Sát Thần

Chương 329: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà




Thạch Nham sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, thần thức cùng nhau hội tụ ở cánh tay phải, hết sức chăm chú quan sát biến hóa của cánh tay.
Mấy vạn sợi tơ này màu xanh nhỏ chậm rãi ngọ nguậy trên cánh tay của hắn, giống như muốn phá hỏng từng thớ thịt, đánh nát cánh tay thành từng mảnh nhỏ.
Trong sợi tợ, năng lượng quỷ dị như một con sâu nhỏ, gặm nhấm cơ thể Thạch Nham như tằm ăn rỗi, muốn biến cánh tay của hắn trở thành xương trắng óng ánh.
Những lực lượng này đến từ giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh.
Ở sườn núi Thánh Quang sơn, Thạch Nham lợi dụng ba loại lực lượng Thiên hỏa, trước đó đã đạt thành hiệp nghị với linh hồn của ba người Dịch Thiên Mạc, thừa dịp tinh nguyên trong cơ thể khô kiệt, làm cho Thanh Minh buông lỏng cảnh giác ám toán hắn.
Linh hồn Thanh Minh bị ba người Dịch Thiên Mạc chế trụ, mất đi quyền khống chế cơ thể, cho nên hắn mới có cơ hội suýt chút nữa làm Thanh Minh bị thương nặng.
Nhưng mà Thiên Hậu, Địa Hoàng lại xuất thủ đúng lúc, Thanh Minh tránh thoát một kiếp, đồng thời làm hắn bị trong thương, nếu như không phải hắn ứng biến thần tốc thì có lẽ đã bị Thanh Minh giết chết.
Trong cường giả Thần cảnh, Thanh Minh có lẽ là người yếu nhất, dù tính phương diện tu luyện linh hồn hay võ kỹ, tinh nguyên hùng hậu, hắn cũng ở thứ hạng thấp nhất.
Bởi vì, đại bộ phận tinh lực của hắn đều đặt trên người thi nô, hắn và thi vương câu thông, tu luyện khống thi thuật hao phí vô số năm tháng, cho nên dù hắn có đạt tới cảnh giới Thông Thần thì lực lượng cũng thuộc hàng kém cõi nhất.
Không có Thi vương làm bạn, lực lượng cá nhân của Thanh Minh thua xa võ giả Thần cảnh khác.
Nhưng dù vậy, đẳng cấp giữa hắn vào Thạch Nham cũng chênh lệch rất lớn, Thạch Nham không phải đối thủ của hắn, nếu không có ba người Dịch Thiên Mạc dùng linh hồn áp chế, lại có Thiên hỏa uy hiếp, sợ rằng Thạch Nham đã bị Thanh Minh giết chết.
Chỉ cần một luồng lực lượng của Thanh Minh lưu lại trong người cũng khiến cho hắn thống khổ không thôi.
Mắt thấy những sợi tơ kỳ dị đã bắt đầu tỏa ra, thẩm thấu vào toàn bộ cánh tay, gặm nhấm lực lượng và máu thịt, Thạch Nham rùng mình, muốn tìm phương pháp loại bỏ.
Hắn định gọi Huyền Băng Hàn Diễm thì chợt phát hiện cánh tay phải dị biến nổi lên.
Một luồng ánh sáng đỏ đẹp mắt từ cánh tay tỏa ra, trong nháy mắt những tế bào trên cánh tay của hắn như sống dậy, thân hình run rẩy.
Tiếp đó, thân hình Thạch Nham chấn động, loại chấn động này phát sinh đồng thời với cánh tay của hắn, sinh ra một lực hút kinh khủng.
Giống như mỗi một thớ thịt trong người đột nhiên biến thành vòng xoáy trên biển, đem những năng lượng đang tập trung trên tay hắn hút vào, trở thành lực lượng nuôi dưỡng cánh tay.
Ánh sáng đỏ tím đại thịnh!
Trong mắt của Thạch Nham, ánh sáng đỏ tím kia tỏa ra những gợn sóng kỳ dị từ cánh tay, những năng lượng màu xanh lục kia lập tức biến mất, bị năng lượng quỷ dị đồng hóa, dung hòa làm một với năng lượng trong người hắn.
Dị biến chậm rãi kết thúc...
Ánh sáng đỏ tím kia cũng nhanh chóng biến mất, trước kia cánh tay phải vốn có màu da bình thường thì nay hoàn toàn biến thành màu đỏ tím.
Ánh sáng đỏ tím ôn hòa ấy đột nhiên từ trong da thịt tỏa ra nhè nhẹ, thoạt nhìn cánh tay phải của Thạch Nham giống như là một viên mỹ ngọc đỏ tím tỏa ra những ánh sáng long lanh.
Hắn nắm tay lại, một luồng lực lượng kỳ dị từ cánh tay phải của hắn tuôn ra mạnh mẽ, trong nháy mắt đã tập trung lại ở giữa lòng bàn tay.
Sắc mặt Thạch Nham kiên nghị, nhếch miệng cười hắc hắc, đột nhiên đấm một quyền về phía trước.
Một vòng ánh sáng màu đỏ tím cực mạnh bắn ra!
Ánh sáng vừa ra, không khí nổ bem bép kỳ dị, trong lúc di chuyển, ánh sáng còn chậm rãi khuếch tán, một lát sau đã bao trùm một căn nhà đá năm tầng.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên, dưới cái nhìn soi mó của mọi người, căn nhà đá cao mấy chục thước bằng đá xanh sụp đổ, đá vụn bay tán loạn.
Thế đi của ánh sáng màu đỏ tím không giảm, thế như chẻ tre đánh nát một căn nhà đá vẫn di chuyển như bão táp, tiếp tục phá thêm một căn nhà đá hai tầng mới ảm đạm, cuối hóa thành rất nhiều điểm sáng màu đỏ tím biến mất dần trong hư không.
Sắc mặt người nào người nấy cũng kinh dị, ngơ ngác nhìn hắn.
Thạch Nham cười cười, cố gắng hết sức giơ cánh tay phải lên, thản nhiên nói:
"Uy lực cũng không tệ lắm."
Mọi người đờ đẫn gật đầu, trong lòng âm thầm sợ hãi.
Đó đâu chỉ là không tệ lắm?
Quyền bắn ánh sáng phá luôn cả một căn nhà đá mấy chục thước, loại uy lực này võ giả cảnh giới Địa vị bình thường ai có thể làm được?
Năng lượng đến từ cánh tay phải, lại ở trong tình trạng không có tinh nguyên hỗ trợ, chỉ dựa vào năng lượng kỳ dị ẩn chứa trong cánh tay cũng đã tạo nên uy lực khổng lồ, đâu có thua gì một chiêu toàn lực của trước kia!
Như vậy xem ra, mặc dù vĩnh viễn không thể tập trung tinh nguyên, hắn cũng không kém hơn người khác.
Đột nhiên Thạch Nham lại nghĩ ra một chủ ý.
"Đem năng lượng của ngươi rót vào cơ thể của ta, xem cơ thể của ta có thể sử dụng được bao nhiêu. Ta cũng muốn xem mình có thể sử dụng được tinh nguyên hay không?"
Thạch Nham đưa tin cho Huyền Băng Hàn Diễm.
"Hiểu rồi."
Huyền Băng Hàn Diễm lập tức đáp lại.
Sau một khắc, một dòng nước lạnh cuộn trào mãnh liệt bỗng nhiên từ Huyết Văn giới chỉ đang được đeo ở cánh tay trái gẫy vụn lan tới!
Dòng nước lạnh của Huyền Băng Hàn Diễm như sóng lớn vỡ đê điên cuồng rót vào thân thể hắn.
Được Huyền Băng Hàn Diễm cải tạo thân thể nên hắn đã có thể thích ứng với dòng nước này, cho nên cánh tay trái của hắn cũng nhanh chóng lành lại.
Tay trái của hắn nhanh chóng kết băng, hơi lạnh thấu ương yên lặng tỏa ra xung quanh.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Thạch Nham một lần nữa nhếch miệng cười cười, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, tay trái nhẹ nhàng đè xuống đất.
Mặt đất trong nháy mắt đóng băng, từng vòng năng lượng trong suốt lấp lánh từ tay trái của hắn tỏa ra, lấy tay trái của hắn làm trung tâm, một luồng sương mù trong suốt thẩm thấu xuống đất, nhanh chóng lan rộng ra ngoài với một tốc độ kỳ quái.
"Tách tách tách!"
Nơi mà làn sương mù trong suốt đó đi qua, mặt đất lập tức kết băng cực dày, một con đường băng rộng năm thước nhanh chóng hình thành, tiếp tục lan rộng kéo dài.
Cây cỏ hoa lá bị luồng sương mù đó đi qua toàn bộ biến thành những vật trang sức khá đẹp, không khác gì những thứ được trưng bày trong viện bảo tàng băng.
Ngay cả hai cây đại thụ cũng nháy mắt trở thành cây thông Nô en, trong suốt lấp lánh, mỹ lệ vô cùng.
Sương mù tiếp tục kéo dài phía trước, một căn nhà đá cao mấy chục thước bị tập kích.
Chỉ trong nháy mắt, cả căn nhà đá đó đã bị băng bao trùm.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Thạch Nham ngồi xổm trên mặt đất, trong tay trái có nhiều luồng sáng lấp lánh di chuyển nhanh như điện.
Hắn thu cánh tay trái lại, tay phải nhanh chóng đấm ra một quyền.
Lấy bàn chân hắn làm trung tâm, thế giới đóng băng đột nhiên vỡ vụn!
Mảnh đất nứt ra, cây cỏ hoa lá lập tức biến thành miếng băng bay khắp bầu trời, hai cây đại thụ nổ tung, căn nhà đã cũng vỡ thành nhiều mảnh.
Nói cách khác, việc Thạch Nham đóng băng mọi thứ không khác gì bố trí sẵn một cái bẫy để tiêu diệt địch thủ.
Hơi lạnh thấu xương từ nơi hắn đứng lan ra xung quanh.
Rất nhiều nữ thị vệ trong trang viên không chịu nổi, dù đã di chuyển xa vài trăm thước cũng lạnh run, nếu cứ tiến độ này họ sẽ bị đóng băng chết trong vài chớp mắt.
Đám người Dịch Thiên Mạc thần tình dại ra, nhanh chóng xuất thủ đẩy lùi hơi lạnh nhưng cũng không hiệu quả cho lắm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Thạch Nham rút về tay phải, bỗng nhiên hắn nghĩ ra ý gì đó nên lập tức liên hệ với Huyền Băng Hàn Diễm.
Vốn là hắn còn thiếu hỏa hầu trong việc vận dụng Thiên hỏa, phóng ra thì dễ nhưng muốn khống chế và thu lại cực kỳ khó khăn. Trong thời khắc này, hắn không có cách nào để thực nghiệm, chỉ có thể trông cậy vào Huyền Băng Hàn Diễm.
Ngoài dự liệu của mọi người, Dạ Trường Phong đột nhiên khẽ quát một tiếng:
"Trở lại!"
Rất nhiều đốm lửa từ trong cơ thể Dạ Trường Phong liên tiếp xuất hiện, dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể quan sát bay lượn thành vòng trên không trung, bao phủ trong phạm vi khoảng 300 mét, khiến cho hơi lạnh của Huyền Băng Hàn Diễm không thể thẩm thấu ra ngoài.
"Xèo xèo!"
Huyền Băng Hàn Diễm dùng hàn lực của mình đánh mạnh vào vòng sáng đỏ lửa trên không trung, hơi nước bốc lên ầm ầm, chỉ là sau một chút hàn lực đã bị đánh tan.
Thạch Nham nhẹ nhàng thởi dài một hơi, thầm kêu một tiếng nguy hiểm, sau đó vội vàng xông ra ngoài, lao tới vị trí của một thiếu nữ cách đó chừng mấy trăm thước.
Thiếu nữ kia vốn cho rằng mình phải chết, trên mặt tràn đầy kinh hãi, ánh mắt tràn đầy ý buồn bã, đột nhiên lại thấy một vòng lửa xuất hiện, ngăn cản toàn bộ hơi lạnh kia lại.
Bản thân nàng còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thạch Nham lo lắng ở trước mặt, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện sự ngọt ngào.
Hắn... Trong lòng hắn có mình, hắn chủ động tới đây, chắc chắn trong lòng hắn có mình...
Thiếu nữ âm thầm hi vọng, trên khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười thỏa mãn, giống như dù có bị Thạch Nham vô ý giết chết cũng hài lòng.
"Lâm Đạt, tại sao cô lại đứng chỗ này?"
Thạch Nham lắc lắc người nàng một cái, khuôn mặt lo lắng, nhẹ giọng nói:
"Cô không sao chứ?"
Cô nương tóc dài thản nhiên cười, trong ánh mắt tràn đầy mừng rỡ, nói:
"Tôi là đệ tử ngoại vi của Thần giáo, lần này khách tới Nhật đảo quá nhiều, cho nên tôi được bố trí tới đây tiếp đón. Bởi vì biết ngươi ở nơi này, cho nên... cho nên tôi muốn tới đây."
Càng nói thì khuôn mặt của Lâm Đạt càng đỏ, có chút ngại ngùng.
Thạch Nham trong lòng cảm động, đang định nói thì trên bầu trời truyền đến những tiếng nổ ầm ầm.
Hắn vô ý thức ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.
Chỉ thấy trong đám mây đen kịt kia bỗng nhiên xuất hiện một con thuyền bằng xương cực lớn. Xương thuyền trắng như tuyết, trên thân toàn là xương người, nó di chuyển cực nhanh trong đám mây, đánh mạnh vào ánh sáng của mặt trời.
Trên xương thuyền dài cả cây số có bóng người di chuyển, vô số ma nhân tướng mạo dữ tợn, ánh mắt băng hàn vô tình, trên mặt tràn đầy sự khát máu, hưng phấn nhìn Nhật đảo bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.