Sát Thần

Chương 211: Quỷ Lão




Thạch Nham đi theo Dương Lạc, tiến đến tòa Thần sơn số hai! Đang chậm rãi bước vào một sơn cốc.
Cách sơn cốc còn có mấy dặm xa, Thạch Nham đã mơ hồ từ bên trong sơn cốc kia, cảm ứng ra một luồng hung sát chi khí phô thiên cái địa.
Ở phía trên sơn cốc kia, tầng mây màu xanh và màu đen rất nồng đậm, từ trong đó truyền ra ma khí và minh khí cực kỳ mãnh liệt, hai loại khí tức bất đồng kia tụ tập lại một chỗ một cách kỳ dị, tựa hồ toàn bộ đều đến từ trên người chính kia yêu thú.
"Grào!"
Hình như cảm thấy được có người tiếp cận, từ bên trong sơn cốc kia đột nhiên truyền đến một tiếng gầm gừ kinh thiên động địa.
Tiếng gầm gừ vừa ra, các loại yêu thú nuôi dưỡng trong sơn cốc gần đó, đều kinh sợ nằm rạp xuống, có vẻ rất hoảng sợ, không dám đứng dậy.
- Thứ hung dữ này!
Dương Lạc nói thầm một câu, vẻ mặt bất đắc dĩ
- Nuôi con yêu thú này thật đúng là tốn sức, đến giờ mới một năm rưỡi mà yêu thú này đã ăn gần trăm con yêu thú cấp ba, cấp tứ. Không phải Dương gia chúng ta tài đại khí thô, thật đúng là sẽ chịu không thấu a.
Thạch Nham hoảng sợ.
Yêu thú cấp ba, cấp bốn đã có chút trân quý, tên kia trong một năm rưỡi ngắn ngủn, thế mà có thể nuốt ăn nhiều yêu thú cấp cao như vậy, có thể thấy được yêu thú này cực kỳ hung bạo, sợ là không dễ đối phó.
Một tiếng gầm gừ của nó, lại khiến cho Giao long hai đầu của Dương Mộ hơi chần chừ không tiến lên, hình như có chút sợ hãi.
Giao long hai đầu là yêu thú cấp sáu, ở Dương gia, loại yêu thú này đã cực kỳ khó có thể thuần phục, nó còn hung dữ hơn Thanh huyết ma bức một ít, trước kia một tiếng gào của Giao long hai đầu sẽ làm thân hình yêu thú khu vực này của Dương gia này đều run rẫy, thế nhưng không ngờ lại có yêu thú, có thể khiến Giao long hai đầu do dự không tiến lên.
Dương Mộ không thể không đi xuống Giao long hai đầu, cười khổ với Thạch Nham
- Tiểu Nham tử, đệ cũng thấy đó, tên kia còn khó chơi hơn Giao long hai đầu của huynh nhiều. Ài, thật không biết Thái gia gia nghĩ thế nào, mà lại để đệ đi thuần phục nó. Nói giỡn sao, ta nhìn thấy tên kia, cũng đều có chút kinh hãi mất mật.
Thạch Nham càng ngạc nhiên hơn.
- Đi thôi, không thể để tên kia xem thường chúng ta.
-Dương Lạc hừ lạnh một tiếng
-- Dương gia chúng ta có thể trấn áp nó, tự nhiên sẽ sẽ có phương pháp đối phó nó, chúng ta tiêu tốn nhiều tài nguyên lên người nó như vậy, tự nhiên là phải thu hồi lại phí bỏ ra.
Thạch Nham nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Con thật sự là càng lúc càng mong chờ.
- Nhưng huynh phải cẩn thận nha, đừng có chưa thuần phục được nó, ngược lại bị nó nuốt mất.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn Dương Manh đầy vẻ lo lắng
- Tên kia, đích thực không dễ đối phó, nhất định phải thật cẩn thận, bằng không sơ ý một cái, thật sự sẽ bị nó nuốt mất. Lần trước muội còn chưa tới gần nó, còn chút chút nữa bị khí tức trên người nó chấn nhiếp không thể động đậy cơ.
"Grừ!"
Trong sơn cốc, con yêu thú kia lại gầm gừ, hình như cực kỳ khó chịu khi nhân loại tới gần, một khi ngửi được khí tức nhân loại, lập tức để lộ ra hung sát chi khí.
Võ Giả bình thường chỉ cần nghe tiếng gầm gừ hung bạo của nó, sợ là đều sẽ kinh hãi mất mật, không dám tới gần.
Ngay cả Thạch Nham, cũng cau mày thật chặt, nín thở ngưng thần, không dám khinh thường.
Rốt cuộc, dưới dẫn dắt của Dương Lâc, Thạch Nham đi vào bên trong tòa Thần sơn số hai kia.
Mặt đất chất đầy bạch cốt, những khung xương bạch cốt cũng khá lớn, rõ ràng chính là xương đầu yêu thú.
Trong sơn cốc, khắp nơi đều có bạch cốt, chỉ liếc mặt mà giống như cốt hải, quả nhiên là kinh tâm động phách.
"Răng rắc!"
Chân dẫm lên trên bạch cốt, nghe tiếng xương cốt vỡ vụn, Thạch Nham cũng không kềm được sinh ra cảm giác sởn gai ốc.
Ma khí và minh khí nồng đậm, lượn lờ phía trên sơn cốc không tiêu tán, chính giữa minh khí màu xanh và ma khí màu đen có một thân ảnh yêu thú thật lớn như ẩn như hiện, đang ngửa mặt lên trời giương nanh múa vuốt gầm thét lên.
Mười hai dây xích sắt đen thui to cỡ cánh tay, nối liền với tòa Thần sơn số hai, quấn quanh người yêu thú kia, mỗi lần yêu thú kia nhúc nhích giãy dụa, xích sắt sẽ truyền ra tiếng kim chúc va chạm dữ dội.
"Vù vù vù!"
Yêu thú ngửa mặt lên trời phun ra nuốt vào, minh khí và ma khí nồng đậm lượn lờ không tiêu tán trên bầu trời như bị bọt biển hút lấy, đột nhiên biến mất bên trong thân thể hắn.
Yêu thú vốn mơ hồ trong đống bạch cốt chất đầy xung quanh, đột nhiên lộ rõ ra.
Vẻ mặt Thạch Nham hoảng sợ.
Đây là một con yêu thú to lớn giống như long giống như mãng xà, cao mười mét, không có nhục dực, bụng đầy lân giáp, trên người lại mọc đầy gai đen nhánh dữ tợn dài như cánh tay, khắp người lóe ra ánh sáng đen, có hai long trảo thật lớn, trên long trảo lóe ra quang mang sắc bén, giống như ẩn chứa sức mạnh vô địch.
Long trảo của nó vỗ lên mặt đá cứng rắn, tạo ra một đống hố thật sâu, mỗi một lần long trảo kia vỗ xuống, trong sơn cốc liền truyền đến một tiếng gầm rú thật lớn.
Cái đầu của yêu thú kia chính là khủng bố nhất, đó quả thực chính là một khuôn mặt quỷ dữ tợn, trong tròng mắt to như chuông đồng phát ra ánh sáng xanh, đầy khát máu hung bạo, trên khuôn mặt như ác quỷ, cũng mọc ra hai gai nhọn đen nhánh, giống như lợi kiếm tàn nhẫn cắm mạnh lên trên mặt nó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Yêu thú cao khoảng mười mét, như long như mãng xà, có gương mặt dữ tợn của quỷ, liếc mắt nhìn cũng làm từ tận đáy lòng người ra sinh ra ý sợ hãi.
Yêu thú nhìn thấy có nhân loại tới gần, lại là bỗng nhiên rít gào lên, một luồng hung sát chi khí cực kỳ nồng đậm, lấy nó làm trung tâm, giống như cơn lốc khuếch tán ra.
Hung sát chi khí kia như ngưng thành thực chất.
Khiến cho linh hồn người ta run rẫy, những nơi hung sát chi khí đi qua, từng khúc xương vỡ của yêu thú gần đó, lại nổ tung bùm bùm.
Hai người Dương Mộ và Dương Manh đều không kìm được lui về phía sau vài bước, ánh mắt liên tục thay đổi. Thạch Nham cũng biến sắc, vội vàng ngưng luyện thần thức, dùng lực lượng thức hải để ngăn cản hung sát chi khí vô hình đến từ chính trên người yêu thú, thế nên vẫn không có sợ hãi lui về phía sau, hai chân như mọc rễ đứng vững tại chỗ.
Dương Lạc kinh ngạc, có hơi chút cổ quái nhìn Thạch Nham.
Mang yêu thú để vào chỗ này, có rất nhiều Võ Giả của Dương gia từng kiến thức sự hung bạo của yêu thú này, gần như mỗi một Võ Giả của Dương gia, lần đầu đến đây đều sẽ bị yêu thú này làm kinh sợ, lộ ra vẻ sợ hãi, rồi theo bản năng lui về phía sau vài bước, không dám đối diện với yêu thú kia.
Hai người Dương Mộ và Dương Manh, đều có tu vi cảnh giới Địa Vị, lần này lại đến, nhưng dưới khí thế hung bạo của yêu thú vẫn có chút không chịu nổi, không tự chủ được lui lại sau mấy bước.
Mà Thạch Nham, lại sừng sững đứng tại chỗ bất động, điều này thật là lạ.
Thạch Nham chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, đến tột cùng là bằng vào cái gì, dưới luồng hung sát chi khí và cái nhìn chằm khủng bố của yêu thú này, mà vẫn bảo trì bất động?
Dương Lạc không nghĩ ra, trong lòng càng lúc càng cảm thấy sợ là ý kiến của Dương Thanh Đế cũng có chút căn cứ. Lực lượng thức hải của Thạch Nham truyền ra, từng luồng thần thức lặng lẽ khuếch tán ra, dùng lực lượng thần thức chống đỡ khí thế hung bạo của yêu thú kia, nhìn thấy Dương Mộ, Dương Manh lui về phía sau mấy bước, hắn thầm giật mình, nhưng trong lòng lại có chút vui sướng, cảm thấy sỡ dĩ lần này hắn không mất bình tĩnh, hoàn toàn là vì ngưng luyện ra thức hải. Thức hải, có rất nhiều diệu dụng, trong đó một loại diệu dụng đơn giản nhất, đó là có thể nhờ vào lực lượng thần thức ngăn cản linh hồn kinh sợ của loại hung sát chi khí này.
Hai người Dương Mộ và Dương Manh tuy rằng đều có tu vi cảnh giới Địa Vị, nhưng chưa ngưng luyện thành thức hải, đối mặt với hung sát chi khí của yêu thú mà cũng không thể dùng thần thức tạo thành phòng ngự, linh hồn chỉ có thể bị kinh sợ chấn động tâm thần, không tự chủ được lui về phía sau.
- Thứ này, rốt cuộc là cái gì vậy?
Hít sâu một hơi, Thạch Nham trầm giọng hỏi.
- Quỷ Lão.
Dương Lạc trầm ngâm một chút, mới giải thích: "Nghe nói là chủng lai của Thiên quỷ Minh Giới và Lão long Ma Vực, chúng đều là yêu thú cấp tám. Ở Minh Giới và Ma Vực, hai loại yêu thú này cực kỳ nổi tiếng, khiến cho Minh nhân và Ma nhân đều không thể làm gì. Quỷ Lão này chính là Thái gia gia con phát hiện ở một kỳ địa của Ma Vực Thứ Tư, nó chỉ là ấu thú, hình như chỉ có mấy trăm năm tuổi, cũng chỉ là yêu thú cấp sau. Dựa theo kiến giải của Thái gia gia con thì Quỷ Lão chính là chủng lai của hai yêu thú cấp tám, có năng lực tiến hóa vô hạn, nói nó nếu có cơ duyên đến, tương lai ít nhất có thể trở thành yêu thú cấp đến, nếu có được thiên tài địa bảo, thậm chí có thể trở thành yêu thú cấp mười!
Thạch Nham lại ngạc nhiên.
Bình thường yêu thú có thể không ngừng tiến hóa, đều cực kỳ hung hãn, yêu thú có thể tiến hóa đến cấp chín, cũng đều là dị chủng cực kỳ thưa thớt ở các giới, yêu thú có thể tiến hóa đến cấp mười, gần như chỉ nghe qua trong truyền thuyết, rất có ít người có thể nhìn thấy tận mắt.
Quỷ Lão này chẳng những có được năng lực không ngừng tiến hóa, thế mà còn có thể trở thành yêu thú cấp chín, thậm chí có cơ hội trở thành yêu thú chí tôn, đạt tới độ cao cấp mười.
Loại yêu thú cấp bậc này, thật đúng là Thạch Nham chưa bao giờ gặp, thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng được nghe.
- Ai cũng không biết Thiên quỷ ở Minh Giới, làm sao lại xuất hiện ở Ma Vực Thứ Tư, hơn nữa lại kết hợp với Lão long Ma Vực, sanh ra dị chủng Quỷ Lão này chứ.
Dương Lạc lắc lắc đầu
- Ngay cả Thái gia gia con, cũng không nghĩ ra vì sao Thiên quỷ có thể xuất hiện ở Ma Vực, càng không nghĩ ra vì sao Thiên quỷ có thể kết hợp với Lão long. Cái tên Quỷ Lão này cũng là Thái gia gia đặt, nghe nói dị chủng này trước đây chưa từng xuất hiện, thật sự là dị chủng hiếm thấy nhất trong thiên địa.
- Cái gì, dị chủng như thế, rốt cuộc nên làm thế nào thuần phục?
Thạch Nham thì thào hỏi.
Dương Lạc sửng sốt, hồi lâu mới cười khổ lắc đầu
- Con không nên hỏi ta, ta vốn hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi Thái gia gia con mang nó từ Ma Vực về Bất Tử đảo, tự mình dùng mười hai dây xích Huyền thiết kim khóa chặt lại, bảo chúng ta cứ cách bảy ngày, đưa tới một con yêu thú cấp ba, cấp bốn nuôi nấng nó, nói chờ con đi vào Bất Tử đảo, do con tới thu phục Quỷ Lão này.
- Con?
Thạch Nham ngây người
- Thái gia gia thật đúng là coi trọng con nha.
- Ừm.
Dương Lạc gật gật đầu, vẻ mặt quái dị
- Mọi người chúng ta đều không cho rằng con có thể thuần phục Quỷ lão này, nhưng Thái gia gia con lại nói, chỉ có con hữu duyên với Quỷ Lão này, ta cũng không biết rốt cuộc Thái gia gia con dựa vào cái gì, nhưng người lại phân phó xuống, chỉ cho con tới phục tùng Quỷ Lão này, không biết người suy nghĩ thế nào nữa.
- Thái gia gia nhất định hồ đồ rồi.
Quỷ Lão Dương Manh thè lưỡi, đáng yêu nói:
Quỷ Lão - Nham ca ca cũng chưa thấy tên này, cũng không có kinh nghiệm tuần thú, chắc chắn huynh ấy không làm được đâu.
- Mặc kệ.
Dương Lạc trầm ngâm một lát, nói với Thạch Nham:
- Ngươi lưu lại thử thuần phục tên này xem. Ừm, nhớ kỹ, không nên tiến gần đến trăm mét, trong vòng trăm mét là phạm vi công kích của thân thể nó. Nếu Thái gia gia connói như vậy, nhất định là có đạo lý của người, phương pháp có liên quan đến thuần phục yêu thú, mặc dù ta có rất nhiều nhưng cũng không thích hợp với loại yêu thú này, Thái gia gia con cũng phân phó, ta không được chỉ điểm ngươi bất cứ tri thức có liên quan đến tuần thú.
Nói xong, Dương Mộ liền mang theo Dương Manh, Dương Mộ rời đi, lưu lại một mình Thạch Nham ưu sầu đối mặt Quỷ Lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.