Sát Thần

Chương 464: Dư uy




Một trận chiến qua đi, Thạch Nham một phát tiến vào thiên vị nhị trọng thiên chi cảnh.
Trải qua chiến đấu với Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong, lòng tự tin của lòng tự tin tăng vọt, biết cho dù là hai gã võ giả Thông Thần cảnh liên thủ hắn cũng không lo sẽ bị giết chết.
Do đó, khi đi với Ngân Huy hắn không còn kinh sợ nữa, có thể coi Ngân Huy trở thành cao thủ đồng cấp, đưa mình tới một độ cao mới.
Như vậy, khi hắn nói chuyện với Ngân Huy mới không còn có điều cố kỵ, có gì muốn nói thì cứ nói, không cần lo lắng Ngân Huy có mất hứng hay không.
Thực lực tăng trưởng đối với tâm cảnh của cả người cũng có đề thăng cực kỳ huyền diệu.
Hắn sở dĩ lựa chọn chiến đấu phía trước Ngân thạch bảo chính là muốn để tất cả hải tộc nhân nhìn thấy, khiến những hải tộc nhân này biết được thực lực thực sự của hắn, đủ để chống lại bất kỳ cường giả chi nào, thậm chí có thể giành thắng lợi.
Dương gia lúc này đã khác lúc xưa, tình trạng có chút không ổn, hắn muốn chứng minh thực lực của mình đủ mạnh mẽ, mới có thể chấn nhiếp hải tộc nhân, khiến những hải tộc nhân này , cho dù là Dương Thanh đế không có mặt thì Dương gia chỉ cần còn có hắn cũng có thể sống yên ở thành hoang.
Hắn muốn cho những hải tộc nhân có dị tâm đều thành thật an phận một chút.
Hắn tin chi tiết có liên quan tới trận chiến này tất nhiên sẽ được lưu truyền toàn bộ đáy biển rất nhanh, đến lúc đó Dương Trác ở thành hoang cũng sẽ biết chắc hắn tới mộ địa của viễn cổ hoang long là trong lòng có chỗ dựa.
" Ngươi không cần tự mình dẫn ta đi."
Đi trong nước biển, Thạch Nham liếc Ngân Huy bên cạnh một cái, nhíu mày nói: "Ngươi thân là tộc trưởng của một tộc, khẳng định có rất nhiều chuyện phải xử lý, sao phải lãng phí thời gian đi theo ta?"
"Ta cũng muốn tới hoang long mộ địa xem thế nào." Ngân Huy nhếch miệng: "Ngân Sa tộc Chúng ta ở ngay mảng hải vực này, mộ địa của hoang long hoang long đó ta cũng từng tới, chỉ có điều chưa bao giờ dám xâm nhập vào trong đó. Hắc hắc, khó được người không sợ chết, ta đương nhiên muốn xem xem ngươi có thể làm ra động tĩnh gì ở trong đó."
Thạch Nham ngạc nhiên: "Ngươi từng tới rồi ư? Không phải nói người tới đó đều không thể sống sót đi ra sao?"
Ngân Huy bỗng nhiên có chút xấu hổ: "Ta vừa rồi nói là ta chỉ ở xa xa nhìn thôi, không dám đi bên trong hoang long mộ địa. Tiểu tử ngươi đây là đang cố ý trào phúng ta ư?"
" Không." Thạch Nham cười cười: "Nơi đó rốt cuộc là như thế nào?"
" Ngươi dù sao cũng đa tới đó, hiện tại có hỏi cũng là vô ích, tốt nhất tự mình nhìn, thì ngươi mới có nhận thức chính xác." Ngân Huy vẻ mặt nghiêm lại, do dự một chút rồi bỗng nhiên nói: "Thạch Nham, ta nghĩ phải trân trọng cảnh cáo ngươi một câu, nếu có thể thì đừng vào."
"hả?"
" Mộ địa của Viễn cổ hoang long được lực lượng nào đó của hải tộc chúng ta che chở, ngay cả cao thủ hải tộc chúng ta tiến vào trong đó cũng khó có thể sống sót mà ra, Huống chi là ngươi?" Ngân Huy lộ ra vẻ mặt chân thành tha thiết: "Tên gia hỏa ngươi tu vi tinh trạm, ngày sau tất nhiên sẽ là cường giả số một số hai của Vô Tẫn hải, việc gì phải mạo hiểm như vậy?"
"Cái nếu không mạo hiểm thì cũng không đột phá cảnh giới nhanh như vậy." Bật cười bật cười: "Ngươi có thể bước vào Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, khẳng định cũng đã trải qua sinh tử, không có tinh thần không sợ chết thì há có thể liên tục đột phá?"
" Quên đi, ngươi không nghe thì thôi." Ngân Huy tất nhiên cũng biết lời nói của hắn không phải là giả, bất kỳ một cường giả nào đều phải ở trong chiến đấu sinh tử mới có thể đạt được lĩnh ngộ cảnh giới, chỉ có liên tục kề cận cái chết mới có thể nhận thức đến được một số thứ mà bình thường không thể ngộ được.
"Ta tới mộ địa của viễn cổ hoang long, chưa chắc đã có nguy hiểm?" Thạch Nham cười ngạo nghễ.
"Hả?"
"Ngươi nói xem ta có giống kẻ ngốc không?"
" Không giống."
" Vậy đúng rồi."
" Ngươi thật sự đã từng tới ám từ vụ chướng ư? Ta biết ngươi từng tới, miêu tả của ngươi nếu là người chưa tới thì khẳng định không thể nói trực quan và minh bạch như vậy được. trong ám từ vụ chướng rốt cuộc có gì? Theo ta được biết thì bên trong ám từ vụ chướng tựa hồ có rất nhiều thứ kỳ diệu, giống như... Còn có sinh mệnh nguyên dịch?"
Thạch Nham biến sắc, đột nhiên cả kinh, dị quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
" Ngươi tựa hồ cũng có chút hiểu biết về ám từ vụ chướng?"
" Không phải ta, là một số tiền bối của tộc ta biết một số chuyện có liên quan tới ám từ vụ chướng." Ngân Huy trầm ngâm một chút rồi mới nói: "Ngân Sa tộc Chúng ta ở phía dưới Thương Khung hải vực, mà ám từ vụ chướng đó thì ở phía đông Thương Khung hải vực. Ừ, trong hải tộc, Ngân Sa tộc chúng ta cách ám từ vụ chướng gần nhất, một số tiền bối của Ngân Sa tộc chúng ta cũng từng tới đó, có điều đại đa số đều bị lạc ở trong đó cũng có cũng có người từ trong đó quay về, nhưng không nói rõ được tình huống bên trong. Chỉ có một tiền bối là gặp được nhân loại trong ám từ vụ chướng, người đó trong miệng nhân loại đó biết được một số thần kỳ có liên quan tới nơi đó. Trong đó còn có sinh mệnh nguyên dịch!"
" Ngươi cũng biết tác dụng của sinh mệnh nguyên dịch ư?" Thạch Nham kinh ngạc.
" Khiến võ giả Thông thần tam trọng thiên chi cảnh có cơ hội cực lớn bước vào Chân thần cảnh, giảm bớt khả năng thất bại và tính nguy hiểm!" Ngân Huy hai mắt cực nóng, hô khẽ: "Ta nghĩ bất kỳ võ giả Thông Thần cảnh nào nếu từng nghe nói tới thứ như sinh mệnh nguyên dịch đều sẽ không quên được. Nếu có có thứ này trong tay, ta nghĩ Nộ Lãng đó sẽ trực tiếp bế quan, thử trùng kích Chân thần cảnh, ha ha, đáng tiếc, thứ này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, Nộ Lãng tuy rằng cũng biết, nhưng không dám ôm ảo tưởng đó."
Thạch Nham trong lòng khẽ động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Ngươi từng vào trong ám từ vụ trướng, có từng nghe tới thứ này không?" Hai mắt Ngân Huy sáng rực, nhếch miệng cười cười rồi bỗng nhiên nói: "Tiền bối đó của ta từng nói, sinh mệnh nguyên dịch trong ám từ vụ chướng tựa hồ có liên quan tới yêu thú cấp tám. Nếu ta nhớ không lầm thì yêu thú đó chính là một con yêu trùng ăn xác, cũng không biết có phải như vậy hay không?"
Mày Thạch Nham bỗng nhiên nhíu lại.
Hắn cuối cùng cũng minh bạch Ngân Huy vì sao chủ động xin đi giết giặc, muốn đích thân đưa hắn đến mộ địa của viễn cổ hoang long.
Sinh mệnh nguyên dịch!
Đối với tất cả võ giả Thông Thần cảnh mà nói, chỉ cần biết về sinh mệnh nguyên dịch thì e là không có bất kỳ một người nào là không nổi lòng chiems hữu.
Ngân Sa tộc cách ám từ vụ trướng rất gần, rất nhiều tiền bối của Ngân Sa tộc cũng đều từng tới ám từ vụ chướng, nghe nói những lời đó có liên quan tới sinh mệnh nguyên dịch, hắn lại từ trong ám từ vụ chướng đi ra, trên người còn có yêu trùng chi vương.
Liên hệ những chi tiết này lại với nhau, Ngân Huy sao có thể không nghĩ nhiều?
"Ta ở trong dương cũng nghe nói lời đồn về sinh mệnh nguyên dịch, có điều lời đồn mà ta biết thì không liên quan gì tới yêu trùng ăn xác." Thạch Nham vẻ mặt đạm mạc, tùy ý nói: "Theo ta được biết, yêu trùng này của ta không biết gì về sinh mệnh nguyên dịch cả, ngươi e là nghĩ nhiều rồi."
"Ta thực sự nghĩ nhiều ư?" Ngân Huy nhếch miệng cười, mắt sáng như đuốc, nhìn hắn thật sâu rồi nói: "Ha ha, có lẽ ta thật sự nghĩ nhiều rồi. Ta còn nghĩ trên người xx có sinh mệnh nguyên dịch, ừ, ta nghĩ nếu ngươi có sinh mệnh nguyên dịch, đừng nói là ta, ngay cả Nộ Lãng cũng nguyện ý bàn bất kỳ hợp tác nào với ngươi. Một giọt sinh mệnh nguyên dịch đối với Nộ Lãng mà nói thì có thể còn quý hơn cả một hải vực của Vô Tẫn hải."
Thạch Nham nhíu mày, cười cười, không nói gì.
" Nếu có thể có một giọt sinh mệnh nguyên dịch, Ngân Huy ta cũng có thể không nói tới nguyên tắc."
" Đáng tiếc ta không có, ngươi đừng nghĩ nhiều."
"Ồ, vậy thì thật đáng tiếc."
Thành hoang.
Dương Trác từ miệng của hải tộc nhân biết được một hồi đại chiến đã xảy ra ở Ngân thạch bảo.
Hắn cuối cùng cũng khẳng định Thạch Nham đích xác muốn đi tới mộ địa của viễn cổ hoang long.
" Phụ thân, Thạch Nham thật sự khiến Trâu Dược Phong, Tư Đồ Kiệt bị thương ư? Còn chật vật chạy trốn nữa? Thật sự là như vậy ư?"
Dương Mạc vẻ mặt kích động, hưng phấn hỏi.
Một số tiểu bối của Dương gia ai nấy cũng mặt đỏ bừng, giống như bọn họ mới là nhân vật chính vậy.
"Ừ, người của hải tộc đều nói như vậy. Có rất nhiều hải tộc nhân của Ngân thạch bảo đều tận mắt chứng kiến trận chiến này. Sau Trận chiến này rất nhiều hải tộc nhân của thành hoang đều an phận, khi đối đãi với Dương gia chúng ta cũng cẩn thận và cung kính hơn."
" Tiểu tử Thạch Nham đó thật sự là khiến cho người ta không dám, ha ha, ta chỉ biết hắn sẽ không an phận. Các ngươi nhìn xem, lúc này mới được vài ngày hắn lại đã hô phong hoán vũ ở Ngân thạch bảo, khiến nhiều hải tộc nhân như vậy đều thấy." Dương Mạc cười to.
" Đừng cao hứng quá sớm, hắn lần này muốn tới mộ địa của viễn cổ hoang long,à, đúng là ngớ ngẩn."
' Ta cảm thấy hắn sẽ không sao." Lý Phượng nhi mắt đẹp lóe sáng: "Không biết vì sao, ta cảm thấy trên người hắn có khả năng vô hạn, nếu người khác đi tới hoang long mộ địa, ta cảm thấy khẳng định hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa. Nhưng nếu là Thạch Nham thì ta cảm thấy sẽ khác."
"
Ta cũng cho rằng như vậy." Dương Tuyết cũng bật cười.
Lứa nhỏ của Dương gia sau khi trải qua liên tiếp những kinh hỉ mà Thạch Nham mang tới thì đều có một loại tín nhiệm cực kỳ mù quáng đối với Thạch Nham.
"
Các ngươi, thật sự là không biết trời cao đất rộng." Dương Trác cười khổ.
Phía dưới Thương Khung hải vực, trong đá san hô nhiều màu.
Bốn đạo thân ảnh chậm rãi hạ xuống bên cạnh Tư Đồ Kiệt, vẻ mặt ngưng trọng.
"
Hương di." Tào Chỉ Lam duyên dáng gọi to một tiếng: "Các ngươi đã tới."
Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, Cổ Tiêu, bốn võ giả Thần cảnh sau khi nhận được tin tức đều tạm thời buông bỏ phân tranh ở Vô Tẫn hải, liên thủ tới đáy biển.
"
Các ngươi cũng chịu thiệt ở trong tay hắn ư?" Cổ Tiêu vẻ mặt lãnh lệ, nhìn sáu người một cái.
"
Thật sự lợi hại như vậy ư?" Cổ Tiêu nhìn Tư Đồ Kiệt, lại nhìn Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, mày nhíu lại: "Cần chúng ta phải lao sư động chúng như vậy ư?"
"
Lần này nếu không thể trừ bỏ hắn thì e là sẽ không còn cơ hội." Tư Đồ Kiệt lắc đầu thở dài: "Tiểu tử đó không sợ thần thức xâm nhập, còn có năng lực phản thương thần thức xâm nhập, hiện giờ mới ở thiên vị cảnh mà không biết mượn dùng lực lượng gì, có thể bộc phát ra khí tức không kém gì võ giả Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh. Trừ những cái đó ra, hắn còn có một con yêu thú cấp tám, một con yêu thú kim hệ kỳ dị, rất khó ứng đối."
"
Mới một năm thời gian mà hắn lại có tăng trưởng lớn như vậy ư?" Thiên Hậu Phạm Hương Vân cười khổ: "Trận chiến Năm đó, chúng ta còn có chút ăn không tiêu, hắn lần này còn lợi hại hơn, quả nhiên khó xử lý."
"
Bằng không thì chúng ta cũng không vội vàng gọi các ngươi tới đây." Dược Phong cũng thở dài.
"
Có điều lần này thì khác, công thêm bốn người các ngươi chúng ta có mười phần nắm chắc." Tư Đồ Kiệt vẻ mặt trầm xuống, âm lãnh nói: "Lần này, hắn hẳn phải chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.