Sát Thần

Chương 413: Hóa kén




Bên trong Đầm lầy, gần trăm hư linh bồng bềnh, đều bị Thạch Nham nhất nhất hấp dẫn vào trong thức hải rồi bị Ngũ Ma cắn nuốt.
Khi tất cả hư linh biến mất trong đầm lầy, Ngũ Ma trong thức hải của Thạch Nham đã xảy ra dị biến.
Bên trong thức hải của hắn, thân thể cao lớn của Ngũ Ma dần dần cuộn lại, từng dòng thần thức lặng yên ngưng kết trên người Ngũ Ma, tựa hồ cung cấp chất dinh dưỡng tất yếu nào đó cho Ngũ Ma.
Dần dần, Ngũ Ma như bị bao bọc trong kín, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tinh thần ba động mãnh liệt.
Một loại khí tức âm hàn tà ác từ trên người Ngũ Ma phóng thích ra, khiến thần thức bên trong thức hải của Thạch Nham nhất nhất tụ tập bên trên, tựa hồ chuẩn bị cho dị biến của Ngũ Ma.
Cảm thụ được thần thức rút đi, Thạch Nham động dung, bỗng nhiên ngừng lại ngay trong đầm lầy.
Đoàn người Xích Tiêu, Triệu Phong mặc dù đang tranh đấu với đằng yêu, nhưng sau khi phát hiện vẻ mặt của hắn biến hóa thì đều lặng lẽ đi tới, vây quanh hắn.
Bọn Triệu Phong cũng không biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng thông qua vẻ mặt ngây ngốc của hắn, biết hắn lúc này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận bị đằng yêu quấn lấy, hoặc là bị võ giả khác công kích, hắn e là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Bất luận là giáo đồ của Quang Minh thần giáo như Triệu Phong hay là những người như Xích Tiêu, Thải Y, cũng không muốn hắn xảy ra chuyện, cho nên mới tự động gánh vác nghĩa vụ bảo hộ hắn, sợ hắn xảy ra điều gì bất ngờ.
Ngay từ đầu, thần thức của hắn chảy về phía Ngũ Ma tốc độ còn từ từ, đợi cho Ngũ Ma ngưng luyện thành hình tròn, kết ra một cái kén dày thì thần thức bên trong thức hải của hắn chảy về phía Ngũ Ma với tốc độ chậm hơn nhiều.
Vào lúc này, Thạch Nham phút chốc tỉnh dậy từ trong hoảng hốt.
Biến hóa của Ngũ Ma trong thức hải vẫn tiếp tục, vẫn hấp thu thần thức của hắn, có điều lúc này hắn đã không còn bị biến hóa của Ngũ Ma ảnh hưởng, đã có thể bảo trì tỉnh táo để xem loại biến hóa này.
" Tên gia hỏa ngươi ở chỗ nguy hiểm thế này sao đột nhiên lại thất thần?"
Thải Y oán trách, mắt đẹp lộ ra thần sắc lo lắng, nàng ta ở ngay bên cạnh Thạch Nham, cười vui vẻ, như đã giải khai khúc mắc, không còn ghi hận Thạch Nham ở trong tiểu hồ vô lễ với nàng ta nữa.
Thạch Nham nhướng mày, nhìn đám người rồi xấu hổ cười cười: "Đối phó với nhiều hư linh như vậy, có chút ăn không tiêu, yên tâm đi, ta hiện tại đã khôi phục tỉnh táo rồi, chút đâu. Ừ, đa tạ các ngươi đã hộ pháp cho ta, bằng không ta nói không chừng thực sự sẽ xảy ra chuyện mất.
Hắn vừa nói như vậy, mọi người mới yên lòng, đều lộ ra nụ cười thiện ý rồi gật đầu với hắn.
" Những đằng yêu này thật đúng là rất nhiều, rất khó đối phó, chúng ta tạm thời ở lại nơi này, tĩnh quan kì biến đi. Chỉ cần đằng yêu còn thì đầm lầy này e là sẽ không thái bình được, ta luôn cảm thấy, đầm lầy này chỉ có an tĩnh lại rồi thì mới có thể phát sinh gì đó."
Triệu Phong và Lý Duyệt, tốc độ lưu động của lực lượng chậm rãi hạ xuống, thỉnh thoảng vươn tay ra bức lui đằng yêu dám tới gần, khi một đằng yêu dưới sự trùng kích năng lượng của Triệu Phong bị đánh tới khu vực khác thì hắn cười hắc hắc, có chút không có hảo ý nhìn về phía võ giả nơi khác.
Thạch Nham giật mình, không khỏi nhìn về phía Dạ Trường Phong, Lâm Chi bốn người ở xa xa rồi cao giọng gọi: "Dạ Trường Phong, ngươi tới đây một chút."
Bốn người Dạ Trường Phong bên kia đang ứng phó với đằng yêu, cũng không cật lực, có Luyện Ngục Chân Hỏa phòng hộ, đằng yêu căn bản không dám tới gần bốn người, khiến cho bốn người với thực lực địa vị cảnh vẫn bình yên tự nhiêntrong đầm lầy, căn bản không sợ đằng yêu uy hiếp.
Thấy Thạch Nham gọi, Dạ Trường Phong ánh mắt có chút khác thường, hắn do dự một chút rồi gật đầu với Lâm Chi và La Hiểu, La Mông, có chút không tình nguyện lắm đi tới nơi này.
Bốn người Dạ Trường Phong vừa tới, Triệu Phong, Lý Duyệt lặng lẽ tản ra, người của Quang Minh thần giáo cũng hiểu, bọn họ vây bốn người ở giữa, phòng ngừa bốn người này bỏ chạy.
Lâm Chi biến sắc, phương tâm chấn động, trong lòng run sợ.
Sau khi bị tát hai cái, Lâm Chi như là bị đánh tỉnh, nhận thức được sự tàn nhẫn của Thạch Nham, trong lòng có chút kính sợ Thạch Nham, không biết Thạch Nham có phải lại có mưu đồ gì hay không.
Hai huynh đệ La Hiểu, La Mông cũng bình tĩnh, không nhiều lời, ánh mắt lấp lóe không ngừng, âm thầm đề phòng.
" Các ngươi cẩn thận như vậy làm gì?"
Thải Y cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, mềm giọng nói: "
Chúng ta nếu thực sự muốn hại các ngươi thì các ngươi có thể thoát được ư? Ta thấy các ngươi hay là an phận motojc hút đi, nơi này không giống như bên ngoài, chúng ta muốn giết các ngươi thì các ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa, cẩn thận tới mấy cũng vô dụng."
Lâm Chi sắc mặt buồn bã, có chút bất đắc dĩ nhận mệnh, không cẩn thận như vậy nữa.
"
Thạch Nham, chúng ta có phải là bằng hữu không?"
Dạ Trường Phong đi lên trước, khuôn mặt tuấn tú nghiêm trang, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía hắn.
Thạch Nham sửng sốt một chút rồi khẽ gật đầu: "
Xem như là vậy đi."
"
Nếu là bằng hữu thì vì sao đồng bọn của ngươi cứ khiêu khích chúng ta?Ngươi có phải cũng giống như họ, thấy chúng ta dễ bắt nạt không? Lúc trước ở Viên La hải vực, ta chưa từng hại ngươi, còn dựa theo phân phó của ngươi dẫn Hạ Tâm Nghiên đi, tuy rằng nàng ta cuối cùng lại bị người của Niết bàn bắt đi, nhưng việc này chúng ta cũng đành bất lực, cho dù là nàng ta lúc ấy không không đi cùng với chúng ta thì những người của Niết bàn đó cũng vẫn sẽ tới tìm nàng ta."
Dạ Trường Phong bình tĩnh nói.
Thạch Nham gật đầu: "
Ừ, nếu thật sự là vậy thì ta không đúng, xin lỗi, bởi vì chuyện của nàng ta nên tình tự của ta có chút kích động."
Nói xong, hắn nhìn về phía đám người Triệu Phong, Lý Duyệt, lạnh lùng nói: "
Đừng có như hổ rình mồi thế nữa, hắn là bằng hữu của ta, bất luận tình huống thực sự như thế nào thì trước khi chưa có chân tướng, ta hy vọng các ngươi nể mặt ta đừng có trêu chọc họ."
Đoàn người Triệu Phong nghe hắn nói như vậy thì nhếch miệng cười cười, gật đầu.
Ánh mắt nhìn về phía đoàn người Dạ Trường Phong, Lâm Chi của Bọn họ cũng không còn hung lệ như vậy nữa, bỗng nhiên bình tĩnh hơn.
Dạ Trường Phong thở phào nhẹ nhõm. Nguồn truyện: Truyện FULL
"
Các ngươi vì sao lại tới đây? À, các ngươi so với chúng ta thì còn tới trước, có biết bên trong đầm lầy có cái gì dị thường không?" Thạch Nham nhìn bốn phía, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhiều võ giả tụ tập bên trong đầm lầy như vậy, rõ ràng nhìn thấy hư linh và đằng yêu không dễ chọc, nhưng không có một ai chủ động rời khỏi, rốt cuộc đang chờ đợi gì ở đây?
Bên trong Đầm lầy tất nhiên có địa phương cổ quái, nhất định có vật gì đó đã hấp dẫn đoàn người này, bằng không rõ ràng biết nơi này cực kỳ hung hiểm, nhưng những võ giả này vẫn cứ ở lại.
Đoàn người Triệu Phong mắt sáng lên, toàn bộ nhìn về phía Dạ Trường Phong.
Vấn đề của Thạch Nham cũng là nghi hoặc trong lòng bọn họ, bọn họ rất tò mò, tò mò vì sao đoàn người Dạ Trường Phong cũng ở lại.
" Nghe nói thần hồn tinh thuần của dị địa này là ở bên trong đầm lầy, nguồn tin tức này tuyệt đối tin cậy, chỉ là chúng ta ở chỗ này lâu như vậy rồi vẫn không phát hiện bất kỳ động tĩnh gì của hồn." Dạ Trường Phong cũng có chút khó hiểu: "Dựa theo lời sư phó của ta, nếu thật sự có loại thần hồn tinh thuần tồn tại, khu vực có khả năng xuất hiện nhất chắc là ở trong đầm lầy này."
"
Các ngươi ở đây đã bao lâu rồi?"
"
Đại khái được bảy ngày rồi, trong bảy ngày này, hư linh và đằng yêu cũng xuất hiện không ít, người của chúng ta tiến vào nơi này cũng đã chết một số, rất nhiều người sau khi chết thì cũng đều chuyển hóa thành hư linh, tựa hồ sau khi sinh linh tử vong ở chỗ này thì linh hồn lại không diệt vong, sẽ trở thành hư linh."
Dạ Trường Phong cau mày giải thích một phen, nghiêm túc suy nghĩ, lại lắc đầu thở dài: "
Chúng ta có lẽ cũng không thể ở đây quá lâu được, nếu qua ba ngày nữa mà vẫn không phát hiện thứ gì ở đây thì chúng ta sẽ phải rời khỏi chỗ này, cho dù là thật sự có thần hồn tinh thuần tồn tại thì chúng ta cũng không có phúc tiêu thụ."
"
hả?"
Ba người La Hiểu, La Mông, Lâm Chi cũng lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, bất đắc dĩ lắc đầu.
"
Chấn động ư?"
Thạch Nham tâm thần khẽ động, lờ mờ minh bạch gì đó: "
Chấn động Lần trước, có phải mới phát sinh không bao lâu hay không?"
"
Ừ."
Thạch Nham lập tức lĩnh ngộ, vẻ mặt kinh hãi: "
Loại chấn động này có phải có thể ảnh hưởng tới nhịp tim của người ta, khiến cho tim người ta đập nhanh, sinh ra một loại linh hồn ba động điên cuồng hay không?"
Bốn người Dạ Trường Phong gật đầu.
Đoàn người Triệu Phong thì đều biến sắc.
Khi bọn họ chưa tiến vào nơi này, ở phía trên đảo đã phát giác ra loại chấn động này rồi.
Loại chấn động này đích xác có thể dẫn tới tim đập gia tốc, khiến cho người ta dần dần trở nên điên cuồng, lúc trước bọn họ đều ở trên đảo mà đã bị ảnh hưởng, đám người Lao Lý, Tả Hư cũng mặt đỏ tai hồng, có chút không khống chế được lý trí rồi.
Khi trên đảo, cảm nhận được uy lực của chấn động đã lớn như vậy, trong đầm lầy này một khi phát sinh thì khẳng định sẽ càng thêm đáng sợ.
Huống chi, dựa theo những lời của Dạ Trường Phong, khi chấn động phát sinh tiếp thì còn có thể mãnh liệt hơn hiện tại rất nhiều.
" Các ngươi có phải cảm thấy, chấn động lần này rồi trong đầm lầy có lẽ sẽ phát sinh biến hóa?"
Dị động vang lên ở trong chủ thành của tứ tượng sơn mạch, Thạch Nham do dự một chút rồi lờ mờ minh bạch.
Bốn người Dạ Trường Phong lại gật đầu.
"
Ừ, ta biết rồi, trước khi chấn động đó chưa tới, chúng ta hay là đi với nhau đi, xem xem có thể phát hiện được gì không."
Suy nghĩ trong chốc lát, Thạch Nham quyết định lưu lại, nhìn xem bên trong đầm lầy này sẽ có dị thường gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.