Tôn ngài là chủ!
Ba vị thống lĩnh của Âm Mị tộc cùng cúi đầu trước mặt Thạch Nham, tuy có hơi chút không nguyện ý nhưng vẫn làm như thế.
Từ thời khắc này, vận mệnh của Âm Mị tộc đã nằm trong tay một mình Thạch Nham.
Đế Sơn và Vũ Nhu liếc mắt khinh thường, khóe miệng khẽ nhếch lên, tựa như sớm biết ba người của Âm Mị tộc này khó vùng vẫy dưới thân phận mạnh mẽ của Thạch Nham.
Thạch Nham vẫn còn như lạc trong mây mù, tỏ ra hơi thất thần nhìn ba thống lĩnh Âm Mị tộc, có cảm giác như đang nằm mơ.
Chỉ đơn giản vậy sao?
Không phản kháng, không mặc cả, không có chút nào không phục, ba vị thống lĩnh cứ khuất phục như vậy sao?
Nhếch mét cười toe toét, Thạch Nham tươi cười nhìn ba người nói:
- Các ngươi có nghiêm túc không đấy?
Ba người Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh cùng bất đắc dĩ gật đầu, có phần cam chịu nhưng đều chấp nhận thân phận của Thạch Nham.
- Tốt lắm, ta nghĩ chúng ta đã nhất trí rồi.
Đế Sơn nhíu mày, hững hờ nói:
- Chuyện này chỉ có chúng ta biết thôi, trước khi thời cơ chín muồi nên tiết lộ cho người khác, ta nghĩ tộc nhân của chúng ta tạm thời sẽ không hiểu cho quyết định và sự kiên trì của chúng ta, cũng chỉ có một ngày nào đó chủ nhân thật sự trở nên mạnh mẽ, bọn họ mới thật sự thừa nhận chủ nhân.
Đế Sơn nhìn Thạch Nham.
Trong lòng Thạch Nham cũng hiểu rõ, cười gật đầu nói:
- Ta cũng sẽ không nói tới chuyện này trước mặt ai.
- Mọi thứ vẫn như cũ, chẳng qua sau này, mọi người cần phải làm việc theo quy củ.
Vũ Nhu mỉm cười, ngẫm nghĩ một lúc mới tỏ ra vẻ nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt là làm sao thoát khỏi nơi này?
- Thang trời đã xuất hiện, lối ra của chúng ta đã ở trước mặt.
Đế Sơn ngẩng đầu đầy tự tin nói:
- Có thể sắp xếp mọi người rời khỏi nơi này rồi, chúng ta không cần ở lại không gian này, nhưng thời gian có chút gấp gáp, hãy nhanh một chút vẫn tốt hơn.
- Chủ nhân, chúng tôi đi xuống sắp xếp trước đây.
Ba người Dịch Thiên Mạc cung kính xin phép, cùng nhìn về Thạch Nham chờ sự đồng ý của hắn.
Thạch Nham ngẩn người, thật không thích ứng được với sự biến hóa thái độ của ba người, trầm mặc một lúc mới có hơi chút bất đắc dĩ phất phất tay, đồng ý nói:
- Các người xem rồi làm đi, tạm thời bây giờ ta còn chưa hiểu rõ tình hình. Ngoài ra, thực tế mà nói thực lực của ta có hạn, kinh nghiệm cũng không được phong phú, các ngươi cảm thấy làm thế nào mới thỏa đáng thì cứ trực tiếp mà làm, sau này không cần xin ý kiến của ta làm gì.
Lời này vừa nói, ba vị thống lĩnh của Âm Mị tộc và Đế Sơn, Vũ Nhu hai vị tộc trưởng Dực tộc đều hơi kinh ngạc, nhìn Thạch Nham rất kỳ quái.
Bọn họ cho rằng Thạch Nham mới xác định thân phận, lại trẻ tuổi sẽ tranh cường háo thắng như vậy tự nhiên sẽ có chút quan điểm và chủ trương của bản thân.
Thanh niên mà, vẫn luôn thích thể hiện bản thân, khoa tay múa chân, tuy sẽ phải trả giá nhưng mỗi một vị thủ lĩnh dũng mãnh không phải đều đi lên như vậy hay sao?
Trong lòng năm người Đế Sơn, thực ra đã sơm chuẩn bị lắng nghe cách nhìn của Thạch Nham, sau đó mới phát biểu ý kiến của mình, chuẩn bị tư tưởng chỉ ra phương hướng chính xác cho hắn.
Nhưng không hề đoán được là Thạch Nham lại dứt khoát như thế, dứt khoát đến mức như không có quá kích động với việc trở thành thống lĩnh của hai tộc bọn họ.
Nếu như tên này không phải là quá ngu ngốc không có tự tin thì là đã nếm trải phong ba, cõi lòng thảnh thơi không màng danh lợi, thật sự hiểu rõ bản thân.
Rốt cuộc Thạch Nham là loại nào?
- Không biết gì về nơi này cả, không có tư cách khoa tay múa chân.
Dưới ánh mắt chăm chú của sáu người, Thạch Nham nhún vai, cười nhạt
- Ta chỉ muốn nhanh chóng sống sót rời khỏi đây, chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành việc này, ta cũng sẽ cảm kích các ngươi. Còn nữa, ta nghĩ thời gian dành cho chúng ta thật ra cũng không nhiều.
Hắn đã nhìn ra, ở chỗ cực xa khu vực này, mặt đất bao la đang từ từ trở về hư vô.
Khối không gian kì dị này không biết đã trải qua những gì, nhưng dường như lúc này lại dựa theo một quỹ đạo nào trước đó, đang biết mất đi từng chút một, thật sự bắt đầu sụp đổ hoàn toàn.
Thạch Nham nói một hồi khiến cho đám người Đế Sơn sợ hãi kinh ngạc, vô thức xem xét tình trạng bốn phía, năm người cũng không nói thêm gì, hướng về phía Thạch Nham nhẹ nhàng gật đầu rồi bỗng phi thân rời đi.
- Xếp thành hàng, cùng leo lên thang trời, bất kể nhìn thấy gì cũng phải đi tiếp!
- Thang trời này chính là lối ra đến thế giới bên ngoài, hãy nhanh lên, không được dừng lại lâu.
- Toàn bộ tộc nhân Hắc Dực tộc nghe lệnh ta….
Sau khi năm người Đế Sơn rời đi liền bay lên trời cao, đáp xuống khu vực của bộ hạ bọn họ, hoặc là lớn tiếng hò hét, hoặc là nhanh chóng truyền xuống mệnh lệnh.
Không lâu sau, tộc nhân của hai dị tộc bắt đầu náo động, từng người nghe theo dặn dò bắt đầu xếp thành hàng ngũ.
- Đó, đó là...
Gương mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam lộ vẻ bất an, nhìn về phía Thạch Nham người duy nhất còn đứng dưới thang trời ở đằng xa, bắt đầu lo lắng mình có thể bị bỏ lại hay không.
Tuy có thể sử dụng Linh Thần Võ Hồn nhưng bị nhiều cao thủ Âm Mị tộc chú ý thế này thì nàng cũng không dám làm bừa.
Nhưng mà, nàng giỏi về quan sát, thông qua cuộc trao đổi ngắn giữa Đế Sơn, Dịch Thiên Mạc và Thạch Nham đã mơ hồ nắm được gì đó.
Những thủ lĩnh dị tộc đó hình... hình như vô cùng tôn kính hắn? Điều này sao có thể?
- Cha.
Dịch Thúy Bích đột nhiên khẽ hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy về hướng Dịch Thiên Mạc.
- Sao?
Dịch Thiên Mạc nhíu mày, hắn đang an bài cho tộc nhân, hơi khó chịu nói:
- Chuyện gì?
- Bọn họ làm sao đây?
Dịch Thúy Bích chỉ về hướng Tào Chỉ Lam và những Võ Giả của Vô Tận hải ở trong lồng giam
- Mang theo hay không cần quan tâm đến sống chết của bọn họ?
Dịch Thúy Bích chẳng thích bọn người Tào Chỉ Lam, nàng có tạo nghệ linh hồn bất phàm, có thể dễ dàng nhận ra dao động từ trong linh hồn bọn họ truyền ra, nàng biết những người này lúc nào cũng đang suy nghĩ, hình như vẫn luôn suy tính gì đó.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn được Dịch Thiên Mạc chỉ dạy rằng nhân loại ngoại giới rất xảo trá, không có danh dự, không nói phép tắc, rất căm thù tộc nhân bọn họ, trời sinh đã phản cảm với bọn họ.
Những lời dạy của Dịch Thiên Mạc làm cho nàng không có chút thiện cảm với nhân loại ngoại giới, cũng vì thế mà khi nàng phát hiện Thạch Nham liền không chút do dự bắt lấy hắn.
- Bọn họ…
Dịch Thiên Mạc trầm ngâm một hồi cũng không quyết định được, đành ngẩng đầu nhìn về Thạch Nham đang ở dưới thang trời, lặng lẽ truyền đi một luồng linh hồn dao động để dò hỏi.
Thạch Nham đang mở thần thức để quan sát xung quanh, nhạy bén nhận ra linh hồn dao động của Dịch Thiên Mạc, lúc đầu trong lòng Thạch Nham kinh ngạc, còn tưởng Dịch Thiên Mạc muốn lặng lẽ giở trò với hắn nên chuẩn bị toàn lực phòng ngự, nhưng lại phát hiện luồng linh hồn dao động này không có chút ác ý, không có bất kì nguy hiểm nào.
Nhíu mày cẩn thận cảm thụ một chút, lông mày Thạch Nham nhíu chặt bỗng giãn ra, hướng về Dịch Thiên Mạc ở đằng xa gật gật đầu.
Dịch Thiên Mạc hiểu ý, ở cách xa ngàn mét khẽ khom mình, lập tức nói với Dịch Thúy Bích:
- Hãy mang theo đi, bọn chúng sống còn có tác dụng, con phụ trách thu xếp cho bọn chúng cùng lên thang trời.
Trong lòng Dịch Thúy Bích thấy khó hiểu, nàng cũng không biết chỉ trong phút chốc như vậy mà phụ thân nàng và Thạch Nham đã từng câu thông với nhau.
Dù khó hiểu nhưng Dịch Thúy Bích vẫn nghe theo dặn dò, bắt đầu gọi đám người Dịch Phong đến.
Không có ai chú ý được đôi mắt đẹp của Tào Chỉ Lam bỗng nhiên sáng lên, sâu trong con ngươi hiện lên sự chấn động dữ dội.
Điểm đặt biệt Linh Thần Võ Hồn của nàng chính là dù không dốc sức quan sát dị thường chung quanh nhưng với khoảng cách gần thế này nàng vẫn phát hiện được từ bên trong thân thể Dịch Thiên Mạc truyền ra một tia linh hồn dao động yếu ớt, mà phương hướng truyền đi tia linh hồn dao động này, thật đáng kinh ngạc chính là Thạch Nham!
Nàng nhìn thấy rõ, cách xa ngàn mét mà Thạch Nham lặng lẽ gật đầu về hướng Dịch Thiên Mạc, sau đó Dịch Thiên Mạc mới đồng ý giữ lại cho bọn họ một con đường sống.
Chuyện này là sao?
Mặc cho Tào Chỉ Lam tưởng tượng thế nào thì nàng cũng cảm giác không thể tin được sự thật mà nàng đang nhìn thấy.
Đại thống lĩnh Âm Mị tộc, thế mà lại xin ý kiến của hắn?
Là thật sao?
Giữa bọn họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tim của Tào Chỉ Lam như chìm xuống đáy cốc.
Thạch Nham không thấy vẻ mặt của Tào Chỉ Lam, vẫn đứng dưới thang trời, lặng lẽ nhìn về một đầu thang trời kéo dài trong tầng mây, không biết rốt cuộc là sự tồn tại cường đại nào mới bố trí được cấm chế thật mạnh ở vùng đất bị bỏ rơi này.
Chiến Trường Thâm Uyên, vùng đất bị bỏ rơi, tất cả mọi thứ rốt cuộc do bàn tay người nào làm ra?
Nếu như việc mình đến đây thật sự đã được vận mệnh định sẵn, vậy đó là người nào, thật sự có thể đoán ra mọi thứ sao?
Vô số nghi hoặc trong đầu không thể vứt bỏ, Thạch Nham muốn tìm ra manh mối nhưng lại phát hiện không thể nghĩ ra được gì.
Dù sao, hắn vốn không phải người của thế giới này.
- Cũng đã gần xong rồi.
Vũ Nhu khẽ cười vỗ đôi cánh trắng như tuyết, dáng vẻ yểu điệu đi đến bên cạnh Thạch Nham dịu dàng nói:
- Bên ngoài bắt đầu sụp đổ rồi, ta nghĩ chúng ta nên trèo lên bên trên, ta thật sự rất chờ mong, chờ mong tổ địa nơi có nhật nguyệt tinh thần. Ta đã ở trong mộng, đã từng mơ thấy rất nhiều điều tuyệt vời bên kia...
Vũ Nhu nói những lời này ngập tràn niềm khát khao, sinh ra ở vùng đất bị vứt bỏ này, toàn bộ kiến thức từ nhỏ đến lớn của nàng đều là mọi thứ về vùng đất này, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có khát vọng.
Bất cứ tộc nhân Âm Mị tộc và Dực tộc nào, trong lòng đều đều có một khát vọng - trở về nhà.
- Được.
Thạch Nham nở nụ cười, tuy Vũ Nhu không giải thích gì cả nhưng hắn đã biết thang trời nối thẳng tầng mây trên bầu trời chính là lối ra thoát khỏi nơi này.
Nghĩ như vậy, hắn thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, vì tuy thu được Lưu Vân Phá Thiên Toa nhưng hắn không biết dị bảo này rốt cuộc phải sử dụng như thế nào.
Nếu thật sự dựa vào Lưu Vân Phá Thiên Toa để mang hai dị tộc này thoát khỏi bể khổ này, không biết phải đợi tới khi nào.
Nhưng hắn biết, hắn muốn khám phá bí mật của Lưu Vân Phá Thiên Toa cần phải có thời gian, cần rất nhiều sức lực tinh thần, mà lúc này hiển nhiên không còn bao nhiêu thời gian dành cho hắn.
Vừa suy nghĩ, Thạch Nham vừa trèo lên hướng về điểm cuối thang thời, là người đầu tiên bước lên tầng mây trên bầu trời.
Vũ Nhu tộc trưởng Bạch Dực tộc khẽ cười cười, theo sau Thạch Nham cũng bước lên thang trời, từng bước đạp trên bậc đá mà không dựa vào năng lực bay lượn, thẳng hướng đến trời cao. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thạch Nham ở phía trước, Vũ Nhu ở phía sau, hai người một trước một sau dưới ánh mắt chăm chú của mấy ngàn tộc nhân Âm Mị tộc và Dực tộc, chậm rãi bước lên đỉnh thang trời, thân ảnh chầm chạm biến mất trong vầng hào quang, từ từ biến mất khỏi thế giới đã bị vứt bỏ không biết bao lâu rồi.