ta cũng không thể cởi bỏ, ngươi lại có thể phá được, xem ra ngươi thích hợp làm thủ lĩnh hơn."
"Chỉ là mượn dùng tinh đồ thôi, cũng không cũng không có thanh danh như phụ thân ngươi, ở trong lược đoạt giả cũng không phải là trụ cột. Đương nhiên, ta cũng không có hứng thú làm thủ lĩnh lược đoạt giả, chỉ cần có thể tìm được Sinh mệnh chi tinh, ta đã cảm thấy mỹ mân rồi." Thạch Nham thản nhiên nói.
" Chúng ta xuất phát thôi, linh hồn cấm chế của nơi này chỉ là tạm thời, đi qua đây thì tất cả đều sẽ khôi phục, mọi người đừng hoang mang." Phong Khả cao giọng hô to, lập tức đi trước làm gương, bước vào chổ những tấm bia đá hiện ra.
Sau nửa canh giờ.
Đoàn người đi tới chỗ bia đá, sắc mặt toàn bộ thay đổi, ánh mắt kinh hãi.
Mười ba khối đá cao trăm mét, mỗi một khối đều khắc những đường nét trận pháp khó hiểu rườm rà, như là trời sinh, bất kỳ ai nhìn chằm chàm vào tấm bia đá mấy lần đều sẽ bị linh hồn lún sâu, có một loại cảm giác tuyệt vọng âm trầm như trầm luân vào địa ngục.
Luyện dược sư Kiệt Tư Đặc nhìn chàm chàm vào tấm bia đá trong chốc lát, sắc mặt tái nhợt, trán túa mồ hôi lạnh, ý thức tựa hồ cũng trở nên mơ hồ.
Thạch Nham coi như tinh thông trận pháp, nhìn chằm chằm vào một tấm bia đá trong chốc lát, cả người cũng lạnh như băng, như bị tà lực xâm nhập, không nhịn được nổi lên dục vọng hiếu sát.
dưới tiếng hô to của Huyền Băng Hàn Diễm, hắn mới tỉnh táo lại, không nhịn được hét to: "Đừng nhìn bia đá lâu!"
Tiếng hét của hắn vang vào trong đầu Kiệt Tư Đặc.
Bỗng nhiên bỗng nhiên chấn động, đột nhiên tỉnh dậy, khóe miệng ứa ra một vết máu, run rẩy quát: "Nghe hắn! Đừng nhìn tấm bia đá quá lâu,
Phía trên Mỗi một tấm bia đá đều buộc những sợi xích sắt to bằng cổ tay, bên trên cũng khắc phù văn kỳ diệu, dài cả trăm mét,
Khu vực này có mười ba tấm bia, trên mỗi một tấm bia đá đều khắc đồ án phức tạp khó hiểu, đồ án như hoa tươi yêu dị nở rộ, trong nhụy hoa xích sắt xích sắt, chỗ mười ba sợ xích nối nhau, khu vực trung ương chính là một khối thạch đài.
Thạch đài bóng loát trong suốt, một đầu mười ba sợi xích nối nhau thì đầy những móc câu, có vết máu đã khô.
Mười ba tấm bia đá cao trăm mét, xếp theo hình tròn quanh thạch đài, trên mỗi một tấm bia đá đều có một cái xích, nối với thạch đài ở giữa, ở cuối xích sắt có vết máu rõ ràng.
Dưới thạch đài và bia đá, mọi người lộ ra vẻ nhỏ bé, tấm bia đá cao trăm mét như núi nhỏ, lộ ra áp lực, khiến cho người ta không nhịn được mà linh hồn sợ hãi.
Nhìn thoáng qua, mười ba tấm bia đá và thạch đài, được xích sắt nối lại như là một tấm mạng nhện cực lớn, tựa hồ ẩn chứa ý cảnh khủng bố nào đó, khiến cho người ta tâm thần kính sợ.
"Đây là thạch dài gì vậy, có chút kỳ diệu." Một lược đoạt giả lẩm bẩm đi tới trước, vươn tay ra chạm vào thạc đài
"A!"
Có người không nhịn được hét lên.
Mọi người kinh hãi nhìn tới.
Chỉ thấy người đó, thần thể dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đóng băng, chỉ trong một hơi thở, đã thành một khối băng, rồi lập tức đột nhiên nứt ra, hóa thành những mảnh băng, linh hồn tế đài và thần thể trong nháy mắt đã vân diệt, một chút khí tức cũng không còn.
Tất cả lược đoạt giả đều giống như gặp quỷ, sợ hãi lui ra sau.
Một người Trong đó vô ý giẫm lên xích sắt loang lổ vết gì, chân hắn vừa chạm vào xích sắt, thần thể đã như hoa tươi nhanh chóng héo rũ, chỉ trong một chốc, sinh cơ mất sạch, da rơi xuống đất, huyết nhục thì như bị thẩm thấu vào xích sắt, thuận theo xích sắt chảy về phía bia đá.
Đồ án như yêu hoa khắc trên Tấm bia đá phút chốc đỏ rực lên, tỏa ra ánh sáng.
vết gì trên xích trải qua tinh hoa huyết nhục của hắn chảy qua, biến mất quỷ dị, trở nên sáng rực, cực kỳ tà dị.
"Đừng chạm vào bất kỳ thứ gì." Kiệt Tư Đặc không nhịn được hét lên, thanh âm tràn ngập thấp thỏm lo âu: "Nơi này là một lao tù như luyện ngục, trên thạc đài, trước đây khẳng định đã giam cầm một người! Mười ba sợ xích sắt đâm vào thân thể máu thịt của hắn, khiến cho không thể không thể giãy dụa, còn hút tinh khí huyết nhục từ thần thể của hắn, cực hàn chi lực trên thạc đài, khiến hắn từng thời từng khắc phải chịu tra tấn, bị tiêu hao lực lượng, căn bản không có dư lực để đối kháng với lực lượng của lao tù này, nếu không muốn chết thì đừng có chạm linh tinh.
Kiệt Tư Đặc quát to, khiên rất nhiêu người tay chân luông cuông lập tức đứng yên tại chỗ không động đậy.
Tứ đại cự đầu triệt để ngây dại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Mười ba tấm bia đá, mười ba sợi xích trong nháy mắt đã làm huyết nhục của một cường giả cảnh tiêu vong, một thạch dài trong nhát mắt khiến một cường giả Thần Vương đóng băng rồi vỡ tan, lao tù rộng tới mấy ngàn thước vuông chỉ để nhốt một người.
Người này cường hãn cỡ nào?
" Mau nhìn phía trước đi, có rất nhiều tấm bia đá và lao tù, Giới Nông hoảng sợ biến sắc, chỉ về phía xa xa.
Mọi người chăm chú nhìn, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Ở phía trước thị tuyển, dựng rất nhiều bia đá, mỗi một tấm đều buộc xích sắt, ở giữa những tấm bia đá có thạc đài, trên thạch đài có xích sắt rủ xuống, khu vực giam cầm tương tự, ít nhất cũng có mấy chục khu vực, trong môi một khu vực đều giam cầm một cường giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.