Trong phòng.
Ba người Dịch Thiên Mạc chia ra ngồi ba hướng vây lấy Thạch Nham, Dạ Trường Phong vào giữa, đám người Hạ Thần Xuyên ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc, âm thầm đề phòng.
Tào Chỉ Lam, Hạ Tâm Nghiên lúc này không còn đối địch với nhau, mà dùng vẻ mặt nghiêm túc ngẩng đầu nhìn trời, cẩn thận nhìn xung quanh.
Chỉ có Lâm Nhã Kỳ là ung dung nhất.
Chỉ thấy nàng ta lấy ra một cái khăn trùm đầu màu tím, trên cái khăn trùm đầu có thêu những đám mây, bên trong những đám mây dường như có mấy loại cây cỏ nào đó. Đội chiếc khăn trùm đầu lên, Lâm Nhã Kỳ càng thêm ung dung, thoải mái hết nhìn đông lại ngó tây.
Chiếc khăn trùm đầu vừa được đội lên, những đám mây trên đó bắt đầu chầm chậm chuyển động, các loại cây cỏ bên trong bắt đầu sinh trưởng vô cùng thần kì, chỉ trong chốc lát đã ngập tràn chiếc khăn.
Một luồng hồn lực kỳ lạ nhanh chóng được đám cây cỏ kia sinh ra, rồi tạo thành nhiều vòng sáng kỳ dị bao quanh đầu Lâm Nhã Kỳ, cuối cùng là từng vòng sáng bao phủ cả thân hình nàng ta.
Những vòng sáng đó còn đung đưa lắc lư bay thẳng lên trời, sau đó dừng lại ở nơi mà kết giới linh hồn của ba người Dịch Thiên Mạc ngưng tụ.
"Bí bảo Thánh cấp !"
Gương mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam tràn đầy kinh ngạc nhìn chiếc khăn trùm đầu màu tím trên đầu Lâm Nhã Kỳ, khẽ nói:
"Còn là bí bảo Thánh cấp loại phòng ngự linh hồn, đúng là làm người khác kinh ngạc!"
Ánh mắt hai người Hạ Tâm Nghiên, Hạ Thần Xuyên rực sáng, lập tức âm thầm gật đầu.
Chả trách nha đầu này không hề lo lắng, hóa ra trên người lại mang bí bảo Thánh cấp loại linh hồn phòng ngự, có nó trong tay, nàng ta đương nhiên không cần phải lo lắng gì cả.
Ở Vô Tận hải, bí bảo Thánh cấp cũng có vài cái nhưng tất cả đều nằm trong tay những thế lực mạnh nhất Vô Tận hải.
Bí bảo Thánh cấp luôn là một vật quý giá nhất của mỗi tông phái, có lúc bí bảo Thánh cấp thậm chí còn quý giá hơn cao thủ Thần cảnh !
Bí bảo Thánh cấp của Vô Tận hải toàn bộ đều năm trong tay những cao thủ Thần cảnh, cũng chỉ có cao thủ Thần cảnh mới có thể phát huy hết uy lực và bảo vệ nổi nó.
Nó có thể truyền qua nhiều đời, dường như không thể phá hủy, cho nên giá trị của nó đôi khi còn hơn cao thủ Thần cảnh.
Hiện giờ, Lâm Nhã Kỳ tuy mới chỉ có cảnh giới Địa vị đỉnh phong nhưng lại có bí bảo Thánh cấp.
Hạ Thần Xuyên, Tào Chỉ Lam càng nghĩ càng kinh hãi, không biết lão quỷ sư phụ của nàng ta còn có thực lực mạnh tới mức nào.
Người có thể đem bí bảo Thánh cấp ra tặng cho người khác tuyệt đối là một nhân vật cực kì mạnh mẽ, điều này thì Hạ Thần Xuyên vô cùng chắc chắn.
"Két két két !"
Nóc nhà đột nhiên truyền đến những âm thanh kì dị, mọi người ngẩng đầu nhìn trời phát hiện nóc nhà đã bị tầng tầng gợn sóng đè ép, có dấu hiệu nổ tung.
Ánh sáng kì dị chói mắt đột nhiên truyền đến, những loại năng lượng linh hồn đan vào nhau trên không trung khiến cho những người xung quanh cảm thấy linh hồn sắp tan vỡ, cực kì kinh nhân.
Ngay cả Hạ Tâm Nghiên, Tào Chỉ Lam – những bá chủ tương lai của Vô Tận hải cũng có phần chịu không nổi, dưới sóng triều năng lượng, đầu óc hai nàng vang lên những tiếng ông ông, dường như muốn nổ tung.
Đây còn là dưới tình huống ba người Dịch Thiên Mạc đã thiết lập phòng ngự linh hồn.
Nếu trên đỉnh đầu mọi người không có lớp phòng ngự linh hồn do ba người Dịch Thiên Mạc liên thủ tạo ra, chắc chắn hầu như toàn bộ những người bên dưới đã bị năng lượng linh hồn cuồng bạo đánh cho hồn phi phách tán.
Hiện giờ, chỉ có Lâm Nhã Kỳ là bình yên vô sự.
Dưới tác dụng của chiếc khăn trùm đầu màu tím, nàng ta chẳng bị chút ảnh hưởng nào, nhìn đông ngó tây, thậm chí còn có chút nhàm chán giống như là không biết những gì xảy ra trên đầu mọi người.
Sắc mặt ba người Dịch Thiên Mạc âm trầm đáng sợ, tinh thần chưa lúc nào tập trung như hiện tại.
Bằng vào tu vi cảnh giới linh hồn của ba người, nếu một đánh một thì chẳng ai thua kẻ mới tới, nói không chừng Dịch Thiên Mạc còn mạnh hơn một chút.
Nhưng mà lần này họ không thể không cẩn thận, vì trong phòng hiện đang có rất nhiều người.
Mục đích của ba người không phải chỉ là chống lại linh hồn công kích của địch nhân, mà còn phải đảm bảo an toàn cho mọi người, đây là mục đích hàng đầu.
Chính vì vậy mà bọn họn bị vướng víu chân tay, buộc phải phân ra một bộ phận tinh lực bố trí các vòng phòng ngự linh hồn bảo vệ cho đám người Thạch Nham không bị tổn thương.
Do dùng phần lớn tinh lực vào việc phòng ngự nên bọn họ không thể tập trung toàn bộ linh hồn lực để chiến đấu, đương nhiên cũng không thể toàn lực xuất thủ.
"Ầm!"
Nóc nhà bị nổ tung, giữa những điểm sáng linh hồn năm màu, những vòng sáng kì dị từ chiếc khăn trùm đầu của Lâm Nhã Kỳ đột nhiên tụ thành thực thể, hóa thành những tấm màn ánh sáng mỏng manh ngăn trở những linh hồn lực từ trên đánh xuống.
"Mặt phòng ngự cứ để ta là được, mấy người xuất thủ đối phó hắn đi".
Lâm Nhã Kỳ có phần sốt ruột, không nhịn được ngạo nghễ quát lên một tiếng yêu kiều:
"Yên tâm đi, hắn phá không nổi bí bảo Linh cấp của ta, các người có thể yên tâm thẳng tay mà đánh".
Lông mày của ba người Dịch Thiên Mạc nhúc nhích, giống như sắp toàn lực xuất thủ.
"Vù, vù, vù!"
Vô số tia sáng xuất hiện, cả chục vạn chùm tia sáng linh hồn đan vào nhau, chỉ cần mấy giây ngắn ngủi họ đã đánh tan được linh hồn đối phương.
Những điểm sáng linh hồn sinh ra do bọn họ đánh nhau bay tán loạn bị màn sáng do chiếc khăn của Lâm Nhã Kỳ phát ra cản lại.
Rất nhanh chóng, những luồng khí tức linh hồn trên đầu mọi người biến mất, Lâm Nhã Kỳ ngẩng đầu nhìn trời một lúc mới tiện tay thu lại chiếc khăn, nói lầm bầm:
"Cái tên lén lén lút lút thật là đáng ghét, gặp xui xẻo cũng là đáng đời".
"Phù".
Dịch Thiên Mạc khẽ thở ra một hơi, chầm chậm mở mắt, ánh mắt có phần âm trầm nói: "Lần này linh hồn hắn bị trọng thương, trong thời gian ngắn khó mà hồi phục, xem ra không dám tới làm loạn nữa".
Yết Mãnh, Tạp Ba cũng mở to mắt, vẻ mặt phấn chấn, nhe răng cười không ngớt.
Tu vi linh hồn của ba người này vốn không thua kém đối phương, nếu không phải vì phân tâm bảo vệ mọi người, người kia chắc chắn không dám mạo muội xông vào.
Tên đó tính toán trăm phương ngàn kế cũng không ngờ có Lâm Nhã Kỳ ở đây, quan trọng hơn là nàng ta có bí bảo linh hồn Thánh cấp kỳ lạ. Dựa vào bí bảo này, Lâm Nhã Kỳ đã gỡ bỏ được vướng bận của ba người Dịch Thiên Mạc, khiến họ có thể toàn lực xuất thủ, đánh trọng thương đối thủ.
"Ầm!"
Trong lúc mọi người đang hưng phấn thì ánh sáng màu tím trên cánh tay phải của Thạch Nham đột nhiên nổ ầm ầm, cường quang mạnh mẽ tạo nên luồng năng lượng như sóng biển, khí thế như dời núi lấp biển trào ra.
Thân hình gầy gò của Dạ Trương Phong trực tiếp bị đánh bay đi, xuyên qua ba bức tường mới rơi xuống giữa vườn hoa.
Cũng lúc này, thức hải của Thạch Nham bỗng nhiên chấn động, chủ hồn khẽ run rẩy, hắn cũng theo đó mà mở mắt.
Ánh mắt Thạch Nham có phần mê man nhìn đám người đang vây mình vào giữa, kinh ngạc nói:
"Các người đang làm gì thế?"
"Khụ khụ!"
Giữa vườn hoa, Dạ Trường Phong ho khan một trận đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng trào máu, hắn vừa dùng đan dược vừa cười khổ đi tới, đáng thương nói:
"Thạch Nham, ngươi làm ta bị thương, ngươi phải chịu trách nhiệm".
Lâm Nhã Kỳ biến sắc mặt, kinh ngạc nói:
"Tiểu Bạch, ngươi, ngươi bị thương ư?"
Dạ Trường Phong lúng túng gật đầu.
"Hà hà! Thú vị!"
Lâm Nhã Kỳ không giận mà cười, vỗ tay hả hê nói:
"Thật tốt quá, không dễ gì chứng kiến cảnh ngươi bị thương, trên mình toàn bí bảo mà vẫn bị thương thì đúng là thú vị".
Đột nhiên nàng ta ngừng lại, giống như giật mình nghĩ tới điều gì đó, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Thạch Nham nói:
"Tiểu tử ngươi thật sự lợi hại nha, ngay cả tiểu Bạch cũng có thể làm bị thương, khá lắm khá lắm, xem ra thực lực của ngươi khẳng định đủ để chiến đấu với võ giả Niết Bàn rồi. Theo ta được biết ngay cả võ giả Niết Bàn nhất trùng thiên cũng phải liều mạng mới làm Tiểu Bạch bị thương được".
Đám người Hạ Thần Xuyên nghe nàng ta nói như vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn Thạch Nham, rồi lại nhìn Dạ Trường Phong mà giật mình.
Theo như Lâm Nhã Kỳ nói thì thực lực của Dạ Trường Phong còn đáng sợ hơn cường giả Niết Bàn nhất trùng thiên?
Người mang Thiên hỏa, bí bảo cực nhiều, thực lực kinh nhân, người này đúng là một quái thai.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thạch Nham nhíu mày.
"Là như vầy…"
Dịch Thiên Mạc nghiêm túc nói lại tình hinh một lượt, sau đó mới hỏi:
"Đêm qua người sao thế?"
"Theo như các ngươi nghĩ thì trong lúc ta tu luyện vô ý bị tẩu hỏa nhập ma."
Thạch Nham rùng mình nhưng vẫn nói một cách bình tĩnh.
Trong lúc nói chuyện, hắn âm thầm đưa tinh thần vào cánh tay phải, đột nhiên hắn nhận ra trong từng thớ cơ thịt ở cánh tay phải đang tràn ngập một loại năng lượng kì dị nào đó. Những loại năng lượng này được ẩn giấu trong từng thớ thịt, nếu không phải hắn dùng tinh thần cảm nhận thì rất khó bị phát hiện.
Cũng không hiểu sao cánh tay phải đột nhiên trở nên nặng nề lạ thường, di chuyển cũng cảm thấy khó khăn.
Trong khi đó cánh tay trái vẫn bình thường, vung tay là huyễn ảnh xuất hiện, nhẹ như không có gì.
Âm thầm cảm ứng một hồi, hắn hoảng sợ phát hiện trọng lượng của tay trái và tay phải chênh lệch không chỉ trăm lần.
Hắn tái mặt, trong lòng kinh hãi vô cùng, mắt nhìn tay phải đến ngơ ngác, có phần thất thần.
Hắn rõ ràng nhớ rằng trước khi hôn mê, 639 khối cơ thịt trên người đang chấn động không ngừng, loại chấn động này lan ra toàn thân, tràn vào thức hải, chủ hồn, khiến thân hình hắn run rẩy liên tục. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trong trạng thái đó, năng lượng thần bí và tinh nguyên toàn thân hội tụ, toàn bộ thấm vào cánh tay phải, dung hợp với các thớ thịt hình thành một loại biến hóa kì dị nào đó.
Loại biến hóa này đến rất đột ngột, khiến hắn không kịp phản ứng, hắn thậm chí mất đi quyền khống chế thân thể, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn biến hóa xảy ra.
Hiện giờ biến hóa đã kết thúc, tay phải hắn đang tràn ngập lực lượng tinh luyện vô cùng hùng hậu, trọng lượng của cánh tay tăng mạnh khiến hắn cử động cũng khó khăn, điều này rốt cuộc là tốt hay xấu?
"Không phải tẩu hỏa nhập ma".
Trong lúc Thạch Nham đang dùng vẻ mặt quái dị suy nghĩ thì Dạ Trường Phong đột nhiên lên tiếng. trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn mỉm cười nói khẳng định:
"Là biến dị của Võ Hồn!"
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Võ hồn biến dị vô cùng phức tạp, tỉ lệ cực nhỏ, quá trình biến dị người thường khó mà biết được. Có lúc, ngay cả người trong cuộc cũng không biết mình đã trải qua quá trình võ hồn biến dị.
Tư trước tới nay, có rất nhiều cách nói về võ hồn biến dị, nào là vô cùng thần bí, nào là không thể đoán trước, nhưng chưa có ai biết vì sao võ hồn lại biến dị, cũng chẳng biết nó biến dị thế nào, càng không có khả năng khống chế loại biến dị này.
Bình thường mà nói, võ hồn biến dị chỉ phát sinh trong một cơ duyên kỳ lạ nào đó.
Trước khi biến dị chẳng ai biết trước, trong khi biến dị không thể ngăn cản, sau khi biến dị thì biến hóa vô thường, đây là đặc điểm của võ hồn biến dị.
Biến dị của Võ Hồn không phải là một việc vui vẻ đối với rất nhiều võ giả.
Đối với nhiều võ giả mà nói, võ hồn biến dị không phải chuyện mừng.
Ví dụ như loại võ hồn khống chế cỏ cây, trước khi biến dị, trong lúc chiến đấu với người khác chỉ cần ở nơi rừng rậm thực vật um tùm là sẽ có ưu thế, thậm chí có thể chỉ dựa vào võ hồn, không dùng tới lực lượng cũng có thể sai khiến cây cối quấn chết địch nhân.
Nhưng mà sau khi võ hồn biến dị, năng lực khống chế cỏ cây có thể biến mất, chỉ có thể khiến cỏ cây thêm khỏe mạnh, sinh trưởng nhanh, mất đi năng lực khống chế cỏ cây, sức chiến đấu giảm mạnh.
Có khá nhiều võ hồn trước khi biến dị thì lợi hại, sau khi biến dị thì yếu đi.
Nhưng mọi chuyện không phải đều tuyệt đối, cũng có loại võ hồn sau khi biến dị sẽ trở nên mạnh mẽ, khiến cho uy lực của võ hồn tăng mạnh.
Xác xuất này luôn tồn tại, chẳng qua chỉ thấp hơn nhiều so với việc võ hồn yếu đi
Vì vậy, khi nghe nói võ hồn của Thạch Nham xảy ra biến dị, mọi người đều biến sắc, vô thức cho là biến dị không tốt.
Nhất là loại võ hồn biến dị này lại khiến tinh nguyên của Thạch Nham tiêu hao sạch sẽ, điều này càng làm cho mọi người thêm hồi hộp.
"Tuy không biết võ hồn biến dị này phát triển theo hướng nào, nhưng ta nghĩ biến dị đã xảy ra, chỉ là không biết nó còn tiếp tục hay không?".
Dạ Trường Phong nhìn Thạch Nham, vẻ mặt có chút phức tạp nói:
"Nếu loại võ hồn biến này khiến ngươi không thể tập trung tinh nguyên, vậy thì nó sẽ khiến cho ngươi khó có thể đột phá, biến dị sẽ theo chiều hướng xấu".
Nghe hắn nói như vậy, đám người Dịch Thiên Mạc, Hạ Tâm Nghiên càng thêm lo lắng.
Tinh nguyên không thể tập trung có nghĩa gì, trong lòng mọi người đều biết.
Võ giả mà không thể tập trung tinh nguyên thì không còn là võ giả nữa rồi.
Không có tinh nguyên chính là không có cội nguồn của sức mạnh, một võ giả không có tinh nguyên thì chẳng khác nào người thường. Đây là đả kích trí mạng với võ giả.
Bọn người Hạ Thần Xuyên kinh hãi tái mặt, ánh mắt nhìn Thạch Nham vô cùng phức tạp.
Một bá chủ tương lai đứng đầu Vô Tận hải chẳng nhẽ vì võ hồn biến dị mà trở thành một người thường?
Mọi người đều đang nghĩ thế.
Hạ Tâm Nghiên đau lòng, không ngừng thở dài, bi thương tràn đầy nội tâm nhưng không biết nên nói cái gì.
Sắc mặt Thạch Nham trầm xuống, lông mày nhíu lại, không nói một lời ngồi xếp bằng trên đất.
Hít sâu một hơi, Thạch Nham nín thở tập trung tinh thần bắt đầu thử ngưng tụ tinh nguyên lần nữa. Chỉ cần có thể ngưng tụ tinh nguyên thì vẫn có nghĩa là sự tình bi thảm không xảy ra.
Mắt thấy hắn ngồi xuống, mọi người ai nấy đều khẩn trương, âm thầm chờ đợi kết quả.