Sát Thần

Chương 201: Ta là đại ca của đệ




Sử Vũ Bạch đã phát điên rồi!
Sau tiến vào quặng mỏ gặp đại nạn, Sử Vũ Bạch đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Thạch Nham.
Sự khiêu khích trong quặng mỏ đã sớm đã làm Sử Vũ Bạch hận Thạch Nham thấu xương, thái độ hiện tại của Thạch Nham càng làm hắn giận tím mặt, trong lòng nảy sinh ý nghĩ phải khiến cho Thạch Nham trả giá bằng máu.
Bọn người Hà Thanh Mạn, Trầm Nghi Đan lòng đau như cắt, khi thấy Sử Vũ Bạch ra tay đối phó Thạch Nham, muốn ra tay ngăn cản nhưng đã không kịp.
Hệt như con thú nổi điên, trên thân Lý Vũ Bạch bùng lên những tia sáng ám vàng tối, một đống quang cầu vàng rực rỡ, từ giữa hai tay hắn bay nhanh ra.
Những quang cầu màu vàng này có to có nhỏ, kim quang chói lọi, bên trong ẩn chứa lực lượng cực kì kinh người.
Thạch Nham biến sắc.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn theo bản năng thúc giục Thạch Hóa Vũ Hồn, đồng thời vội vã đưa bản thân tiến vào trạng thái Bạo Tẩu Nhị Trùng Thiên, cả Ô Quang Thuẫn cũng dùng.
Sử Vũ Bạch tu vi đạt tới cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên, hơn kém cả một cấp bậc, có thể đánh chết hắn trong nháy mắt, ngay cả cơ hội phòng ngự cũng chẳng có.
Toàn bộ sức mạnh tuôn vào thân thể, ngay lúc này, khí thế của Thạch Nham bỗng biến đổi, một luồng khí tức tà ác, hung tàn, thô bạo đột nhiên lan khắp toàn thân Thạch Nham.
Lấy Thạch Nham làm trung tâm, luồng khí tức này lan tỏa ra xung quanh, hình thành một luồng sóng khí làm người khác phải kinh hãi.
Hà Thanh Mạn, Trầm Nghi Đan ngừng khóc, đều vô cùng kinh ngạc nhìn Thạch Nham, hai người bị khí thế của Thạch Nham làm kinh hoảng, nhất thời quên hết nỗi đau thương trong quặng mỏ.
"Rầm rầm ầm."
Một đám quang đoàn màu vàng tối liên tiếp không dứt công kích tới, bắt đầu nổ tung xung quanh thân mình Thạch Nham.
Ô Quang Thuẫn trên thân Thạch Nham trong nháy mắt nổ thành từng mảnh, thân thể bị văng mạnh đi, ở trên không phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ một kích, Thạch Nham đã thụ thương, lục phủ ngũ tạng tựa hồ đều bị chấn động, toàn thân đau đớn vô cùng.
Kém nhau cả một cấp, Sử Vũ Bạch lại ôm hận toàn lực ra tay, một kích này là hắn muốn lấy mạng Thạch Nham!
Nhưng Thạch Nham vẫn chưa chết.
Tuy phun ra một ngụm máu tươi, nhưng Thạch Nham vừa rớt xuống liền lập tức đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Sử Vũ Bạch, ta nhớ kỹ ngươi rồi!
- Ta muốn khiến cho ngươi xuống tới cửu u hoàng tuyền vẫn nhớ rõ ta
Sử Vũ Bạch nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lóe lên tia sáng tàn nhẫn
- Ngươi không đến Hắc Thạch Đảo, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện, không có ngươi, chúng ta sẽ không thảm đến mức này!
Hắn không để ý đến phải trái đúng sai, kiếm một cái cớ để giết Thạch Nham, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Thạch Nham.
Dứt câu nói, Sử Vũ Bạch không hề dừng tay, gương mặt anh tuấn đỏ ửng, con ngươi phát ra một tia sáng màu vàng.
Một lực lượng cuồn cuộn bỗng từ trong thân thể hắn bạo phát ra, Sử Vũ Bạch thân hình như điện, một lần nữa lao về phía Thạch Nham.
Lần này, hắn không ngưng kết các quang cầu màu vàng mà trực tiếp phóng đến bên cạnh Thạch Nham, tốc độ vừa nhanh đến mức làm cho Thạch Nham nhìn không ra tung tích của hắn.
Cảnh giới kém một cấp bậc dẫn đến lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn, Sử Vũ Bạch lại toàn lực ra tay, ưu thế của cảnh giới lập tức được thể hiện ra.
Lúc này Thạch Nham mới hối hận không sớm học võ kỹ của Huyền Băng Hàn Diễm, nếu lúc này hắn tu luyện xong Dật Điện Biến và Huyền Ảnh Biến, hắn có thể dời đo tránh một kích này của Sử Vũ Bạch.
Đáng tiếc, tốc độ hắn cũng hơi nhanh không bằng Sử Vũ Bạch, bởi vì chênh lệch cảnh giới nến hắn không nhìn ra tung tích của Sử Vũ Bạch.
Bởi vì không ngờ Sử Vũ Bạch lại đột nhiên ra tay, hắn không kịp tạo ra Từ Cức Vực Trường trước, giờ này muốn tạo ra Từ Cước Vực Trường cũng chả kịp nữa rồi.
Hắn hiểu, dưới tình huống như thế này, tránh né cũng không phải là lựa chọn tốt.
Chỉ có cứng rắn chống đỡ!
- Hừ!
Thạch Nham hét to lên một tiếng, thúc dục lực lương tiêu cực toàn thân, Tinh Nguyên cuồn cuồn bắt đầu chuyển động, trong khoảnh khắc hắn đã thi triển ra Sinh Tử Ấn.
"Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!"
Sinh Ấn và Tử Ấn bỗng hiện ra trên lòng bàn tay, dung hợp lại một cách kỳ dị, Sinh Ấn và Tử Ấn chồng lên nhau tạo thành Sinh Tử Ấn!
Bảy thủ ấn bùng nổ bay ra, bắn tới Sử Vũ Bạch trước mặt, trong thủ ấn đột nhiên bùng nổ ra một luồng lực lượng bỗng tuyệt đối không phải một Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp có thể sở hữu.
Sử Vũ Bạch cảnh giới cao hơn một bậc, trong khoảng khắc nhận ra sức mạnh ẩn chứa trong Sinh Tử Ấn khủng bố thế nào, quá mức kinh hãi, hắn không dám do dự, lập tức nhanh chóng ngưng tụ toàn bộ lực lượng trong cơ thể.
Một cột sáng màu vàng bắn ra từ trước ngực hắn, cột sáng to như một cái cột đá, ngưng tụ phát ra ánh sáng chói mắt, lực lượng vô cùng hùng hậu.
Cột sáng màu vàng to lớn và Sinh Tử Ấn đánh vào nhau, tại điểm giao kích, bắn ra hào quang chói lọi, lực công kích hung mãnh đập vỡ tảng hắc thạch, đá vụn tung bay khắp nơi.
Đá vụn bay tứ tung, Thạch Nham thân thể lần nữa bị ném bay đi, giữa không trung vẽ nên một đường vòng cung mới đột nhiên rơi xuống.
Trước ngực Thạch Nham máu tươi đầm đìa, khóe miệng cũng chảy ra hai dòng máu, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Nhìn lại Sử Vũ Bạch, tuy đứng ở điểm giao kích nổ mạnh không ngã nhưng thân thể lại run rẩy kịch liệt, gương mặt cũng tràn đầy kinh hãi.
Một kích toàn lực của hắn, ngưng kết lực lượng thành cột sáng, lực lượng công kích cuồng bạo như, đừng nói Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, cho dù là Võ Giả đồng cấp Địa Vị nhị trùng thiên, cứng rắn chống đỡ một kích này sợ là cũng chỉ có một đường chết.
Tuy toàn thân Nham Thạch máu me đầm đìa, vậy mà lại lung lay lắc lư đứng dậy -- hắn còn chưa chết !
- Ngừng tay!
Hà Thanh Mạn hét lên một tiếng, vội vàng kêu lên:
- Sử Vũ Bạch, rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? Ngươi biết tổn thất lần này không hề liên quan tới hắn. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi không ngờ, hắn thật sự là người Dương gia đó!
Sắc mặt Sử Vũ Bạch khẽ biến.
Trầm Nghi Đan cũng ngây người, kinh ngạc nhìn Hà Thanh Mạn
- Hắn thật sự là người Dương gia sao?
- Hắn là đứa con côi của Dương gia, lần này tới Vô Tận hải, chính là về nhận tổ tông.
Lúc này, Hà Thanh Man cũng không còn cách nào che giấu thân phận của Thạch Nham
- Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, Dương gia khẳng định sẽ truy cứu tới cùng! Sử Vũ Bạch, ngươi không được tiếp tục làm bậy.
- Hừ! Dù sao nơi này cũng chỉ có mấy người chúng ta. Ta giết hắn, chỉ cần nói là hắn chết trong tay Ma nhân là được. Dù là Nam tỷ cũng chống không nổi, Võ Giả cảnh giới Niết Bàn cũng bị bọn Ma nhân giết chết, chết thêm một Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp như tên này cũng hợp lý thôi.
Sử Vũ Bạch thật sự điên rồi, Hà Thanh Man càng bao che cho Thạch Nham, hắn càng trở nên điên cuồng, càng muốn giết chết Thạch Nham để tiết hận.
Nói xong, Sử Vũ Bạch lại phóng về phía Thạch Nham, vẻ mặt hung tợn nói:
- Tiểu tử, ta muốn giết ngươi, dù ngươi có là người Dương gia, chết trên Hắc Thạch đảo này cũng sẽ chẳng có ai báo thù cho ngươi.
- Sử Vũ Bạch!
Hà Thanh Mạn giận dữ hét lớn lên
- Ngừng lại cho ta!
Sử Vũ Bạch vốn chẳng để ý đến nàng, lúc nàng hét lớn, hắn càng hạ quyết tâm không thể không giết chết Thạch Nham.
Tại Thiên Tà Động Thiên, mọi người đều biết Sử Vũ Bạch hắn say mê Hà Thanh Mạn.
Chỉ cần Hà Thanh Mạn tốt với ai một chút, hắn liền tìm trăm phương ngàn kế khiến người đó nếm chút đau khổ, bắt đối phương chủ động bỏ cuộc.
Ngay cả người một nhà còn bị đối xử như thế, huống chi đối với một người ngoài như Thạch Nham, hắn tự nhiên càng không lưu tình. Nhất là trong quặng mỏ hắn không đề phòng bị Thạch Nham va trúng ngực, xương cót bị gãy mất một cái, làm hắn hết sức mất mặt trước những người đi theo.
Lúc đó, hắn đã hạ quyết tâm phải giết Thạch Nham.
Nhìn thấy Sử Vũ Bạch xông tới, ánh mắt Thạch Nham bỗng lạnh lùng, tiếp tục thôi thúc chút lực lượng còn sót lại trong cơ thể ngưng kết ra Sinh Tử ấn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
"Ầm"
Thạch Nham lại lần nữa bị đánh bay đi, lúc rớt xuống xương cốt trước ngực gãy đứt, khí tức trong cơ thể rối loạn, vẻ mặt thê thảm cùng cực.
"Phốc"
Ngoài dự đoán của mọi người, Sử Vũ Bạch bị một kích này cũng phun ra một ngụm máu.
Sức mạnh cuồng mãnh mà Sinh Tử Ấn bạo phát ra khiến Sử Vũ Bạch cảnh giới cao hơn một bậc cũng không chịu nổi.
Thân thể Sử Vũ Bạch lung lay sắp ngã, hình như ngay cả đứng cũng không nổi.
Sắc mặt hai người Hà Thanh Mạn, Trầm Nghi Đan thẫn thờ, trong đôi mắt đầy vẻ kinh dị, không dám tin nhìn vào Thạch Nham.
Không ngờ Thạch Nham kiên cường mãnh mẽ như thế!
Bị Sử Vũ Bạch liên tục công kích, hắn chẳng những cứng rắn chống đỡ toàn bộ, thế mà vẫn không chết!
Không chỉ như vậy, lúc này thân hình hắn vẫn vững như Thái sơn, khuôn mặt kiên nghị, nhưng mà Vũ Bạch, sau lần công kích này lại bắt đầu thổ huyết, lộ ra vẻ không thể chống đỡ nổi.
Chiến đấu không cùng cấp bậc nhưng lại xuất hiện tình hình hai bên ngang nhau, điều này làm hai người Hà Thanh Mạn, Thẩm Nghi Đan bắt đầu khó hiểu.
- Tiểu tử, quả nhiên không hổ là người của Dương gia, đích thực lợi hại!
Sử Vũ Bạch hận đến nghiến răng nghiến lợi, âm hiểm tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Thạch Nham
- Hôm nay không giết ngươi, ngày sau ngươi tất giết ta! Đã như vậy, dù cho phải trả giá thê thảm cỡ nào, ta cũng muốn lấy mạng ngươi.
- Sử Vũ Bạch, nếu ngươi tiếp tục làm càn, đừng trách ta nhúng tay.
Hà Thanh Man cuối cùng chịu không nổi, hét một tiếng liền phóng về phía Sử Vũ Bạch.
Hà Thang Man lướt tới, nửa chừng đôi chân đẹp chạm đất, lúc định tiếp tục bay lên lại cảm giác từ dưới chân truyền đến một lực trói buộc cực kỳ mạnh mẽ.
Thân thể yêu kiều của Hà Thanh Mạn bỗng nhiên giống như cắm rễ vào đất, hai chân bị lực lượng cổ quái trói buộc không thể động đậy.
Khuôn mặt thanh tú khẽ biến, Hà Thành Mạn hoang mang hết nhìn đông qua nhìn tây, kinh ngạc kêu lên:
- Sư huynh, huynh làm gì thế?
Mọi người có mặt ở hiện trường đều cổ quái, cùng nhìn quanh bốn phía bắt đầu tìm gì đó.
Hà Thanh Mạn ở Thiên Tà Động Thiên trước nay ít khi gọi người khác là sư huynh, người có thể được nàng gọi là sư huynh, chỉ có một.
Là Tà Khôi!
- Đại sư huynh, huynh đến lúc nào thế?
Trầm Nghi Đan kinh hỉ hỏi.
- Vừa tới không lâu, nghe nói tiểu tử đó hại chết Nam tỷ, vì vậy huynh cho rằng hắn đáng chết!
Giọng nói âm u lạnh lùng từ dưới chân mọi người truyền đến.
Người mới đến hình như ẩn thân dưới mặt đất nhưng không một ai ở đây phát hiện được sự tồn tại của hắn.
Những người bên Thiên Tà Động Thiên, vừa nghe Tà Khôi đến đây, đều như tìm được chỗ dựa, nét mặt bỗng giãn ra.
- Ha ha, vẫn là đại sự huynh hiểu lý lẽ.
Sử Bạch Vũ cười ha ha, bây giờ không cần lo lắng, hiên ngang đi về phía Thạch Nham, cười ác độc nói:
- Để xem người còn có thể giãy giụa bao lâu?
- Chắc chắn lâu hơn ngươi!
Một giọng nói hào hùng từ trên trời truyền tới, một con Giao long có hai đầu chẫm rãi từ trong tầng mây xuất hiện.
Một thanh cự kiếm màu bạc, bỗng nhiên cắt ngang bầu trời bay vụt đến.
Giữa ánh sáng bạc đầy trời, cự kiếm màu bạc ầm ầm hạ xuống, đập đẳng lên thân thể Sử Vũ Bạch nổ thành thịt nát.
Cự kiếm màu bạc trong nháy mắt đã chém chết Sử Vũ Bạch, thế tới không giảm, đánh mạnh lên mặt đất cách chỗ Hà Thanh Mạn ba mét.
Đỉnh núi chấn động rung lên, sâu trong lòng đất bỗng truyền đến một tiếng quát.
Lập tức một thanh niên áo trắng thân hình gầy yếu, gương mặt âm trầm lạnh lùng từ trong mặt đất chẫm rãi chui lên, khóe miệng hắn còn vương một vệt máu, ngẩng đầu nhìn con Giao long hai đầu đang từ từ bay đến.
- Tiểu Nham tử, hoan nghênh đã đến Gia La hải vực!
Trên thân Giao long hai đầu, một thanh niên thân hình dũng mãnh, sau khi nhẹ nhàng giết chết Sử Vũ Bạch, hướng về phía Thạch Nham cười lớn.
- Ngươi là?
Thạch Nham ngạc nhiên
- Ta là đại ca của đệ, Dương Mộ.
Thanh niên hào sảng cười to, bỗng ngạo nghễ nhìn đám người Thiên Tà Động Thiên, thản nhiên nói:
- Ở Gia La hải vực, Dương gia chúng ta mới là chủ nhân, đây là địa bàn của Dương gia chúng ta. Kẻ nào dám đối đầu với Dương gia chúng ta, chúng ta sẽ giết kẻ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.