Góc tây nam của Thần Phạt chi địa, một hạn vực u ám dày đặc những mò quặng khô cạn, một chiến hạm được tạo thành từ hài cốt của nghiệt rong, đỡ trên một quặng tinh.
Một lão nhân nhỏ gầy, trên mặt bị những hoa văn màu xanh bao trùm, hai tay đúng trong ống tay áo, đứng trên xương đầu của nghiệt long, ngưng thần nhìn về phía Thần Phạt chi địa.
Mắt hắn thâm thúy không thấy đấy, cau mày thật sâu, tựa hồ đang hoài niệm gì đó.
Sau nửa canh giờ, một thanh niên của Hoảng Văn tộc đột nhiên hiện ra, ở phía sau hắn hô khẽ: "Phụ thân".
Phong Khả quay đầu lại, nhìn con thứ hai Phong Kiêu rồi trầm giọng nói: "Có tin tức của muội muội ngươi chưa?".
Phong Kiêu lắc đầu: "Chưa. Nàng ta chắc chưa tới gần Thần Phạt chi địa, bằng không thì đã liên hệ với chúng ta rồi".
"Không có gì bất trắc chứ". Phong Khả lẩm bẩm rồi thở dài một tiếng: "Hơn Hai trăm năm, lúc trước vì tinh đồ mà nàng ta chủ động xin đi giết giặc, khẳng khẳng muốn tới Luyện Ngục tinh. Thời gian trôi qua lâu như vậy, hiện giờ cuối cùng cũng có tin tức, vi phụ thực sự không muốn nàng ta xảy ra chuyện".
"Muội muội trí mưu xuất chúng, khẳng định sẽ không sao, phụ thân xin yên tâm, ta đã phái người chờ đợi các nơi cứ điểm các nơi, chỉ cần có tin tức của muội muội thì chúng ta lập tức có thể biết ngay". Phong Kiêu cúi đầu, cũng có chút thương cảm: "Năm đó muội muội tùy hứng, không nên thay ta đi, ta áy náy nhiều năm, lần này nàng ta về nhà ta nhất định sẽ bồi thường".
"Ài, hơn hai trăm trôi qua rồi, đại ca ngươi chết trận, vi phụ chỉ còn hai người các ngươi". Phong Khả nhìn về nơi xa, sắc mặt vô cùng trầm trọng: "Vì tinh đồ, chúng ta đã phải trả giá quá nhiều, không biết có đáng giá hay không?".
"Đáng". Phong Kiêu vẻ mặt kiên nghị, nắm chặt quyền đầu rồi nói: "Lược Đoạt giả Chúng ta vẫn luôn bị tam đại thế lực áp chế. Bọn họ nếu có rảnh thì lại tới càn quét chúng ta, nhiều năm như vậy, bao nhiêu người đã bị tam đại thế lực giết chết! Những trục xuất giả Chúng ta chỉ có một nơi an thân này mà bọn họ vẫn không buông tha, chỉ cần có được tinh đồ thì chúng ta có thể thay đổi tất cả".
"Hy vọng là như vậy". Phong Khả ánh mắt u ám: "Bên Thiên Niết thần quốc có lời đồn, nói tinh đồ xuất hiện trong Thần Phạt chi địa của chúng ta. Một đoạn thời gian Gần đây ở khu vực chúng ta khẳng định sẽ không thái bình, ta nghe nói, ba cỗ thế lực đó đều phái cao thủ tới đây, chắc không bao lâu sau Thần Phạt chi địa sẽ lại có đại chiến".
"Đáng chết!". Phong Kiêu gầm lên một tiếng: "Làm sao lại để lộ tin tức?".
"Kẻ thèm muốn tinh đồ không chỉ có chúng ta, chuyện liên quan tới tinh đồ rát trọng đại, bất kỳ ai cũng đều sẽ đỏ mắt". Phong Khả thở dài một tiếng: "Giúp ta truyền tin, ta muốn tìm các đại khôi thủ nói chuyện, chỉ bằng vào một phương thế lực chúng ta, cho dù có được tinh đồ thì cũng khó mà mờ được, vẫn phải đồng tâm hợp lực".
"Phụ thân, một khi các khôi thủ khác biết được, tinh đồ đó sẽ không thể do một phương chúng ta nắm trong tay, người nên cân nhắc". Phong Kiêu tựa hồ không đồng ý, khuyên bảo. Nguồn: http://truyenfull.vn
Khoát tay, Phong Khả trả lời: "Nếu tin tức không lộ ra thì ta tất nhiên sẽ không chia xẻ với bọn họ, nhưng hiện tại, ba phương thế lực đều sẽ tới đây, rất nhanh các khôi thủ khác cụng sẽ biết. Huống chi, đến bây giờ cũng không dám khẳng định tinh đồ có được muội muội của ngươi đoạt lấy không, nếu cứ khư khư cố chấp thì bản thân chúng ta cũng không thể đứng vững ở Thần Phạt chi địa, càng không thể đối kháng với tam đại thế lực".
Phong Kiêu nghe hắn giải thích như vậy thì cũng gật đầu: "Ta đi an bài".
"Ừ".
Một chiến hạm đồng đen cực lớn chậm rãi bay tới Thần Phạt chi địa.
U Minh đại thống lĩnh Bích Thiên khoanh tay đứng thẳng phía trước chiến hạm, thần sắc bình tĩnh.
Bên cạnh hắn, Bích Nhu và mấy tên võ giả cũng nhìn về phía trước, có chút đăm chiêu.
"Phụ thân, tinh đồ thực sự xuất hiện ở Thần Phạt chi địa ư?". Bích Nhu nhẹ giọng hỏi.
Bích Thiên một thân áo đay vải thô, không mặc áo giáp, lạnh lùng cười: "Chắc sẽ không sai, người U Minh chúng ta phái ra đã được xác định tử vong rồi. Người còn sống hiện tại hình như là một tiểu nha đầu của Thần Phạt chi địa, tinh đồ khẳng định ở trong tay nàng ta".
"Phụ thân, nếu có thể có được tinh đồ, chúng ta có phải có thể thoát ly U Minh , tự thành một thể hay không?". Bích Nhu mắt đẹp lóe sáng, âm thầm hưng phấn.
Bích Thiên thân là một trong tam đại thống lĩnh của U Minh , ở U Minh thế lực hùng hậu, cao thủ dưới trướng nhiều như mây, có mấy Sinh mệnh chi tinh.
Nhưng hắn cũng không phải là minh chủ của U Minh , nhiều năm như vậy phải ở dưới người ta, không có cơ hội thượng vị.
Tinh đồ có thể thay đổi tất cả, cho dù không thể khiển hắn trở thành minh chủ mới của U Minh thì cũng có thể khiển hắn thu hoạch được lợi ích không thể tưởng tượng, trở thành một cỗ lực lượng mạnh nhất của U Minh , thậm chí có thể thoát ly U Minh , tự thành bá chủ một phương.
"Hắc hắc, nếu tinh đồ đúng như lời đồn thì lần này bị chúng ta đoạt được, chúng ta tất nhiên có thể xoay chuyển thể cục, trong tương lai trở thành thế lực hùng hậu của Liệt Diễm tinh vực. Gia tộc bọn ta cũng sẽ trở thành gia tộc lớn nhất tinh vực". Bích Thiên nhếch miệng cười to.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ của Bích Nhu tràn đầy thần sắc chờ mong.
Vực ngoại thiên hà.
Thạch Nham ngồi ngay ngắn trên cự thạch, ngồi cả nửa tháng thì đột nhiên mở to mắt.
Phong Nhiêu nhìn về phía hắn, thấy hắn tỉnh dậy thì mắt đẹp đột nhiên sáng ngời: "Đột phá rồi hả?".
Cười Cười gật đầu, Thạch Nham đứng lên nói: "Rất thuận lợi, linh hồn tế đài một lần nữa ngưng luyện, Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh".
"Có lẽ, mặc dù là ta khôi phục đến lực lượng Thần Vương đỉnh phong chi cảnh thì cũng vô kể khả thi đối với ngươi". Phong Nhiêu chua sót lắc đầu: "Tên gia hỏa ngươi, quả nhiên là dị loại, ta thừa nhận ta trước kia đã xem thường ngươi".
"Tiểu tử này là tên biển thái của Thần Ân đại lục chúng ta". Ba Nhược nói thầm một câu, hâm mộ không thôi.
Bạo Ngao, Kiệt Cức nhìn nhau cười khổ.
"Đợi cho các ngươi khôi phục rồi cũng sẽ đột phá rất nhanh, ta biết năng lực của các ngươi". Thạch Nham nhìn về phía ba người, trấn an: "Có thể ở địa phương như Thần Ân đại lục đến đỉnh phong chi cảnh, đã đủ để chứng minh năng lực và thiên phú của các ngươi".
"Hy vọng có thể thoát khỏi yêu hoa chết tiệt này, mẹ nó, lão tử hận không thể giết tới Cửu Tinh thương hội". Kiệt Cức nhe răng trợn mắt.
"Sẽ có cơ hội". Thạch Nham cười cười, nhìn về phía Phong Nhiêu: "Chúng ta hiện tại xuất phát, phải bao lâu mới có thể tiến vào Thần Phạt chi địa".
"Nếu vận khí tốt thì khoảng nửa năm".
"Ừ, không tính là lâu".
Vươn tay ra tóm, một khối Không huyễn tinh cực đại bị hắn kéo ra, đột nhiên ném vào trong một đạo khe hở không gian.
Không huyễn tinh chợt lóe rồi biến mất trong khe hở không gian.
"Ngươi?". Phong Nhiêu kinh ngạc.
"Làm sao?". Bạo Ngao cũng sửng sốt.
"Cửa không gian nối nhau cần lực lượng khổng lồ, ta còn thiếu chút nữa". Thạch Nham cau mày giải thích: "Chờ ta đột phá tới Thần Vương tam trọng thiên, chắc có thể làm được, bây giờ còn chưa được. Không huyễn tinh không thể để vào Huyễn Không Giới, mang theo không tiện, ta để lại trong khe hở không gian này. Ta muốn đả thông cửa không gian cần lợi dụng hoàn cảnh đặc thù của nơi này, sớm muộn gì cũng phải quay lại một chuyển".
Ba người vẻ mặt phấn chấn.
"Thật sự có thể ư?". Kiệt Cức vẻ mặt chờ mong.
Bọn họ rời khỏi Thần Ân để tiếp diễn chủng tộc, tìm kiếm một con đường sống cho tộc nhân ở Thần Ân đại lục, mười năm qua lăn lộn ở Liệt Diễm tinh vực, gặp rất nhiều bất tắc, niệm tường trong lòng bị tiêu diệt hầu như không còn.
Hiện giờ Thạch Nham đột nhiên nói tới mục tiêu này có thể thực hiện được, hơn nữa liên thông với cửa không gian, không cần bọn họ ngàn dặm xa xôi trở về Thần Ân đại lục, tất nhiên khiến cho bọn họ kinh hỉ không thôi.
"Không sai, một khi ta đột phá tới Thần Vương tam trọng thiên, cửa không gian tự nhiên sẽ bị ta mở ra". Thạch Nham gật đầu khẳng định: "Đến lúc đó, chúng ta có thể trực tiếp về cố hương, đưa hết thảy bọn họ tới đây".
Ba người mừng như điên, cảm thấy sau mười năm đau khổ cuối cùng cũng có bồi thường.
"Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này, tới Thần Phạt chi địa". Thạch Nham cười cười, thấy bọn họ hưng phấn, trong lòng cũng kích động, nói với Phong Nhiêu: "Ngươi đã liên hệ phụ thân ngươi chưa?".
Phong Nhiêu sửng sốt rồi lúng túng nói: "Ta lần trước lừa ngươi đó, ta căn bản không thể trong khoảng cách xa xôi như vậy liên hệ với cha ta, cảnh giới của ta không đủ".
Thạch Nham kinh ngạc.
"Không sao, chỉ cần tiến vào Thần Phạt chi địa thì ta tất nhiên có thể liên hệ với cha ta, đến lúc đó sẽ ổn cả thôi". Phong Nhiêu cười khanh khách: "Chỉ cần có tinh đồ, không có chuyện gì là không thể, ngươi cứ yên tâm".
"Ta sẽ không bị ngươi hăm hại chứ?". Thạch Nham nghiêm túc nhìn nàng ta: "Đến Thần Phạt chi địa, liệu có vô số cường giả đột nhiên giam cầm ta, sau đó cướp đoạt tinh đồ của ta hay không, hoặc là ngươi trực tiếp giết chết ta rồi cầm theo tinh đồ thong dong rời đi".
Phong Nhiêu khẽ cười một tiếng rồi rất nghiêm túc gật đầu: "Ừ, chủ ý này không tồi, ta vốn không nghĩ đến. Hiện tại chắc phải làm như vậy".
"Ta đây cần phải suy nghĩ lại đã". Thạch Nham nhíu mày, như có chút đăm chiêu nhìn về phía Phong Nhiêu, bỗng nhiên cười xấu xa nói: "Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, ngươi nếu thực sự muốn đối với ta như vậy thì có chút không niệm tình cũ rồi, đến lúc đó cũng đừng trách ta làm tổn hại danh tiết của ngươi".
"Danh tiết là cái rắm, ta trong Lược Đoạt giả của Thần Phạt chi địa vốn cũng chẳng có thanh danh tốt gì, còn ngại ngươi vẩy mực à?". Phong Nhiêu tựa hồ nhớ tới gì đó, tự mình bật cười: "Ở đó, mọi người đều biết ta hàng đêm sênh ca, không có zai thì không vui".
"Không phải đâu, lúc trước ngươi đổ máu mà?". Thạch Nham vẻ mặt sợ hãi.
"Là cái đó, trùng hợp tới thôi, ngươi cho rằng là sao?". Ánh mắt Phong Nhiêu run lên, thầm cắn răng hừ một tiếng.
Thạch Nham nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Nói như vậy ngươi không ngại ư?". Hắn cũng không phải ngốc tử? Phương diện đó kinh nghiệm cực kỳ phong phú, một nữ nhân còn trinh hay không, hắn tự mình đã trải qua thì sao mà không biết?
Ba người Bạo Ngao vẻ mặt quái dị nhìn về phía này, do dự một chút rồi bỗng nhiên như cương thi, chủ động nhảy ra. Bị yêu hoa trói buộc, hành động của bọn họ cực kỳ không tiện.
"Ta không ngại". Sắc mặt Phong Nhiêu dần dần khó coi rồi chợt tức giận nói: "Ngươi xong chưa? Có thấy xấu hổ hay không?".
"Ha ha ha!". Thạch Nham đột nhiên cuồng tiểu rồi ôm bụng, run rẩy nói: "Được rồi, ta không nói nữa".
Đột nhiên, hắn như quỷ mị xuất hiện trước mắt Phong Nhiêu, đột nhiên ôm chặt Phong Nhiêu rồi hung hăng hôn nàng ta.
Phong Nhiêu kịch liệt giãy dụa. Hai tay điên cuồng oanh tạc vào ngực hắn, nhưng không dùng lượng áo nghĩa, lực lượng của thần thể thì không thể thực sự làm tổn hại tới Thạch Nham.
Nửa ngày sau hai người mới tách ra, Thạch Nham cúi đầu nhìn nàng ta rồi nghiêm trang nói: "Theo ta đi".
"Ta phải suy nghĩ đã". Ngón tay ngọc Phong Nhiêu lau đôi môi đỏ, lau đi nước miếng của Thạch Nham, mặt đỏ bừng, giả bộ trấn định nói: "Ta vẫn không tha thứ cho ngươi, đừng tưởng rằng có thể dễ dàng có được tim của ta, ngươi phải nỗ lực lên".
Tiếng nói vừa dứt thì nàng ta không dám nhìn vào ánh mắt nóng rực của Thạch Nham nữa, đột nhiên bay ra, phóng về phía một thiên hà.