Sát Thần

Chương 206: Hoàn Toàn Chắc Chắn




"Côc cộc cộc cộc!"
Bốn khối sắt to như cối xay tựa chiến xa lăn đi, mặt đất cứng rắn bên đầm nước đá vụn bay tán loạn, chỗ nào bị khối sắt lăn qua đều để lại bốn rãnh vừa sâu dài.
Nơi cánh tay, cổ chân khóa lên vật nặng bốn ngàn cân, Thạch Nham thân thể hơi méo mó, trong thân hình hơi gầy đi nhưng bên trong thân hình hơi gầy đó bỗng bùng nổ một sức mạnh cực kì cường mãnh.
Bạo Tẩu nhất trùng thiên.
Bên trong huyệt đạo, lực lượng tiêu cực chứa cuồn cuộn khởi động, lan ra khắp tứ chi bách hải, khiến cho trong khoảng khắc lực lượng hắn tăng lên hơn gấp đôi.
Vật nặng bốn ngàn cân kia dưới sức mạnh cuồng bạo đó lôi đi, tuy rằng có vẻ cực kỳ nặng nề nhưng vẫn không thể ngăn cản được bước chạy tiến lên của hắn.
Thân hình mạnh mẽ bên đầm nước chạy băng băng, khí thế như nghiền nát, khuấy đảo bên hồ nước như trời long đất lở, động tĩnh rất lớn.
Tuy vẻn vẹn chỉ có tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, nhưng mà mực độ mạnh mẽ của thân hắn cũng không phải người thường có thể bằng được. Ở trong lòng núi lửa vạn năm khổ tu Cực Luyện thuật đã tôi luyện thân thể hắn thêm một lần, khiến cho thân thể hắn có thể chịu được công kích của các loại lực lượng, có thể thúc dục ra lực lượng thân thể tốt hơn.
Thân thể cường hãn, lại cộng thêm trạng thái Bạo Tẩu nhất trùng thiên, lúc này trong thân thể Thạch Nham cuồn cuộn sức mạnh, có thể so với Võ Giả cảnh giới Địa Vị !
Bên hồ nước, ba người Dương Lạc, Dương Mộ, Dương Manh đều có vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt lấp lánh điện quang, không cái chớp mắt nhìn chằm chằm vào Thạch Nham đang ra sức lao đi.
Sức mạnh trong cơ thể Thạch Nham đột nhiên bùng nổ hiển nhiên vượt qua dự đoán của bọn họ, ba người vốn lúc trước vẫn còn chút hoài nghi đều kinh ngạc.
Động tĩnh nơi này rất lớn, rất nhiều Võ Giả của Dương gia nghe thấy tiếng vang phát ra đều từ những nơi khác tụ tập về đây, từ xa nhìn thần lực của Thạch Nham.
Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, trong bắp thịt đã được tinh luyện hình như ẩn chứa lực bùng nổ vô cùng vô tận, lúc lao đi hắn đều cảm thấy vô cùng sảng khoái, tựa như có sức mạnh dùng mãi không hết.
Từ sau khi trong lòng núi lửa vạn năm đi ra, đây là lần đâu tiến hắn thoải mái bùng nổ ra lực lượng như thế này, trong lúc chạy, hắn tựa như cảm thấy mỗi tế bào đều sống dậy, tràn đầy sinh cơ, mang đến cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Đây là biến hóa của thân thể!
Hắn cảm nhận được rõ, trải qua một đoạn thời gian khổ tu Cực Luyện, rốt cuộc hắn đã đạt được lợi ích gì.
Sau khi thân thể được rèn luyện, gân cốt trở nên càng vững chắc, tay chân càng linh hoạt, tốc độ Tinh Nguyên di chuyển trong cơ thể vừa nhanh vừa mạnh, giống như sóng xô vỡ đê, như cầu vồng xuyên trời.
Giờ khắc này, hắn đối với ý kiến của Huyền Băng Hàn Diễm thật sự bắt đầu tin tưởng không còn nghi ngờ gì nữa.
Những Võ Giả thời kỳ thượng cổ chú trọng thân thể vượt xa Võ Giả hiện nay, những Võ Giả thương cổ đó coi thân thể chính là nền móng căn bản của võ đạo, bọn họ tu luyện thân thể còn lưu ý hơn nhiều, hơn hao phí tinh lực cũng không kém gì khổ tu Tinh Nguyên.
Một khi thân thẩ đạt đến độ cao nào đó, trong lúc giao chiến với người khác, sức mạnh bên trong thân thể bùng nổ ra khiến cho người ta phải cực kì sợ hãi.
Võ Giả cùng cảnh giới, người nào thân thể cường hãn hơn liền có thể càn quét đối thủ như trở bàn tay, không có điều gì bất ngờ.
Cảm nhận sự biến hóa của thân thể, tâm trạng Thạch Nham vui vẻ, âm thầm hạ quyết tâm từ nay trở đi coi rèn luyện thân thể xem như một khâu then chốt với việc tu luyện võ đạo của mình, tuyệt đối không thể buông lỏng phương diện này.
"Ầm ầm ầm."
Giống như một chiếc chiến xa, Thạch Nham một mạch phóng đi, khuấy đão bên đầm nước như trời long đất lở, đá vụn bay tán loạn.
Trong lòng hắn đang chìm trong vui sướng, hài lòng với với thân thể cường hãn, hoàn toàn quên đi bản thân, đã không nhớ rõ còn đánh cược với Dương Lạc, chỉ thầm nghĩ sau này phải nhìn rõ bản thân, nghiêm túc tìm hiểu biến hóa của thân thể.
- Dừng!
Dương Lạc đột nhiệt hô to một tiếng.
Thạch Nham bỗng kinh ngạc tỉnh lại, thân mình đang lao tới đột nhiên ngưng lại, toàn thân mồ hôi, bắp thịt toàn thân hắn khẽ run rẩy, ngẩn người nhìn về Dương Mộ Dương Lạc trong đôi mắt còn bắn ra tinh quang, nụ cười trên mặt còn kèm theo ngạc nhiên, từ từ gật đầu
- Năm phút, bảy vòng! Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là quái vật.
- Ha ha, ta biết tiểu tử này không tầm thường mà.
Dương Mộ cười to
- Nếu không, Thái gia gia cũng không lo lắng như thế, vì biết được phương vị của hắn mà không tiếc hao phí ba giọt Bất Tử huyết để suy tính…
Dương Manh đáng yêu chớp chớp đôi mắt, quệt cái miệng nhỏ nhắn hậm hực nói:
- Thật là, lại là một quái vật, tại sao Dương gia chúng ta chả có ai là bình thường hết vậy."
Thạch Nham ngạc nhiên.
Dương Lạc mỉm cười, ánh mắt quét qua đám Võ Giả đứng xem xung quanh, cất giọng nói:
- Đây là thành viên mới của Dương gia chúng ta, cháu ruột của Tam đệ Dương Tiêu ta, Thạch Nham!
- Nham thiếu gia…
- Nham thiếu gia!
- Nham thiếu gia…
Những Võ Giả khí tức trầm ổn, thân hình dũng mãnh ở xung quanh sôi nổi hét to.
Những Võ Giả của Dương gia ở xung quanh khí tức trầm ổn, thân hình bưu hãn đều bắt đầu lớn tiếng thét to lên.
Tu vi những người này khá lợi hại, ở trong Vô Tận hải đa số có thanh danh vang dội, sở dĩ bọn họ phục tùng Dương gia ngoài trừ một ít nội tình của Dương gia, còn vì mỗi thế hệ Dương gia đều cựcuày cường hãn, có được thực lực khủng bố vượt xa các Võ Giả cùng cấp.
Những hạng người kiêu ngạo bất tuân đó tin phục Dương gia, là vì sức mạnh của Dương gia.
Bọn họ ở một bên xem xét một hồi, từ đáy lòng đ4 thừa nhận biểu hiện của Thạch Nham, tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên kéo vật nặng bốn ngàn cân, nhưng trong năm phút ngắn ngủi, chạy xung quanh đầm nước bảy vòng.
Biểu hiện như vậy cực kì sáng chói!
Khóe miệng Thạch Nham mỉm cười, không kiêu không tự ti, hắn vẫn chưa thi triển Bạo Tẩu đến nhị trùng thiên, hắn tin rằng nếu như hắn nghiến răng thi triển ra Bạo Tẩu nhị trùng thiên, sức mạnh trong người hắn tất nhiên lại tăng vọt gấp đôi, có thể trong vòng năm phút chạy quanh đầm nước này hơn mười mấy vòng.
- Thua độ rồi, tiểu tử, ba viên Bổ Thiên đan này ngươi thu lấy đi.
Dương Lạc cười cười lắc đầu
- Tiểu tử nhà người vừa mới đến đã thắng ta một ván, hừm, ta là người bụng dạ hẹp hòi, ngươi cẩn thận một chút, sau này tu luyện ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị…
Thạch Nham cười nhạt, chả khách khí đưa tay lấy đi ba viên Bổ Thiên đan, sau đó cười ha ha nói:
- Con không sợ nhất là phiền phức kiểu này.
- Quả nhiên không hỗ trong người có ý chí của Dương gia chúng ta, tiểu tử ngươi kiên cường lắm.
Dương Lạc mỉm cười khen một câu, sau đó ánh mắt quay đi, thản nhiên nói:
- Xem xong rồi thì cút đi xa một chút, không có chuyện gì làm sao?
Những Võ Giả đang xem xung quanh, nghe nói vậy liền rụt đầu lại, đều ngượng ngùng cười bắt đầu tránh ra nơi này.
Sau khi đám người đó rút đi, Dương Lạc bỗng nhíu mày, có chút lo âu nói:
- Hạ Thần Xuyên vẫn còn ở Dương gia chúng ta, giờ con đã về, nhất định hắn sẽ không tiếp tục khổ tu nữa, hắn vừa nghe được tin tức của ngươi sợ là lập tức tìm tới đây...
Ngừng một lát, Dương Lạc nhìn kỹ hắn
- Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta, thật có thể làm Hạ Tâm Nghiên nha đầu đó tỉnh lại không? Con đừng sợ, dù con không làm được, Hạ Thần Xuyên cũng không dám làm gì, cùng lắm trong lòng có chút khúc mắc, ở sau lưng ăn nói huyên thuyên mà thôi.
"Chắc là không thành vấn đề.
Thạch Nham cân nhắc một lát, vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Không thành vấn đề?
Dương Lạc kinh ngạc - Con khẳng định? Con phải biết rằng, lúc trước Hạ gia cũng có một người cũng gặp phải sự cố như nha đầu đó, lúc ấy ba thế lực lớn ở Gia La hải vực chúng ta cùng tìm biện pháp cũng không thể cứu được ngươi nọ. Thái gia gia của ngươi từng nói, trừ phi có kỳ bảo loại linh hồn nào đó, với lại cần phải thích hợp với nàng, nếu không không thể ra tay ở chỗ khác.
Thạch Nham thầm kinh ngạc, Dương Thanh Đế quả là lợi hại, xem ra đã biết mình nắm giữ Tụ Hồn Châu.
- Con khẳng định!
Gật gật đầu, Thạch Nham nói:
- Con chắc chắn có thể làm nàng tỉnh lại, nàng vì cứu con mới biến thành như vậy, con tự nhiên muốn nàng ta khỏe mạnh tỉnh lại.
Dương Lạc nhìn chằm chằm Thạch Nham một hồi, xem ra Thạch Nham không giống loại người lỗ mãng mới nhẹ nhàng gật đầu:
- Tốt, vậy ta cho người gọi Hạ Thần Xuyên đến đây.
Lập tức, ông cất giọng phân phó, liền thấy một người nhanh chóng phóng đi, đi về hương một ngọn núi hùng vĩ bên cạnh.
- Có cần chúng ta giúp gì không?
Dương Lạc do dự một chút lại nói:
- Ở Dương gia chúng ta, có các loại tài liệu và linh dược khan hiếm, chỉ cần con nói ra, Dương gia chúng ta chắc đa số sẽ có, cho dù là không có cũng sẽ nhanh chóng kiếm cho con, không cần khách khí, trước khi Thái gia gia con đi đã từng dặn dò, chuyện cứu chữa Hạ nha đầu chúng ta phải toàn lực phối hợp với con.
Thạch Nham cười cười lắc đầu
- Không cần gì cả, chỉ cần đưa con một mật thất yên tĩnh là được.
Dương Lạc ngạc nhiên, suy nghĩ một lát mới phân phó cho Dương Mộ ở bên cạnh
- Đến Thần sơn số một tìm căn phòng tốt nhất.
- Vâng!
Dương Mộ nhanh chóng rời đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Thái gia gia con lúc này không ở Dương gia, Bất Tử Thánh Điển của gia tộc đang ở chỗ người, chờ sau khi người về đến ngươi chỉ cần nhỏ máu vào Bất Tử Thánh Điển xem như là đã nhận tổ quy tông. Bất Tử Trùng Sinh Quyết của gia tộc cũng ở trên Bất Tử Thánh Điển , chỉ cần con nhỏ máu vào Bất Tử Thánh Điển liền có thể nhận được Bất Tử Trùng Sinh Quyết. Dương Lạc nghĩ ngợi một tí, nói:
- Khoảng thời gian này, trước tiên con hãy cứu tỉnh Hạ Tâm Nghiên.
- Vâng, con biết1
"Dương Lạc!
Không lâu sau, từ bên trong ngọn núi bên cãnh đột nhiên bắn ra một luồng thần quang, nhanh chóng lướt tới
-Nghe nói tiểu tử Thạch Nham đã đến đây?
Hạ Thần Xuyên người chưa tới thì tiếng rống giận dữ đã vang lên.
Một lão già râu bạc trắng thân hình cao lớn, đầu đội nón lông vũ đột nhiên đứng trước Thạch Nham, hai mắt ông ta như điện, nhìn chằm chằm Thạch Nham hừ:
- Tiểu tử nhà người chính là Thạch Nham phải không ?"
Thạch Nham xấu hổ cười, gật gật đầu.
- Hừ, ta cũng không nhiều lời.
Hạ Thần Xuyên hừ lạnh một tiếng
- Nếu ngươi không thể thức tỉnh Tâm Nghiên, ta tự nhiên sẽ tìm ngươi tính sổ, nếu như Tâm Nghiên tỉnh lại, chuyện trước đây ta coi như chưa từng xảy ra. Ta chỉ cần nó tỉnh lại, chuyện khác đều mặc kệ.
- Ta nhất định sẽ làm nàng vô sự tỉnh lại!
Thạch Nham vẻ mặt nghiêm, nói:
- Ta hoàn toàn chắc chắn!
- Chắc chắn?
- Chắc chắn!
Hạ Thần Xuyên tỏ vẻ hơi kinh ngạc không hiểu tại sao Thạch Nham lại tự tin như vậy, nhưng mà thấy Thạch Nham tự tin như vậy trong lòng ông ta cũng có chút mong chờ, gật đầu hừ nói:
- Làm xong chuyện rồi mới nói.
- Nhị gia gia, sắp xếp xong rồi.
Dương Mộ ở trên vách một ngọn núi, cất cao giọng hô:
- Tiểu Nham tử, đệ có thể đến đây.
- Đi thôi, ta mang ngươi đi mở mang kiến thức.
Dương Lạc cười gật đầu, mang theo Thạch Nham đột nhiên bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.