Sát Thần

Chương 316: Hiểu chuyện




Khi Thạch Nham mang Hạ Thần Xuyên, Hạ Tâm Nghiên đến trang viên mà ba người Dịch Thiên Mạc đang tạm thời cư trú, Hạ Thần Xuyên chỉ đi lại trong trang viên một lần đã thầm chửi trong lòng Tam Thần giáo bên trọng bên khinh. Mọi phương diện của nơi này so với nơi ở của ông ta đều tốt hơn không biết bao nhiêu cấp bậc.
Đến khi Hạ Thần Xuyên gặp Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh, Tạp Ba, chỉ nhìn một lần trong lòng bỗng nhiên âm thầm kinh ngạc.
Ba người Dịch Thiên Mạc dù không tỏa ra chút khí tức mạnh mẽ của cao thủ Thần cảnh, nhưng Hạ Thần Xuyên thân là chủ một gia tộc vẫn dễ dàng nhìn ra cảnh giới tu vi của ba người.
Như một điều tất nhiên, Hạ Thần Xuyên đã biết cảnh giới của ba người sợ là đã đạt đến cấp thần.
Ba vị cao thủ thần cảnh !
Hạ Thần Xuyên nghi ngờ không thôi, không biết quan hệ giữa bọn họ và Thạch Nham là như thế nào.
Dịch Thiên Mạc ở trước mặt người ngoài vì không muốn làm bọn họ kinh hãi nên không gọi Thạch Nham là chủ nhân. Nhưng chỉ cần để tâm xem xét nhất cử nhất động bình thường vẫn có thể nhìn ra được chút gì đó.
Hạ Thần Xuyên là cáo già đã âm thầm đoán ra được tình hình, trong lòng tấm tắc mãi không thôi.
Ông ta từ thái độ của ba người Dịch Thiên Mạc biết được Thạch Nham trong lòng ba người có vị trí cực cao.
Giây phút này, ông ta bỗng hiểu ra vì sao Tam Thần giáo lại có cách tiếp đãi khác biệt như thế.
Ba cao thủ Thần cảnh, dù cho Tam Thần giáo e là cũng không có được thế lực mạnh mẽ như vậy.
Ba cao thủ Thần cảnh cùng theo Thạch Nham đến, đồng thời hình như còn nghe lệnh của Thạch Nham, điều này có nghĩa gì không cần nói cũng hiểu được.
Hạ Thần Xuyên âm thầm quyết định, bất kể tương lai ra sao vẫn phải bám chặt lấy Thạch Nham, tuyệt đối không thể trở mặt.
Tuổi đời còn trẻ, mới đến Vô Tận hải được năm năm, không cần Dương gia trợ lực, sau khi Dương gia rút lui vẫn có thể lung lạc được ba người Dịch Thiên Mạc, Thạch Nham đã chứng tỏ được năng lực của mình.
Thạch Nham tùy tiện sắp xếp một chút, nói rằng trang viên này rất rộng, phòng ốc nhiều vô số, bảo ông ta tự đi tìm nơi nghỉ ngơi.
Hạ Thần Xuyên mỉm cười đồng ý, không thông báo với cháu gái đã yên tâm rời đi.
Hạ Thần Xuyên vừa đi, Thạch Nham định hỏi ba người Dịch Thiên Mạc xem lúc hắn không có ở đây có bao nhiêu người đến thì bỗng phát hiện Tào Chỉ Lam trang điểm lộng lẫy từ bên ngoài trở về.
Nàng mặc váy xanh, thân hình thướt tha dịu dàng đung đưa, trang sức bằng thủy tinh nơi tà váy truyền đến âm thanh leng keng vui tai, trên khuôn mặt diễm lệ của nàng tràn ra nụ cười nhạt khiến người khác rung động mãi không thôi.
Nữ nhân này tựa như quên đi toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở suối nước nóng, tự nhiên tiến vào.
Đôi mắt của nàng ta đảo một vòng rồi dừng lại trên người Hạ Tâm Nghiên, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm xinh đẹp vui mừng.
Hàng lông mày của Hạ Tâm Nghiên nhướng lên, khẽ hừ một tiếng, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào nàng ta.
Nhan sắc không phân cao thấp, khí chất tương đương, hai nữ nhân đều mang dáng vẻ khiến nam nhân ngày nhớ đêm mong, ngay cả trong mơ cũng không dứt ra được.
Trong căn phòng châu ngọc rực rỡ, sự xinh đẹp quyến rũ của hai nữ nhân dường như làm toàn bộ châu ngọc ảm đạm đi. Sự trang nhã mỹ lệ làm động lòng người khác khiến Thạch Nham cũng phải âm thầm ca ngợi.
Trong đôi mắt đẹp của hai nữ nhân dường như bắn ra một loại ánh sáng nào đó, đan xen va chạm vào nhau giữa không trung bắn ra một loại hoa lửa nguy hiểm nào đó.
"Cô còn đến làm gì?"
Thạch Nham ngẩn ra một hồi mới tự mình ngồi xuống, ra hiệu cho ba người Dịch Thiên Mạc tạm thời ra ngoài tí nữa lại bàn chuyện quan trọng.
Ba người Dịch Thiên Mạc rất thức thời, ánh mắt quái dị nhìn hai nữ nhân như hai con gà mẹ đang hầm hầm nhìn nhau, trong lòng thầm cười gật đầu rời đi.
"Ta vốn ở đây mà".
Tào Chỉ Lam nhếch hàng lông mày như vẽ, dáng vẻ thướt tha vuốt những sợi tóc vướng bên tai, cười trong trẻo nói:
"Chúng ta cùng dừng chân ở đây, ta sao lại không thể trở về ?"
Thạch Nham yên lặng, khẽ lắc đầu.
"Còn nữa".
Ngừng một lát Tào Chỉ Lam tự nhiên đi tìm một chiếc ghế ngồi xuống, không thèm quan tâm đến ánh mắt thù địch của Hạ Tâm Nghiên, vô cùng tình tứ liếc hắn ta một cái:
"Huynh không phải đã nói ta là nô lệ của huynh sao? Ta đã là người của huynh đương nhiên phải đi theo chủ nhân rồi. Còn nữa, huynh còn đặt cấm chế trên người ta, ta sao dám chạy loạn chứ?"
Đôi mắt đẹp của Hạ Tâm Nghiên lóe lên một tia tức giận, lập tức liếc Thạch Nham một cái, bộ dạng như muốn đem binh tới hỏi tội.
"Á, chuyện này không giống như nàng nghĩ đâu". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thạch Nham hơi lúng túng, dang hai tay nói:
"Ta vô tội mà, ta chưa hề chạm tới cô ta, lúc đầu ta để cô ta lại là vì chuẩn bị làm một số việc nhưng cuối cùng ta không làm gì cả".
Trong lòng Hạ Tâm Nghiên thầm hận, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ý trách móc nữa.
Chỉ thấy nàng ta ung dung bước tới ngồi xuống bên trái Thạch Nham, sau đó chủ động chìa tay ra nắm lấy cánh tay Thạch Nham ở bên kia bàn, lạnh nhạt nhìn Tào Chỉ Lam nhỏ giọng nói:
"Đã thừa nhận thân phận nô lệ vậy cũng nên có chút hiểu biết của nô lệ, mang một li trà cho ta".
Thạch Nham ho một tiếng, ánh mắt cổ quái, thầm nhủ nha đầu này quả nhiên cũng không phải hạng hiền lành.
"Rót trà?"
Sắc mặt Tào Chỉ Lam khẽ rung động, nụ cười nơi khóe miệng dần thu lại, môi hồng vểnh lên cười châm biếm nói:
"Từ nhỏ tới lớn Tào Chỉ Lam ta chưa từng rót trà cho ai, càng huống chi rót cho một nữ nhân khác? Đừng nói danh vọng hiện tại của Hạ gia đã bị gạch tên khỏi bảng xếp hạng của Vô Tận hải, cho dù ở thời kì Hạ gia mạnh nhất, cô cũng có chưa tư cách yêu cầu ta làm việc, biết không?"
"Cô không phải tự khoe mình là nữ nô lệ sao?"
Hạ Tâm Nghiên nheo mắt, bàn tay đang nắm tay bỗng siết lại khiến trong lòng Thạch Nham dao động.
"Cũng đâu có phải nô lệ của Hạ Tâm Nghiên nhà ngươi".
Tào Chỉ Lam không thèm nhìn nàng ta, tự mình ngắt lấy một chùm nho chăm chú lột vỏ.
"Vậy thì được".
Hạ Tâm Nghiên nhếch miệng cười tựa như đã sớm có mưu kế, bỗng nhiên dịu dàng nhìn Thạch Nham, bàn tay ngọc nhè nhàng đung đưa nói :
"Thạch Nham, bảo nữ nô lệ của huynh rót cho muội li trà được không?"
Trong đôi mắt nàng ta rực rỡ ánh sáng, khẽ cắn răng, bộ dạng như đang cầu xin lại như đang đe dọa.
"Đơn giản thôi".
Thạch Nham ha ha cười lớn, chỉ cảm thấy cảnh tượng này khá thú vị, cánh tay còn trống chỉ lên má bên trái ra hiệu với Hạ Tâm Nghiên:
"Chỉ cần nàng làm giống như hồi nãy lần nữa, ta sẽ đáp ứng nàng, ha ha".
"Vô lại".
Trong lầm thầm mắng, khuôn mặt của Hạ Tâm Nghiên trong nháy mắt ửng hồng hung hăng siết lấy bàn tay của Thạch Nham, chỉ hận không thể bóp vụn bàn tay của hắn.
Tào Chỉ Lam mỉm cười giống như rất hứng thú, sau đó cười trong trẻo nhìn nàng ta khiêu khích:
"Ta đang nhìn đó".
Khuôn mặt của Hạ Tâm Nghiên càng thêm hồng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta một cái sau đó nghiến răng trợn mắt nhìn Thạch Nham, ý đe dọa trong mắt cực kì rõ ràng.
Thạch Nham bỗng vui vẻ, cảm giác nàng ta lúc này cực kì động lòng người, thúc giục:
"Hôn một cái đi mà, thân là nữ chủ nhân cần phải rộng lượng chứ".
"Ta thấy cô ta không dám đâu".
Tào Chỉ Lam cười xinh tươi, bỗng nhiên đứng dậy, thân hình lóe lên đã đứng bên cạnh Thạch Nham.
Dưới ánh mắt không dám tin của Hạ Tâm Nghiên, Tào Chỉ Lam gan dạ hôn Thạch Nham ngay nơi mà Hạ Tâm Nghiên trước đó đã hôn, để lại một vệt hồng nhàn nhạt say đắm lòng người.
Thạch Nham ngẩn ra như con gà gỗ.
Hạ Tâm Nghiên trong phút chốc biến sắc.
"Ta là một nữ nô lệ hiểu chuyện".
Sau khi hôn, Tào Chỉ Lam như một cơn gió mát lướt đi, âm thanh dịu dàng ở đằng xa truyền lại:
"Chủ nhân, ta đi tắm trước đây, nếu chủ nhân có nhu cầu gì nhớ đến tìm người ta nha, trình độ trên một số phương diện nào đó, ta có thể còn giỏi hơn đệ tử của Âm Dương Động Thiên".
Trong tiếng cười khanh khách đắc ý, thân thể uyển chuyển động lòng người của nàng ta lặng lẽ rời đi, nháy mắt đã không thấy bóng đâu nữa.
Bước ra khỏi đây, khuôn mặt dường như gan dạ bình tĩnh của Tào Chỉ Lam bỗng hồng lên một mảng, nàng ôm lấy mặt, trong mắt long lanh nước dừng lại sau ngọn giả sơn, trong lòng loạn thành một đám, khuôn mặt ửng hồng nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Lần đầu tiên lại mất thế này, ôi… tính nhầm rồi".
Thạch Nham ngẩn ngơ ngồi đó, vẻ mặt cực kì cổ quái.
Hắn căn bản không ngờ đến nữ nhân này lại to gan đến thế, ở trước mặt Hạ Tâm Nghiên lại dám chủ động tỏ tình, thậm chí tới mức không biết xấu hổ.
Khuôn mặt yêu kiều của Hạ Tâm Nghiên cực kì khó coi, trong đôi mắt đẹp tràn đầy một ngọn lửa giận dữ, oán hận nhìn hắn.
"Chuyện này, cô ta không phải nổi tiếng lẳng lơ hay sao?"
Thạch Nham vẻ mặt ngượng ngùng, cười nói:
"Tại sao cô ta không biết xấu hổ như vậy? Ta đến Vô Tận hải lâu rồi mà chưa từng gặp nữ nhân nào không biết xấu hổ như cô ta".
"Theo như muội biết, ở Vô Tận hải trước giờ chưa từng xuất hiện bất cứ lời đồn không tốt nào về cô ta, cũng chưa từng nghe cô ta có quan hệ mập mờ với bất kì nam nhân nào".
Hạ Tâm Nghiên oán hận nói, trong lòng hiển nhiên sớm đã trào dâng bão tố:
"Nếu không phải đã lén lút qua lại từ trước, cô ta sao có thể to gan như vậy? Giữa hai người sớm đã có chuyện gì rồi đúng không?"
"Không có".
Thạch Nham lắc đầu.
"Hừ".
Hạ Tâm Nghiên trong lòng đầy phẫn nộ, bỗng đứng dậy hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái sau đó lướt đi.
Thạch Nham sờ sờ mũi, cũng không đứng dậy đuổi theo mà trực tiếp dùng linh hồn truyền tin.
Không lâu sau, ba chùm ánh sáng lóe lên, ba người Dịch Thiên Mạc xuất hiện trước mặt Thạch Nham.
"Hai nha đầu đó đều rất khá".
Yết Mãnh cười hì hì:
"Vừa rồi khi nha đầu Tào Chỉ Lam đi ra có vẻ khá hoảng loạn, xem ra cô ta cũng bị việc gì đó làm cho kích động, chắc chắn là lần đầu tiên làm việc này, chủ nhân diễm phúc không nhỏ tí nào".
Thạch Nham bật cười khanh khách:
"Ba người các ngươi không phải ở một bên quan sát ta đó chứ ?"
Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba không hề phủ nhận.
"Không phải, không phải đâu".
Yết Mãnh liên tục lắc đầu:
"Tu vi của ba người chúng tôi đã tới mức này, không muốn nghe cũng phải nghe thấy, không có cách nào, cự li gần như thế, âm thanh của các người lại không nhỏ, chúng tôi có bịt tai cũng không ngăn được".
Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba lúc này mới gật đầu khẳng định lời nói của Yết Mãnh chính là lời giải thích của bọn họ.
Thạch Nham cũng chẳng giận, tự nhiên nói:
"Phụ nữ xinh đẹp trời sinh đã có cách nhìn đối địch với nhau, hai người này tất nhiên cùng không ngoại lệ".
"Nơi này hiện tại người đông như hội, sứ giả của các phương thế lực liên tục kéo đến, nói rõ tìm chủ nhân hoặc nói tìm ba người chúng tôi, chẳng qua toàn bộ đều bị chúng tôi từ chối".
Vẻ mặt Dịch Thiên Mạc nghiêm túc bàn chuyện chính:
"Có một người có trình độ linh hồn cực kì bất phàm âm thầm lẻn vào, hơn nữa còn chiến đấu với chúng ta trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó an toàn rời đi, tu vi của hắn ta vô cùng bất phàm".
"Hả?" Ánh mắt Thạch Nham trở nên lạnh lùng:
"Còn nhớ khí tức linh hồn của hắn không?"
"Điều tra không ra".
Dịch Thiên Mạc lắc đầu:
"Không biết hắn dùng bí pháp gì mà ngay che giấu được cả chủ hồn, cho dù ta gặp mặt hắn cũng rất khó mà nhận ra được, xem ra người này có ý đồ không tốt. Chủ nhân phải cẩn thận mới được, ta e là hắn có thể ra tay với người".
Sắc mặt Thạch Nham khẽ biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.