Sát Thần

Chương 286: Thiệp mời của Tam Thần Giáo




Bên ngoài kết giới.
Đế Sơn lạnh lùng đứng sừng sững, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người đối diện.
Vu Cầm, Cổ Tiêu thì thầm nói chuyện, vẻ mặt liên tục thay đổi, ánh mắt lóe lên tia phức tạp, chân mày thì luôn nhíu lại thật chặt, hiển nhiên có hơi chút buồn bực.
Trong kết giới.
Vẻ mặt Dịch Thiên Mạc kinh ngạc, cách xa nhau năm mươi mét nhìn thiếu nữ diễm lệ không gì sánh bằng đang nói chuyện, lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng được.
Trong tầng trệt.
Nguyên một đám Hoa Mãnh, Hoàng Nam, Cổ Linh Lung, Phan Triết, Trác Nghiên Tinh, Hà Thanh Mạn người nào cũng vẻ mặt quái dị hết mức, ngơ ngác nhìn Tào Chỉ Lam, nhìn nhân vật xếp hạng thứ ba trên Chiến bảng, ở Vô Tận hải có được danh tiếng xưng tụng thủ lĩnh thế hệ mới của Tào gia, hời hợt nói ra lời như muốn đâm thủng màng nhĩ đó.
Nàng ta đây là... là nghiêm túc sao?
Thủ lĩnh thế hệ mới của Tào gia, cảnh giới Địa Vị đỉnh cấp, xinh đẹp vô song, là nữ thần khiến vô số thanh niên kiệt xuất ở Vô Tận hải mất hồn mơ mộng lại chủ động đề xuất muốn kết hôn với Thạch Nham?
Bọn người Hoa Mãnh, Hoàng Nam mắt to mắt nhỏ trợn trừng nhìn nhau, hoài nghi có phải bản thân mình nghe lầm rồi không.
Sắc mặt Phan Triết cực kỳ quái dị, không ngừng khẽ lắc đầu tựa như không muốn tin vào mắt mình.
Thạch Nham cũng ngây người, nhíu chặt mày trầm ngầm không nói.
- Tào... Tào tiểu thư?
Trong lòng Hà Thanh Mạn đầy phức tạp, giọng nói cũng hơi quái dị:
- Tỷ, tỷ muốn... muốn làm gì vậy?
- Lam tỷ, muội không nghe lầm chứ?
Cổ Linh Lung giơ nắm tay lên, thủ thế như muốn nện xuống:
- Có phải tỷ bị tiểu tử đó hạ cấm chế gì trong linh hồn rồi không? Nếu không phải thì sao lại có thể nói sảng như vậy?
Ánh mặt đám người Trác Nghiên Tinh bỗng sáng lên, trong lòng thầm đồng ý gật gật đầu, ánh mắt nhìn lại Thạch Nham đầy vẻ cảnh giác và xem thường.
- Hắn không có nhàm chán như thế.
Tào Chỉ Lam cười tươi, miệng nhỏ vểnh lên, đôi mắt đẹp lăn tăn từng tia sáng kỳ dị
- Thạch Nham, ngươi cảm thấy đề nghị của ta thế nào?
Thạch Nham trầm mặc không nói, vẻ mặt cực kỳ quái dị.
- Tại Vô Tận hải, Võ Hồn điện, Dương gia các ngươi và Tào gia chúng tôi, Tam Thần Giáo chính là các thế lực đứng đầu. Những năm gần đây tuy Tào Gia chưa từng có hành động lớn nào nhưng bất cứ người nào cũng không dám phủ nhận thực lực của Tào gia chúng tôi. Địa vị của Tào gia chúng tôi ở Đồ Tháp hải vực cũng gần giống với Dương gia ở Già La hải vực trước kia. Nếu ngươi cưới ta, Tào gia chính là đồng minh vững vàng nhất của Dương gia, đồng thời ta cho rằng ta là một thê tử chắc là sẽ xứng đáng hơn Hạ Tâm Nghiên. Bất luận là thế lực sau lưng hay là năng lực của bản thân, ta đều mạnh hơn nàng ta. Ngoài ra, ta tin tưởng dung mạo của mình cũng không kém nàng ta bao nhiêu.
Tào Chỉ Lam cười tươi, đôi mắt đẹp xinh đẹp nhìn chằm Thạch Nham:
- Thế nào? Hãy cân nhắc kỹ lưỡng, ngươi sẽ cảm thấy đề nghị này cực kỳ có lợi cho ngươi.
- Tào tiểu thư ngươi sẽ yêu thương nhung nhớ ta sao?
Trầm mặc hồi lâu, Thạch Nham đột nhiên nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị
- Ta muốn hỏi, tại sao? Tại sao cô lại muốn bày tỏ với ta? Ta tin tưởng ở Vô Tận hải có khối thanh niên tu vi cao hơn ta, Dương gia hiện tại suy tàn, thân phận của ta cũng không đáng nhắc tới, sao lúc này cô lại sẽ có đề nghị này?
- Ta tin tưởng ngươi.
Tào Chỉ Lam nhếch miệng mỉm cười, đội mắt đẹp rực rỡ tia sáng linh lợi
- Ta tin tưởng tương lai ngươi, sẽ chói lọi hơn toàn bộ thanh niên của Vô Tận hải mà ta đã gặp. Ta nghĩ ở bên ngươi, cuộc sống sẽ muôn vẻ muôn màu, tóm lại ta đã xem trọng ngươi.
Thạch Nham ngạc nhiên.
Đám người Hoa Mãnh trong tầng lầu thì lại đều há mồm trợn mắt, vẻ mặt quái dị, đều cảm thấy e là Tào Chỉ Lam đã điên rồi.
- Lam tỷ, tỷ, tỷ thật sự khiến muội thất vọng.
Cổ Linh Lung giậm chân, tức giận dường như muốn bạo phát:
- Tiểu tử này chính là tên tiểu nhân bỉ ổi, cực kỳ ghê tởm, tự tư tự lợi, cuồng vọng tự đại. Loại người này sao xứng với tỷ?
Trác Nghiên Tinh cũng nhẹ nhàng lắc đầu, hiển nhiên cũng thật không hiểu nổi.
Chỉ có Hà Thanh Mạn cúi đầu đánh giá một lúc, nghĩ lại đánh giá lúc đầu của Hạ Tâm Nghiên với Thạch Nham, dần dần nắm được chút đầu mối, mơ hồ cảm thấy sự to gan của Tào Chỉ Lam chắc là phải có nguyên nhân.
Nàng biết Tào Chỉ Làm ở Vô Tận hải không những có tiếng về vũ lực, hơn nữa sự cơ trí của nàng ta cũng được người khác tán thưởng.
Một nữ nhân cao nhã thanh khiết thông minh như vậy, thế nhưng không cần thể diện dũng cảm ném cành ô liu cho Thạch Nham, chẳng lẽ nàng thật sự điên rồi sao?
Nghĩ như vậy, Hà Thanh Mạn âm thầm đánh giá Thạch Nham, đột nhiên nghĩ tới hắn trước khi tiến vào Chiến Trường Thâm Uyên vẫn chỉ là cảnh giới Bách Kiếp, hiện tại hai năm ngắn ngủi hắn đã đạt tới Địa Vị đỉnh cấp, tốc độ đột phá nhanh như vậy có thể nói là kinh thiên động địa.
Một chuỗi ý nghĩ lóe lên trong đầu, Hà Thanh Mạn càng kinh ngạc hơn, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, sau đó lúc nhìn lại Tào Chỉ Lam thì nàng lại bắt đầu bội phục.
Nàng bội phục sự dũng cảm của nữ nhân này, bội phục ánh mắt của nữ nhân này, bội phục khí phách làm đại sự của nàng.
- Tâm Nghiên tỷ, tỷ ở đâu? Có người muốn giành nam nhân với tỷ, còn là một đối thủ cực ầy mạnh mẽ, tỷ phải cẩn thận...
Hà Thanh Mạn thầm nghĩ.
- Thạch Nham, huynh nói xem ta có xinh đẹp không?
Tào Chỉ Lam uyển chuyển xoay thân hình thướt tha lượt qua một vòng trước mặt hắn, bội ngực sữa đầy đặn ưỡn cao, vòng eo thon thả không xương, như một đóa hoa tươi xonh nhiện làm người khác chỉ cần nhìn sẽ không kiềm nén được chìm đắm vào bên trong, không muốn tỉnh lại.
- Cô cực kỳ đẹp.
Thạch Nham cười cười, ánh mắt nóng bỏng trần trụi tùy ý quét lên trên đồng thể tuyệt vời của nàng ta:
- Trong những nữ nhân ta biết, gương mặt xinh đẹp của cô cũng chỉ có Tâm Nghiên mới có thể sáng bằng.
Thạch Nham ngưng giọng, nét mặt nghiền ngẫm:
- Chẳng qua ta vẫn chưa có ý định cưới vợ sinh con, cũng chưa dự định buộc chung hôn nhân của ta và đại sự của gia tộc lại với nhau. Ta thích ai sẽ không quan tâm đến thế lực sau lưng nàng ta, không quan tâm nàng ta có thế giúp đỡ ta hay không, đơn thuần dựa vào yêu thích chủ quan của ta, không liên quan đến những thứ khác.
Nói xong, Thạch Nham không điếm xỉa đến Tào Chỉ Lam cùng ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của những người khác, lập tức rời khỏi nơi này, bước ra bên ngoài.
Bên Cổ Tiêu, Vu Cầm đã ngưng thì thầm trao đổi, sắc mặt u ám, có phần nóng nảy bất mãn.
Thạch Nham lặng lẽ xuất hiện mỉm cười nói:
- Hai vị cân nhắc sao rồi?
- Chúng ta đồng ý điều kiện của ngươi.
Cổ Tiêu hít một hơi, mạnh mẽ đè nén tức giận trong lòng quát lên:
- Thả người đi!
- Được.
Thạch Nham rất sảng khoái bỗng giơ tay thủ thế giữa hư không nói:
- Thả người ra.
Kết giới như ánh trăng đáy giếng, bị một luồng lực lượng xuyên qua trong nháy mắt tan vỡ.
Bọn người Hoa Mãnh, Cổ Linh Lung trong kết giới lập tức hiện ra, Tào Chỉ Lam vẫn chìm đắm trong dũng cảm còn chưa hoàn hồn lại.
- Các ngươi có thể đi rồi.
Thạch Nham chỉ về bọn người Hoa Mãnh, bỗng quay đầu về phía Cổ Tiêu, Vu Cầm thản nhiên nói:
- Mười hòn đảo đó các ngươi phái người đưa cho Hạ gia, ta biết Hạ gia mưu sinh tại Vân Phong đảo ở giữa hai phương thế lực các ngươi, các ngươi hiểu ý của ta chứ?
Cổ Tiêu hừ khẽ một tiếng, đùng đùng nổi giận gật đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Thạch Nham cười cười:
- Các ngươi có thể mang người đi rồi, ta bảo đảm lúc các người và Ma nhân giao chiến, chúng ta chỉ tọa sơn quan hổ đấu, sẽ không chen ngang một chân.
Cổ Tiêu, Vu Cầm bụng đầy cơn tức, trong lòng có tính toán khác, nhìn về phía Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh gật đầu liền muốn rời khỏi Tuyết Long đảo.
Nhưng vào lúc này trên trời sinh ra dị tượng.
Một con yêu thú kỳ lạ toàn thân bốc lửa chầm chậm từ trời hạ xuống, yêu thú kia to như một ngọn núi nhỏ, thân mình cường tráng, khí thế oai phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Hỏa kỳ lân!
Cổ Tiêu kinh hô một tiếng, sắc mặt chấn động:
- Đường Uyên Nam đến rồi.
Tuyết Long đảo mát mẻ bởi vì yêu thú này đến từ từ trở nên nóng nực hơn, tuyết đóng dày đặc trên đỉnh núi Tuyết Long sơn bắt đầu tan ra, sương mù trắng đều bay đi hội tụ lên trời.
Yêu thú Hỏa kỳ lân cấp tám, thú cưỡi của giáo chủ Tam Thần Giáo đương nhiệm Nhật Thần Đường Uyên Nam.
Đế Sơn hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hỏa kỳ lân đang chầm chậm hạ xuống, sắc mặt không vui.
Vẻ mặt Cổ Tiêu, Vu Cầm chấn động, tựa như bỗng có thêm chút sức mạnh nhìn Hỏa kỳ lân hiện thân nhưng phát hiện trên Hỏa kỳ lân tựa như không hề có người ngồi.
"Hả?"
Cổ Tiêu, Vu Cầm kinh ngạc, thả ra thần thức điều tra sơ qua mới phát hiện chỉ có Hỏa kỳ lân đến, giáo chủ Đường Uyên Nam đương nhiệm Tam Thần Giáo lại không hề xuất hiện.
- Ai là người phụ trách ở đây?
Một giọng nói hùng hồn thô lỗ từ trên người Hỏa kỳ lân truyền tới, yêu thú cấp tám này lại mở miệng nói tiếng người, trong đôi con ngươi to đùng bốc lên ngọn lửa, khí tức nóng rực trên thân như ánh sáng mặt trời ngưng tụ lại.
- Là ta.
Thạch Nham ngẩng đầu mỉm cười.
- Tin tức truyền tới tổng bộ Tam Thần Giáo là các ngươi truyền đi sao?
Hỏa kỳ lân hỏi.
- Ừm.
Thạch Nham gật đầu.
- Giáo chủ đã đáp ứng yêu cầu của các ngươi, nguyện ý nhường năm hòn đảo, còn nữa, giáo chủ hy vọng các ngươi có thể đến tổng giáo một chuyến, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng bàn bạc với các ngươi, đây là thiếp mời.
Giọng nói uy nghiêm của Hỏa kỳ lân vang vọng trên đảo, đột nhiên một lá thư màu vàng rực rỡ chầm rãi từ trên trời bay xuống, rơi xuống trên mặt đất trước mặt Thạch Nham.
- Biết rồi, ngươi cũng nói với giáo chủ của các ngươi chúng ta sẽ đi đến tổng giáo Tam Thần Giáo một chuyến.
Thạch Nham nhếch miệng cười, hướng về Cổ Tiêu, Vũ Cầm đang kinh hãi không sao tả hết nói:
- Đường Uyên Nam triệu tập cao thủ các phương hội tụ ở Tam Thần Giáo, chắc là các ngươi cũng được mời đến, à, vài ngày nữa chúng ta sẽ gặp lại.
Cổ Tiêu, Vu Cầm đưa mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ khó hiểu sâu sắc.
- Bảy ngày sau, cao thủ của các phương thế lực sẽ tụ hội tại tổng giáo, đừng đến trễ.
Hỏa kỳ lân truyền đến tin tức cuối cùng sau đó thân hình liền từ từ bay lên muốn rời khỏi đây.
Thạch Nham cười gật đầu lạnh nhạt nói:
- Không tiễn.
- Ngươi cũng liên hệ với Đường Uyên Nam sao?
Vẻ mặt Cổ Tiêu đầy kinh dị
- Chẳng lẽ ngay cả Đường Uyên Nam cũng bị ngươi uy hiếp à?
- Uy hiếp?
Thạch Nham lắc đầu
- Chưa tới mức uy hiếp, chỉ là hợp tác mà thôi, người ta thức thời hơn các ngươi nhiều. Sau khi ta nói rõ thiệt hơn xong, người ta không bị ta nắm được nhược điểm cũng rất sảng khoái nhượng lại năm hòn đảo cho ta. So với Đường Uyên Nam, hai người các ngươi quả thật hơi keo kiệt, chẳng trách các ngươi không mạnh mẽ như Tam Thần Giáo, điều này quả thật là có đạo lý.
Sắc mặt Cổ Tiêu cực kỳ khó coi.
- Được rồi, bảy ngày sau chúng lại gặp ở Tam Thần Giáo.
Thạch Nham tự lẩm bẩm nói:
- Đến lúc đó, nếu ngươi có ý kiến gì vẫn có thể đề xuất ra. Nhưng mà, nếu như các ngươi nuốt lời. Ha ha, các ngươi sẽ biết lúc con người ta nổi nóng lên thì việc gì cũng có thể làm.
Cổ Tiêu, Vu Cầm bụng đầy tức giận. Khi nhìn thấy Thạch Nham liền khó chịu hừ lạnh một tiếng mới mang bọn người Cổ Linh Lung bay lên.
- Đi thong thả, không tiễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.