Năm đó ở nơi chôn thi số 93, Thạch Nham đã lưu Sinh Ấn vào trong thi thể hai cái Thiên Thi này, khiến chúng sinh ra dị biến, giống như khai mở linh trí, tạo nên mối liên hệ kỳ diệu.
Sau đó hắn phải suy nghĩ rất lâu mới hiểu được diệu dụng của Sinh Ấn, cũng hiểu vì sao hắn liên hệ được với hai cái Thiên Thi, nguyên nhân cũng là vì Sinh Ấn.
Cách nhiều năm mới gặp lại hai cái Thiên Thi này, hắn lại một lần nữa sử dụng Sinh Ấn, nhưng có khác biệt khá lớn với lần trước, đó là Sinh Ấn được dung hợp từ lực lượng của tam đại sinh mệnh thể và lực lượng tinh nguyên của hắn, khiến cho mối liên hệ kỳ diệu đó trở lên mạnh hơn!
Hai cỗ Thiên thi đứng trước mặt hắn, trong đôi mắt lờ đờ dần sinh ra sự thân thiết, kinh ngạc nhìn hắn giống như đang đợi cái gì đó.
Cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Thạch Nham có cảm giác mình có thể thoải mái sai khiến hai cỗ Thiên Thi này, nên hắn thử truyền một luồng thần niệm, đưa tay chỉ đám đệ tử của Âm Dương động thiên đứng đối diện.
Không ngoài dự đoán, hai cỗ Thiên Thi đột nhiên bay lên như hai con yêu thú lao thẳng tới chỗ đám đệ tử Âm Dương động thiên đang dứng, thi khí ùn ra, khí thế kinh người.
Thạch Nham vô cùng mừng rỡ, khi phi thân chui vào trong vực trường Từ Cức, lực lượng của vực trường Từ Cức bị hắn khống chế kéo hắn đến một nơi yên tĩnh, đó chính là nơi của Doãn Hải.
Sau đó hắn hấp thu tinh khí toàn thân của đối phương, mà cũng do vực trường Từ Cức còn tồn tại nên thi thể Doãn Hải vẫn lơ lửng sau lưng hắn.
Vực trường Từ Cức tuy rằng tồn tại nhưng dùng mắt thường không thể nhìn thấy được, trong mắt võ giả của Âm Dương động thiên, thi thể Doãn Hải lơ lửng có vẻ cực kỳ quỷ dị, khiến cho đầu óc người xem phát lạnh.
Thân ở trong vực trường Từ Cức, Thạch Nham lãnh khốc bay về phía ngọn núi đối diện, một lần nữa vận dụng luồng khí xoáy trong cơ thể, cảm nhận được lực lượng đang điên cuồng trút vào người, cho nên bình tâm tĩnh khí, đưa ý thức của mình vào trong giới chỉ Huyết Văn.
"Xuất hiện!"
Lực lượng toàn thân Thạch Nham bùng nổ, khí thế ngập trời, gầm to một tiếng.
Hắn muốn dùng cảm ngộ thời gian qua để triệu hồi cự kiếm thần bí, muốn vậy phải có một lực lượng thật lớn.
Quả nhiên. Nguồn: http://truyenfull.vn
Khi lực lượng của hắn mạnh tới mức độ nhất định, khi gân mạch toàn thân trở nên đau đớn, cự kiếm thần bí ẩn sâu trong giới chỉ Huyết Văn đã bay ra.
Một tay cầm lấy thanh cự kiếm, một lực hút như xé hút lực lượng trong người hắn, ánh mắt quỷ dị trên thân kiếm đã mở.
Mỗi một con mắt mở ra, khí tức tà ác trên thanh kiếm lại nhiều hơn một chút! Giống như cự ma thượng củ ngủ đông cả… tỉ năm, nay đã bò ra được từ trong vực sâu điên cuồng hút lấy lực lượng.
Cầm cự kiếm thần bí, chủ hồn của Thạch Nham rung động, thức hải sáng như gương, soi sáng được cả những rung động nhỏ nhất của năng lượng xung quanh người.
Mỗi một luồng thần thức trong thức hải đều ở thành một tấm kính, hắn không cần buông thần thức cũng có thể thấy được sự rung động năng lượng trên người những võ giả đứng xung quanh!
Quỹ tích di chuyển của lực lượng trong người đám võ giả đứng xung quanh trở nên cực kỳ rõ ràng, dù có là võ kỹ gì đi nữa, chỉ cần vận dụng lực lượng là hắn có thể nhận thấy!
Đôi mắt Thạch Nham sáng như sao băng, rạng rỡ sinh huy.
Thế giới lúc này trong mắt hắn đã khác xưa, thiên địa linh khí giăng như tơ nhện,thi khí trong lòng đất ở những dãy núi xung quanh, bao gồm cả tinh khí cỏ cây, đủ loại năng lượng trong trời đất như sống dậy, mắt thường cũng có thể thấy được.
Thể ngộ vô cùng kỳ diệu!
Cầm cự kiếm, thông qua ánh mắt trên thân kiếm, hắn có thể nhìn thấy bản chất của sự vật, giống như ánh trăng đã tan sương mù.
Đồng thời, một luồng khí tức tà ác theo cự kiếm chui vào trong thức hải rồi hợp nhất với chủ hồn của hắn. Một loại dục vọng hủy diệt tất cả sinh linh từ sâu trong tiềm thức xuất hiện, không cách nào ức chế, không cách nào xóa được! Không giết tất cả những người đứng đây, dục vọng không cách nào đình chỉ!
Trong hai mắt đỏ như máu hiện lên vẻ điên cuồng khát máu, dưới sự thôi thúc của dục vọng tà ác, hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời rít gào, giống như ma nơi địa ngục thỏa thích phát huy sự ác độc của mình.
Thanh Minh đột nhiên biến sắc.
Phạm Hương Vân ngẩn ngơ, vội vàng thi triển các loại tâm linh ảo cảnh muốn lay động tâm chí Thạch Nham, khiến đối phương rơi vào mê cảnh.
Nhưng mà, các loại võ ký mê huyễn của Âm Dương động thiên vừa chạm vào ánh mắt của Thạch Nham thì mất đi tác dụng, các loại tâm linh ảo cảnh đều bị ánh mắt Thạch Nham phá tan!
Phạm Hương Vân hoảng sợ, trời sinh nàng đã có trong mình một loại võ hồn tâm linh, dưới sự trợ giúp của loại võ hồn này, nàng không chỉ có thể đơn giản nắm giữ tất cả võ kỹ mê hoặc nhân tâm của Âm Dương động thiên mà còn có thể nâng cao uy lực của nó lên mấy lần.
Đã qua nhiều năm, sự kết hợp giữa võ hồn tâm linh kỳ dị và bí thuật mê huyền của Âm Dương động thiên đã khiến cho vô số võ giả bị ảnh hưởng, trở thành thần dưới váy quần của nàng.
Thế nhưng không ngờ, một người chỉ có tu vi cảnh giới Niết Bàn như Thạch Nham lại có thể phá tan mê huyễn, khi cầm cự kiếm thần bí trong tay, linh hồn Thạch Nham như đã miễn dịch, không bị ảnh hưởng một chút nào.
Biến cố này làm cho Phạm Hương Vân vô cùng sợ hãi, võ hồn thiên phú mất đi công hiệu, đây không khác gì một đòn đánh nàng trọng thương, không còn dũng khí xông lên giao thủ với Thạch Nham.
Địa Hoàng cả kinh đứng dậy, cây quạt trắng cầm trong tay phất một cái, gió lốc xuất hiện, chim chóc bay múa, một thanh trường kiếm màu vàng óng ánh xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Kiếm quang màu vàng kéo dài trăm mét bùng lên hóa thành một con Hoàng Long dài, rất nhiều chim chóc từ đó bay lên, chui vào trong người con Hoàng Long, năng lượng của lũ chim dồn tập trung hết một chỗ.
Hoàng Long giãy giụa, các miếng vảy trên mình bắn ra những chùm tia sáng nhiều màu sắc, dáng vẻ bệ vệ ngập trời phi tới chỗ Thạch Nham.
Cùng lúc đó, Thanh Minh kêu to một tiếng, hạ mệnh lệnh cho Thi vương.
Thi vương người cao ba thước, ngửa mặt lên trời gào rú kinh thiên động địa, những ngọn núi vốn vô cùng yên tĩnh bị nó gầm rung cả lên.
Trong tiếng gầm, Thi vương phóng lên cao, miệng phun ra chùm sáng ngũ hành, năm chùm sáng cục lớn ngưng luyện trong không trung hóa thành Ngũ Hành Thiên Mộ có thể bắt trói được tất cả sinh linh, bắt đầu quấn lấy chân Thạch Nham.
Hoàng Long và Ngũ Hành Thiên Mộ vừa xuất hiện, hoang đảo đã có sự thay đổi bất ngờ, mây đen vốn tồn tại suốt bao nhiêu năm nơi đây bị ép xuống, cảnh tượng giống như trời sập.
Thạch Nham cầm cự kiếm thần bí trong tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mây đen trên đỉnh đầu, phát hiện trong mây đen có vô số thi trùng đang ngọ nguậy, hấp thu thi khí khủng bố phía dưới. Thi trùng được Thi vương điều khiển, cắn xé lẫn nhau để tiến hóa thành những con thi trùng lớn hơn. Mỗi một con mới hình thành, thể tích của chúng lớn hơn gấp mười, lực lượng trong cơ thể cũng tăng vọt.
Mấy ngàn vạn thi trùng ngọa nguậy, cắn xé lẫn nhau tạo thành hơn vạn con thi trùng béo múp trắng như tuyết, trên người chúng vẫn còn những dịch thể trắng như tuyết, trông mà buồn nôn.
Thân đang ở trong ở vực trường Từ Cức, Thạch Nham đứng im cảm thụ các loại lực lượng đang điên cuồng bùng nổ, ùn ùn trút vào cự kiếm thần bí.
Đợi khi một phần ba ánh mắt trên cự kiếm đã mở, cự kiếm mới không hấp thu lực lượng trong người hắn nữa.
Đúng lúc này, Thạch Nham đã vung kiếm chém vào đầu con Hoàng Long dài hơ trăm mét kia.
"Rắc rắc rắc!"
Cự kiếm vung lên, hư không bắt đầu vỡ nát, giống như một con mắt cực kỳ tà ác mang theo lực lượng tác ác truyền vào trong thân kiếm.
Cự kiếm thần bí đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ như máu, biến bầu trời hoang đảo thành biển máu, một phần ba số mắt đã mở cũng biến thành màu hồng.
Một cỗ khí tức hủy diệt vô cùng tà ác lấy cự kiếm thần bí làm trung tâm, hóa thành một luồng huyết quang đặc sệt đột nhiên bắn ra, tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Luồng huyết quang như có sinh mệnh, vô cùng chính xác bay tới những huyệt động có đệ tử của Thi Thần giáo và Âm Dương động thiên.
Huyết quang nhập thể, đệ tử của hai phái đều kêu lên thảm thiết, cơ thể nhanh chóng bị hòa tan, hóa thành một vũng máu loãng.
Võ giả cảnh giới Niết Bàn có thể chống đỡ được một lúc nhưng phải chịu đựng sự đau đớn, vô lực nhìn huyết quang cứ ăn mòn dần cơ thể của mình, sau cùng cũng biến thành một vũng máu.
Võ giả cảnh giới Thiên Vị phản ứng phải nhanh hơn, thấy huyết quang bay tới đã xoay mình bỏ chạy, tránh thoát một kiếp.
Chỉ cần võ giả bị huyết quang bắn vào, không nhanh thì chậm kiểu gì cũng biến thành vũng máu, tinh khí của họ không tiêu tan mà bị võ hồn thần bí của Thạch Nham hấp thu.
"Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!"
Thạch Nham đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vô cùng hung ác, hắn cảm thấy tinh khí đang điên cuồng chui vào trong người, cự kiếm thần bí trong tay khẽ vung lên, một luồng huyết quang sắc bén bắn ra, trong nháy mắt chép Hoàng Long thành hai nửa.
Đám chim chóc trong Hoàng Long bay ra nhưng lại bị lực lượng tà ác trong huyết quang khuếch tán cắt thành những mảnh nhỏ, thần niệm của Địa Hoàng theo đó biến mất.
Đám chim chóc như làn khói nhẹ, đột nhiên biến mất.
Thạch Nham một lần nữa vung kiếm, một kiếm tà tà đâm lên trời như muốn vạch thành một cái động không đáy.
Thi trùng trong mây đen chưa kịp vận dụng lực lượng đã bị cái động trên trời hút mất, lực lượng bị xói mòn trong không gian loạn lưu.
"Đây là lực lượng! Thoải mái! Thích thú quá đi!"
Điên cuồng cười lớn, Thạch Nham cầm cự kiếm thần bí trong tay không ngừng rung đùi đắc ý, sắc mặt càng lúc càng điên cuồng.
Ba võ giả Thần cảnh Thanh Minh, Địa Hoàng, Thiên Hậu ngơ ngác nhìn Thạch Nham đang điên cuồng, trong lòng lạnh toát.