Sát Thần

Chương 455: Thấy rõ




Đây là một đại hán trung niên thân cao hai thước, làn da ngăm đen, mặt chữ quốc, mắt hắn bắn ra thần quang, không giận mà uy.
Hắn đi đến trước người Thạch Nham, lạnh lùng nhìn Thạch Nham một cái rồi nói: "Ngươi chính là Thạch Nham đó ư?"
"Ừ!"
" Không tồi." Nộ Lãng gật đầu, hừ một tiếng: "Dùng tu vi thiên vị cảnh mà có thể khiến hai huynh đệ Bào Văn và Bào A chịu thua, xem ra Dương gia quả nhiên lại có một võ giả lợi hại rồi. Số phận của Dương Thanh đế không tồi, sau khi thân hãm Ma Vực còn có một tiêu tử như ngươi lấp vào chỗ trống cho hắn."
Thạch Nham cười cười, cũng không nói nhiều.
" Ngươi tới nơi này là muốn giúp ta luyện khí, để ta tán thành địa vị bá chủ của Dương gia các ngươi ở thành hoang ư?"
"Ừ."
" Đó là việc nhỏ, chỉ cần ngươi khiến ta hài lòng thì ta có thể đáp ứng ngươi."
" Đa tạ."
" Ta không thích người khác nhìn ta luyện khí. Ngươi nói với thiên hỏa một tiếng rồi ta sẽ giam cầm ngươi."
Sắc mặt hơi đổi, Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi đồng ý: "Được."
Nói xong, hắn liên hệ với Địa Tâm Hảo, bảo nó lưu ý Nộ Lãng, phối hợp với hắn, giúp hắn hoàn thành luyện khí.
Địa Tâm Hỏa hồi tấn tỏ vẻ đã minh bạch.
Nộ Lãng nhìn thấy thiên hỏa bồng bềnh phía trên xích viêm tinh thạch, phóng xuất ra hỏa viêm cực nóng thì bỗng nhiên vươn tay ra tóm lấy.
Từng vầng quang màu đen từ phía trên rơi xuống, trong nháy mắt đã bọc lấy Thạch Nham, trong u quang màu đen, hắn không nhìn thấy động tĩnh bên ngoài, thần thức cũng không xuyên thấu qua được, giống như là bị một nhà giam tối om giam lại.
Thị giác, thính giác, thần thức và xúc giác đều bị che đi.
Nộ Lãng Thông thần tam trọng thiên chi cảnh vừa ra tay đã khiến cho Thạch Nham trong lòng kinh hãi, biết nhân vật loại cấp bậc này thực sự là hắn tạm thời không thể ứng phó được.
Trước khi hắn tới cũng nghĩ Nộ Lãng có lẽ sẽ làm như vậy. Cho nên cũng không bất ngờ.
Ở trong màn hào quang màu đen này, hắn khoanh chân ngồi xuống, thu liễm tâm thần, bắt đầu để ý thức niệm đầu rơi vào trong kí ức quang đoàn.
Đó là kinh nghiệm luyện khí cả đời của một luyện khí sư thánh cấp.
Trong khoảng thời gian này, chỉ cần hơi nhàn hạ là hắn sẽ đắm chìm vào đó, toàn lực lĩnh ngộ thủ đoạn luyện khí.
Từng dòng ký ức niệm đầu hoạt động ở trong đó, chiếu ra một vài hình ảnh luyện khí quý giá, hắn đang lặng lẽ tiến bộ, lĩnh ngộ thủ pháp luyện khí mỗi lúc một sâu hơn.
Thời gian trôi qua.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên nhận thấy màn hào quang bao phủ toàn thân hắn đã biến mất.
Ánh sáng lại hiện ra.
Mở mắt ra, hắn nhìn về phía trước, phát hiện xích viêm tinh thạch trong đầm nham thạch nóng chảy đều bị đốt cháy thành tro rồi.
Phía trên đầm nham thạch nóng chảy, thiên hỏa lặng lẽ bồng bềnh, lập tức truyền đến một dòng niệm đầu cho hắn: "Hắn luyện chế một tam xoa kích, dùng các loại kim loại khoáng thạch hiếm quý dung luyện mà thành, tuy rằng không có luyện chế bất kỳ trận pháp nào, nhưng cực kỳ trầm trọng, vũ khí như vậy rất bất phàm."
Thạch Nham khẽ gật đầu.
Địa Tâm Hỏa hóa thành một ánh lửa, biến mất trong Huyết Văn Giới, tâm thần dò xét một chút. Hắn liền nhìn về phía Nộ Lãng đang ngồi trên đầm nham thạch nóng chảy, cười bảo: "Chúc mừng."
Nộ Lãng bĩu môi Hừ một tiếng rồi phất tay nói: "Ngươi đi đi, Hắc Giao tộc chúng ta sẽ không xen vào chuyện của thành hoang nữa. Tất cả vẫn như cũ."
" Nộ Lãng tiền bối." Thạch Nham hít sâu một hơi, không lập tức rời đi mà cười hỏi: "Hiện giờ Vô Tẫn hải là một mảng hỗn loạn, Minh nhân, Ma nhân hoạt động ở Viên La hải vực, Già La hải vực, giao chiến với võ giả nhân loại trên Vô Tẫn hải, tình thế ở vào trạng thái giằng co, không biết ngươi thấy việc này thế nào?"
"Có liên quan gì tới ta." Nộ Lãng trợn mắt lên, không kiên nhẫn nói.
" Ngươi cảm thấy cuối cùng sẽ là Ma nhân, Minh nhân thắng lợi hay là võ giả của Vô Tẫn hải thủ thắng." Thạch Nham rất kiên nhẫn: "Tiền bối tu vi tinh trạm, ánh mắt độc đáo, chắc có giải thích cao siêu, không biết có thể nói ra nghe thử không?"
"Ta kệ là ai thắng, chỉ cần đừng quấy rối đáy biển của ta thì ta không quan tâm."
Nộ Lãng hừ một tiếng. Giống như không có hứng thú với động tĩnh trên mặt biển, lạnh lùng nhìn hắn rồi lạnh giọng nói: "Tiểu tử, ngươi rào trước đón sau, rốt cuộc là muốn nói gì?"
" Không biết tiền bối có tính toán lên mặt biển không?" Sắc mặt Thạch Nham hơi trầm xuống, lạnh lùng nói.
Quang trong mắt Nộ Lãng chợt lóe rồi biến mất, cười lạnh, lắc đầu không nói.
"Ta nếu là tiền bối thì vào thời khắc Vô Tẫn hải hỗn loạn như lúc này, tuyệt đối sẽ không an phận ở lại dưới đáy biển." Thạch Nham nhếch miệng, nói: "Ta sẽ từng thời từng khắc chú ý tới tình huống bên trên, chờ hợp thời tốt nhất, có thể chờ hai bên lưỡng bại câu thương rồi xuất thủ, cũng có thể liên hợp với một phương trong đó tiêu diệt một phương khác, thu hoạch lợi ích."
Nộ Lãng mắt lộ hung quang: "Tiểu tử ngươi cho rằng ta sẽ làm thế nào?"
Lắc đầu, Thạch Nham nói: "Ta không biết, nhưng ta nếu là tiền bối thì khẳng định sẽ không yên lòng với hiện trạng thế này, dù sao Vô Tẫn hải lúc này đang loạn thành một đống, mà dưới đáy biển thì thái bình ổn định, cơ hội ngàn năm một thuở ở ngay trước mặt, ta nếu là tiền bối thì sẽ không thể không động tâm."
Nộ Lãng bình tĩnh không nói gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
" Vãn bối cáo từ." Thạch Nham chắp tay. Xoay người hành lễ rồi mỉm cười nói: "Nếu tiền bối muốn liên thủ với một phương nào, nếu có thể thì hy vọng sẽ nghĩ tới Dương gia của chúng ta. Dương gia chúng ta tạm thời tuy rằng không thể hiện ra đủ năng lực, nhưng ta nghĩ tiền bối sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy thực lực của Dương gia chúng ta."
Nói xong, hắn cũng không chờ Nộ Lãng tỏ thái độ đã dựa theo đường cũ mà về.
Nộ Lãng hai mắt lóe hung quang. Lạnh lùng nhìn thân ảnh của hắn càng lúc càng xa, bỗng nhiên nhếch miệng bật cười: "Lá gan của tiểu tử này không nhỏ, dã tâm cũng khá lớn, đáng tiếc thực lực còn kém lắm. Nếu Dương Thanh đế đích thân đến thì ta cũng có thể suy nghĩ một chút, nhưng ngươi thì còn chưa đủ tư cách."
Thạch Nham tất nhiên không nghe được những lời này của hắn.
Ba gã tộc nhân Thông Thần cảnh của Hắc Giao tộc từ trong bóng tối thò ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Thạch Nham biến mất.
" Tộc trưởng, lá gan của tiểu tử này đích xác đủ lớn, chẳng những dám một mình xuống đây, lại còn rào trước đón sau, muốn liên thủ với hải tộc chúng ta. Theo ngày tháng, kẻ này tất nhiên sẽ là một kiêu hung của Vô Tẫn hải. Có lẽ có thể như Tào Thu Đạo, Dương Thanh đế, hùng bá một phương."
Một tộc nhân Hắc Giao tộc béo trầm ngâm một chút rồi bỗng nhiên nói.
Nộ Lãng gật đầu: "Hắn chẳng những có dã tâm, hơn nữa tựa hồ không sợ người ta nói ra nói vào, không chú trọng quy củ. Không hề có quan niệm cũ về chủng tộc. Liên thủ với hải tộc chúng ta, tiểu tử này không ngờ không sợ bị người ta phỉ nhổ. Trong mắt những người trên mặt biển, Liên thủ với người ngoại tộc đều là người vạn ác không từ, hắn không ngờ dám có suy nghĩ này, đích xác khiến ta rất kinh ngạc."
"
Năm đó Dương Thanh đế đến gặp mặt tộc trưởng, tộc trưởng muốn liên thủ với Dương gia của hắn, mưu đồ Vô Tẫn hải, lại bị Dương Thanh đế cự tuyệt, nói hai tộc thế bất lưỡng lập, tuyệt đối không thể cùng tồn tại trong một mảng hải vực. Dương Thanh đế cực kỳ coi trọng phân biệt chủng tộc, cho rằng trừ nhân tộc ra thì các chủng tộc Khác đều là hạng người man di, không có tư cách sinh hoạt chung với nhân tộc."
Tộc nhân Hắc Giao tộc thấp lùn cau mày Hừ một tiếng rồi nói: "Dương Thanh đế ngoan cố, nói chỉ cần hắn còn ở Vô Tẫn hải thì chúng ta đừng hòng rời khỏi đáy biển, kiếm ăn trên mặt biển. Hiện giờ hắn bị giam cầm ở Ma Vực, bản thân khó bảo toàn. Dương gia đột nhiên mọc ra một tên tiểu bối không quan tâm tới lý niệm thế tục, đúng là dị loại, đáng tiếc hắn cũng không phải là người đứng đầu Dương gia, tu vi cũng yếu, bằng không tộc trưởng thực sự có thể cân nhắc một chút."
"Ừ." Một gã tộc nhân Hắc Giao tộc tu vi Thông Thần cảnh khác cũng gật đầu lên tiếng: "Nhân tộc đều bài xích hải tộc chúng ta, cảm thấy hải tộc chúng ta nên sống dưới đáy biển, nhưng lại không biết hải tộc chúng ta có rất nhiều chủng tộc, kỳ thật cũng nhắm tới sự màu mỡ trên mặt biển, cũng muốn định cư lâu dài trên mặt biển. Bất luận là Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên hay là thủ lãnh của thế lực khác đều bị quan niệm này ảnh hưởng, coi hải tộc chúng ta là dị tộc, rất khó đi lại với chúng ta."
" Tiểu tử này đích xác có chút đặc thù." Nộ Lãng trầm ngâm một chút rồi lắc đầu nói: "Đáng tiếc cảnh giới của hắn không đủ cao. Dương gia lại nay không bằng trước, chúng ta kệ hắn."
" Tộc trưởng, hắn vừa mới nói, Dương gia sẽ tái hiện trên Vô Tẫn hải, ta thấy, trong đó tựa hồ có một số tình huống chúng ta chưa nắm giữ được toàn bộ."
" Đúng vậy, tiểu tử này cuồng vọng như vậy. Khẳng định có chỗ dựa. Chẳng lẽ Dương Thanh đế đã thoát khốn ở Ma Vực rồi ư?"
Đồng tử Nộ Lãng co rụt lại, nhíu mày: "Quản nhiều như vậy làm gì. Chúng ta tiếp tục tĩnh quan kì biến, tạm thời đừng tham dự. Chờ Minh nhân và Ma nhân lưỡng bại câu thương với võ giả của Vô Tẫn hải, rồi xem tình thế mà định, đây là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, tiền bối của chúng ta không thể thực hiện nghiệp lớn, chúng ta nói không chừng có thể thành công đó."
Ba gã cao thủ hải tộc khác cũng đều vẻ mặt phấn chấn, hai mắt ánh hào quang.
Hải tộc sẽ không an lòng với hiện trạng, xem ra chúng ta phải sớm quyết định."
Sau khi ra khỏi Hắc Giao tộc, Thạch Nham nhìn Lý Phượng nhi một cái, vẻ mặt ngưng trọng: "
Nộ Lãng dã tâm bừng bừng, tuyệt đối sẽ không cam nguyện ở dưới đáy biển xem kịch, hắn đang chờ thời cơ thích hợp để suất lĩnh cường giả của các tộc hải tộc trực tiếp giết vào Vô Tẫn hải."
"
Hắn có thể đang đợi bên trên lưỡng bại câu thương." Lý Phượng nhi nói.
"
Tám chín phần mười là vậy." Thạch Nham nghiêm mặt, nhìn về phía lãnh địa của Hắc Giao tộc rồi thở dài: "Hắc Giao tộc cực kỳ đáng sợ, nếu cộng thêm Thủy Hạt tộc, Ngân Sa tộc, Xà Nhân tộc, một cỗ lực lượng này không hề kém Minh nhân, Ma nhân, bọn họ so với Minh nhân, Ma nhân còn có ưu thế, tiến có thể công, lui có thể thủ, nếu phát hiện không ổn thì lập tức chui xuống đáy biển. Ở dưới đáy biển chúng ta rất khó đối phó được với bọn họ."
"
Xem ra tình thế của Vô Tẫn hải lại càng phức tạp hơn rồi." Lý Phượng nhi cười khổ.
"
Chúng ta không thể cứ ở mãi dưới đáy biển được. Ở thành hoang, tin tức truyền tới quá chậm, chúng ta cơ hồ bị vây trong trạng thái phong bế, đối với tình thế của Vô Tẫn hải cũng không thể ngay lập tức thấy rõ." Trầm ngâm một chút, Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng nói: "Phải về Vô Tẫn hải sớm một chút, ở thành hoang thì lưu lại nhân thủ trông coi là được, chúng ta chỉ có tới Vô Tẫn hải thì mới có cơ hội liên hệ với tộc nhân của Ma Vực.
" Việc này, ta không làm chủ được." Lý Phượng nhi lắc đầu.
" Ta tìm đại bá nói chuyện."
Ba ngày sau Thạch Nham về lại thành hoang, sau khi nhìn thấy Dương Trác thì Lập tức nói: "Chúng ta không thể cứ ở mãi thành hoang được, phải ra ngoài."
"
Vì sao?"
"
Nộ Lãng có dã tâm xâm nhập Vô Tẫn hải, chỉ đang đợi thời cơ tốt, nếu không thể liên thủ với Nộ Lãng thì cũng chỉ có thể sớm phát tán tin tức này, để cho người khác lưu tâm hắn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.