Sát Thần

Chương 282: Khách đến




Ba người Dịch Thiên Mạc xếp bằng ngồi trên đất, vẻ mặt nghiêm túc. Tuy trên người họ không hề có một tia Tinh Nguyên nào chuyển động nhưng mặt tuyết mà bọn họ ngồi xếp bằng trên đó lại bắt đầu tan chảy, linh hồn dao động của ba người lặng lẽ xuyên vào lòng đất, lan ra tới tận sâu trong Tuyết Long sơn.
Thân thể của Âm Mị tộc khác với nhân loại, thể chất thiên tính âm nhu, kết cấu thân thể bọn họ tựa như để phát huy lực lượng linh hồn tới mức lớn nhất.
Ba người Dịch Thiên Mạc thân là ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc, kiến thức về chủ hồn và thức hải vượt xa Thạch Nham, Đế Sơn, Vũ Nhu. Ngay cả những cao thủ Thần cảnh của Vô Tận hải đối mắt với ho chỉ sợ đều phải cam bái hạ phong trên phương diện kiến thức về chủ hồn.
Nếu trực tiếp tiến hành giao chiến linh hồn với bọn họ thì hết tám, chín phần mười là võ giả Thần cảnh của Vô Tận hải sẽ thất bại.
Linh hồn dao động rất nhỏ mà ngay cả ba người Thạch Nham cũng không phát hiện ra chầm rãi di chuyển bên trong Tuyết Long sơn rồi từ từ chui vào trong lòng núi, rút xuống chân núi cảm ứng dao động sinh mệnh băng hàn mà đặc biệt của sinh vật có khả năng đang tồn tại.
Hiển nhiên trên Tuyết Long sơn có tồn tại các loại sinh mệnh, một vài yêu thú cấp bốn, cấp năm cấp hay sâu trùng ẩn sâu trong lòng đất, chỉ cần những sinh vật này còn sống thì trên người đều phát ra dao động sinh mệnh.
Bọn người Dịch Thiên Mạc phóng ra linh hồn dao động lập tức phát hiện vô số phản hồi lại của sinh mệnh, Vào lúc này, khí tức linh hồn của bọn họ di chuyển khắp Tuyết Long sơn, ba người luôn có thể cảm ứng được sinh mệnh của các loài sinh vật.
Phải từ trong vô số dao động sinh mệnh tìm ra loại thuộc tính băng hàn ẩn nấp cực sâu mà Thạch Nham nói tới, hơn nữa lại là sinh mệnh cực kỳ đặc biệt mạnh mẽ không phải là một việc dễ dàng.
Thạch Nham lặng lẽ nhìn ba người, hắn không đưa khí tức của Huyền Băng Hàn Diễm thẩm thấu vào trong lòng núi một lần nữa mà lặng lẽ phóng ra thần thức kéo tới tận sâu trong lòng đất nhưng không thu hoạch được gì.
Thần thức mở rộng, tĩnh tâm lại, hắn từ lòng bàn chân có thể cảm nhận được dao dộng cực kỳ yếu ớt. Dao động này đến từ sâu trong lòng đất, cứ như một trái tim đặc biệt của Thần Ân đại lục ở sâu trong lòng đất lặng lẽ đập thình thịch, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa cho nên lúc truyền đến lòng bàn chân hắn đã trở nên rất yếu khó mà có thể cảm nhận được.
Nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được.
Cũng bởi vì như thế, chủ hồn của Thạch Nham nhịp nhàng cùng nhịp với âm thanh vận động lòng đất một cách kỳ diệu khiến thức hải dấy động, khiến vầng sáng Tinh Nguyên trong cơ thể cũng theo đó xảy ra biến hóa vi diệu, dẫn tới đột phá đến cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên và cách đến cảnh giới Niết Bàn rất gần.
Âm thầm quan sát mà chả thu hoạch được gì nhưng Thạch Nham cũng không hề nản lòng. Hắn tự mình ngưng luyện hiên địa linh khí, linh khí xung quanh rót vào hình xăm Hắc khôi liên trước ngực với tốc độ tụ tập nhanh hơn gấp năm lần võ giả đồng cấp. Sau khi tụ tập linh khí, ngưng luyện thành Tinh Nguyên rồi chầm chậm chảy vào vầng sáng Tinh Nguyên ở bụng.
Không hề lãng phí chút tinh lực nào, nhân lúc thời gian rảnh rỗi rất ngắn ngủi, hắn vẫn còn tu luyện. Mỗi khi cảnh giới bước sang một tầng, nhu cầu của thân thể đối với Tinh Nguyên sẽ trở nên cực kỳ thèm khát. Vào lúc này, kiên nhẫn khổ tu sẽ có lợi cho việc nhanh chóng gia tăng Tinh Nguyên.
Thiên địa linh khí nồng đậm đổ vào ngực, Thạch Nham âm thầm cảm ứng biến hóa của hình xăm Hắc khôi liên, tĩnh tâm cẩn thận chuyển đổi thiên địa linh khí trong hình xăm Hắc khôi liên.
"Ồ?"
Một cảm giác mát lạnh kỳ diệu bỗng xuất hiện ở hình xăm trước ngực. Thiên địa linh khí tràn ngập xung quanh Tuyết Long sơn tụ lại nơi hình xăm trước ngực rồi chầm chậm chuyển hóa, bắt đầu có khí tức mát lạnh tràn ra, khí tức mát lạnh đó như hàn khí thổi vào trong thân thể hắn.
Cảm nhận cẩn thận, hắn mới có thể nhìn thấy từng tia khí tức lạnh lẽo đang di chuyển trong gân mạch, đang chầm rãi hội tụ đến vầng sáng Tinh Nguyên trong bụng hắn.
Khí tức mát lạnh đó không mạnh mẽ như của Huyền Băng Hàn Diễm phóng thích ra nhưng cũng rất rét lạnh, lúc chúng di chuyển trong gân mạch, khiến Thạch Nham cũng mơ hồ cảm thấy lực lượng di động trong kinh mạch cũng có hơi trì trệ lại.
"Xuy xuy xuy!"
Rung động kỳ lạ bỗng nhiên từ từ trong thân thể Thạch Nham truyền ra, hàn khí mát lạnh ẩn nấp trong gân mạch hắn bắt đầu quấn lấy nhau rồi ngưng tụ.
"Ti ti ti ti!"
Rất nhanh, khí tức mát lạnh thẩm thấu vào trong thân thể hắn ngưng tụ lại một chỗ như là biến thành một con cá chạch băng hàn nhỏ len lỏi qua các ngóc ngách trong thân thể hắn, cứ như đang tìm kiếm cái gì đó.
Linh vật băng hàn kia nhanh chóng lướt đi, chạy tới chạy lui trong gân mạch hắn, vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn.
Thần thức Thạch Nham bám sát lấy nó, phát hiện nó cứ một mạch lao đi, quanh quẩn qua lại trong cơ thể hắn rồi từ từ hướng về ngón tay đang đeo Huyết Văn giới.
"Hả?"
Trong lòng giật mình, Thạch Nham mơ hồ nghĩ ra điều gì nên đột nhiên truyền tin cho Huyền Băng Hàn Diễm:
- Có một luồng khí tức tương tự với ngươi bắt đầu lao về phía đó, ngươi cảm ứng thử xem.
Hàn ý thấu xương bỗng từ trong Huyết Văn giới tràn ra, chỉ trong chốc lát, ngón tay đó của Thạch Nham liền trở thành tinh thể băng lấp lánh.
Liên tiếp từng luồng huyền băng nhỏ lóe lên xuất hiện trên ngón tay hắn, đột nhiên quấn tới hướng tiểu tử lạnh rét giống như con cá chạch. Nhân lúc tiểu tử đó còn chưa kịp phản ứng đã đột nhiên bao lấy nó.
"Phập!"
Tiểu tử do từng luồng khí tức mát lạnh ngưng tụ thành trong khoảnh khắc hóa thành một sợi trắng thật nhỏ đột nhiên bay khỏi ngón tay hắn, nháy mắt đã một mạch chui vào sâu xuống lòng đất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Khí tức băng hàn bên dưới đang di chuyển hướng về lòng đất, đi theo nó!
Thân thể Thạch Nham chấn động, đột nhiên khẽ quát một tiếng.
Ba người Dịch Thiên Mạc ngồi xếp bằng nhắm mắt bỗng mở to mắt, cùng nhìn về phương hướng ngón tay Thạch Nham chỉ gật gật đầu, toàn lực truy kích.
- Nó đang chạy trốn ta
Huyền Băng Hàn Diễm trong Huyết Văn giới khẽ lắc lư, biến thành một vầng lửa màu trắng lạnh lẽo thấu xương
- Ta phát hiện khí tức của nó đồng thời nó cũng cảm ứng được ta đang thăm dò, tên này cực kỳ giảo hoạt, không hề lập tức tìm tới ta ngay mà trước tiên phân tán khí tức của nó thành vô số phần, lợi dụng lúc ngươi ngưng luyện thiên địa linh khí lặng lẽ xâm nhập vào thân thể ngươi, sau đó tụ lại bên trong thân thể, khả năng vận dụng lực lượng của nó không hề thua kém ta.
- Khí tức băng hàn, trơn tuột như cá chạch...
Thạch Nham nhỏ giọng lẩm bẩm, đột nhiên mắt hắn sáng lên rồi thầm suy đoán:
- Có lẽ nào là một con Băng cốt tinh long không? Trong truyền thuyết, Tuyết Long đảo từng chính là hang ổ của một con Băng cốt tinh long, ngươi có phát hiện được khí tức của yêu thú không?
- Băng cốt tinh long…
Huyền Băng Hàn Diễm nghiền ngẫm một lúc, tựa như có phần không tán đồng ý kiến của Thạch Nham:
- Không giống lắm, Băng cốt tinh long là loại sinh vật trí tuệ không cao, cho dù tiến hóa đến cấp tám, khả năng vận dụng lực lượng cũng không tuyệt diệu như tên kia, có lẽ không phải là Băng cốt tinh long.
Huyền Băng Hàn Diễm nói như vậy, Thạch Nham cũng sẽ không khăng khăng, hiểu biết của hắn về yêu thú hiển nhiên không bằng Huyền Băng Hàn Diễm, kiến thức có liên quan tới Băng cốt tinh long cũng chỉ là nghe Lâm Đạt nói sơ qua truyền thuyết nên chắc chắn không rõ ràng như Huyền Băng Hàn Diễm.
- Ta vẫn cảm thấy tên kia không giống với yêu thú cho lắm, thân hình yêu thú to lớn, nếu như thật sự ở bên trong ngọn núi này thì chắc là rất dễ bị phát hiện.
Huyền Băng Hàn Diễm trầm ngâm một hồi rồi nói tiếp:-
- Ngươi hãy cẩn thận, tên đó có thể vận dụng thuần thục băng hàn khí như vậy, chắc là lực lượng thật sự của nó phải cực kỳ mạnh mẽ. Nếu nó đột nhiên làm loạn có lẽ không dễ dàng đối phó đâu.
Thạch Nham lặng lẽ gật đầu, thầm cẩn thận hơn.
Lúc hắn và Huyền Băng Hàn Diễm trao đổi, ba người Dịch Thiên Mạc vẫn đang truy tìm hàn lực kỳ dị đã chui vào trong lòng đất. Thạch Nham âm thầm quan sát ba người, phát hiện bọn họ luôn nhíu chặt mày thật chặt, hình như sự việc tiến triển không thuận lợi.
Đột nhiên, Dịch Thiên Mạc bỗng trừng mắt, đôi mắt lóe lên tia sáng.
Vẻ mặt Thạch Nham chấn động nói:
- Có phát hiện chưa?
Dịch Thiên Mạc gật đầu nhưng lại lắc lắc đầu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Thạch Nham nói:
- Quả thật có phát hiện, chẳng qua không liên quan tới khí tức băng hàn vừa chui xuống đất mà là có cao thủ Thần cảnh tới Tuyết Long đảo…
- Cao thủ thần cảnh...
Thạch Nham nhỏ giọng lầm bầm một câu, cười nhạt
- Xem ra chúng ta có khách tới, à, chuyện bên này tạm thời bỏ qua, chúng ta đi xem thử là vị khách nào đến.
Hai người Yết Mãnh và Tạp Ba nghe hắn nói như thế cũng thu hồi lực lượng linh hồn xuyên vào trong lòng đất, vẻ mặt hai người phức tạp, còn có phần chán nản.
- Thật kỳ quái, ngay cả linh hồn của ba người chúng ta tìm kiếm cũng không thể cảm nhận được vị trí chính xác của nó, loại sinh mệnh này rất giỏi ẩn nấp, chắc không phải loại yêu thú trí tuệ thấp kém.
Tạp Ba trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Cùng may chúng ta vẫn còn ở trên đảo này, chờ lần tới ta có thể thử một loại bí pháp, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó.
Hắn nói như vậy, Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc hình như nghĩ ra gì đó nên ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Thạch Nham nhìn thấy hắn tựa như có phần nắm chắc, âm thầm lưu tâm nhưng lại không tiếp tục quấn lấy chủ đề này nữa, mỉm cười nói:
- Đi thôi, chúng ta đi gặp khách nào.
Một lão già mặc áo xanh và một bà lão hiền từ sóng vai bước giữa hư không Tuyết Long đảo, dưới chân hai người giống như có bậc thang chầm chậm bước xuống phía dưới.
- Đây là lần đầu tiên ta đến Tuyết Long đảo này, à, hình như bố trí không ít kết giới, những kết này phần lớn là để hạn chế linh hồn thăm dò, quả thật có phần bất phàm.
Lão già áo xanh chầm rãi gật đầu, hướng về bà lão bên cạnh nói:
- Bà nói lần này tàn dư của Dương gia có phải thật sự là đến từ Chiến Trường Thâm Uyên không?
- Dương Thanh Đế bị cầm tù ở Ma Vực Thứ Tư là do hai vị Ma Đế cùng chứng thực.
Sắc mặt bà lão trầm trọng:
- Ta chưa từng bao giờ nghe nói Ma Vực Thứ Tư và Chiến Trường Thâm Uyên thông nhau. Hơn nữa cho dù là có thông nhau, Dương Thanh Đế cũng không thể đi ra. Không biết mấy cao thủ Thần cảnh trên đảo, rốt cuộc là ai?
- Trong thời buổi rối loạn này mà Dương gia lại tới quấy rối, ài, thật sự là khiến người ta đau đầu.
Lão già áo xanh cười khổ lắc lắc đầu, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia kiếm mang rất nhỏ bé rồi nói với bà lão:
- Nếu đã khiến cho chúng ta khó khăn thì có lẽ chúng ta nên liên thủ với nhau để trừ bỏ mối tai hoạ ngầm trước khi Ma nhân tới, bà nghĩ sao?
Sắc mặt bà lão nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Ngoài ta và ông ra, cái tên ở Tam Thần Giáo kia chắc là cũng không nhịn nổi, có lẽ hắn sẽ tới đây rất nhanh. Ta nghe nói ở đây không chỉ có một cao thủ Thần cảnh, nếu thật sự như thế thì nên cẩn thận mới tốt. Chẳng qua, ta không tin rằng nới này thật sự có cao thủ Thần cảnh gì đó, có lẽ chỉ là ảo giác của bọn chúng sai mà nhìn người ngụy Thần cảnh thành Thần cảnh thật sự.
- Ta cũng nghĩ thế.
Lão già áo xanh cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.