- Sáu tên Ma nhân...
Hà Thanh Mạn chậm rãi gật đầu, chẳng những không có sợ hãi, ngược lại trong đôi mắt đẹp còn phóng ra tia sáng hưng phấn, quát khẽ:
- Mọi người chuẩn bị, xem ra chúng ta phải mở hàng trước rồi.
Bảy tên Võ Giả của Thiên Tà Động Thiên, khẽ quát một tiếng, sắc mặt bỗng nghiêm lại, trên người bộc lộ chiến ý nồng đậm.
Thạch Nham thầm gật đầu.
Thiên Tà Động Thiên không hổ là một trong ba thế lực lớn của Già La hải vực, những Võ Giả trẻ tuổi này chưa có trải qua chiến đấu với Ma nhân Hắc Lân tộc, nghe nói sáu tên Ma nhân lặng lẽ mò đến, bọn họ chẳng những không ai khẩn trương, mà một đám thế lại mơ hồ có chút kích động, rõ ràng đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến.
- Cẩn thận một chút, ở trong sơn động này thì những tên Ma nhân Hắc Lân tộc đó có thể giấu kín khí tức trên người. Nói không chừng, đến trước mặt các ngươi rồi mà các ngươi cũng không phát hiện ra.
Dựa lưng vào thạch bích, vẻ mặt Thạch Nham uể oải, mở miệng nhắc nhở.
Đám người Ba Đế, nghe xong lời nói này của Thạch Nham đều có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn hắn.
- Tốt nhất các ngươi để tâm nhắc nhở của hắn đi.
Hà Thanh Mạn từ trong mắt đám đi theo này, thấy được sự không tín nhiệm
- Hắn nói Ma nhân có thể che dấu khí tức, thì nhất định sẽ không sai. Nhớ kỹ, tập trung chú ý không cho phép được phân tâm!
- Vào ngày hôm qua, không phải hắn ngay cả Hắc Lân tộc cũng chưa từng nghe qua sao.
Ánh mắt Ba Đế cổ quái, nhỏ giọng nói thầm một câu.
- Ngày hôm qua là ngày hôm qua.
Hà Thanh Mạn hừ khẽ, trong lòng cũng có chút mê hoặc, không biết sao Thạch Nham lại đột nhiên hiểu rõ về Hắc Lân tộc, nhưng biểu hiện của Thạch Nham đêm qua đã khiến nàng vứt bỏ hoài nghi Thạch Nham
- Hãy nhớ rõ, Ma nhân có thể sẽ ẩn thân mà đến đây, đừng để bị đánh lén."
- Yên tâm đi, có ta ở chỗ này, đám Ma nhân sẽ không ẩn thân được.
Thạch Nham tiêu sái cười cười, từ tốn nói:
- Còn có một trăm năm mươi mét, ừm, đang theo tiếp cận bên này, chỗ phía trước năm mươi mét, hình như có một thạch động rộng rãi. Thạch động kia chắc là một khu vực khai thác Hắc ban đồng, ta nghĩ, thật sự muốn giao chiến với Ma nhân thì đi đến đó có vẻ thích hợp hơn, bằng không mọi người sẽ bị bó tay bó chân, bên trong huyệt động hẹp rất khó phát huy ra toàn bộ lực lượng.
Hà Thanh Mạn hơi sửng sốt, do dự hai ba giây, khẽ gật đầu, nói:
- Đi thôi, đến thạch động phía trước, chỗ rộng rãi thì chiến đấu cũng tiện hơn. Địa hình nơi này quả thật hơi hẹp, nên tìm chỗ chiến đấu tốt hơn.
Hà Thanh Mạn dẫn đầu, thân thể yêu kiều nổi bật như luồng sáng mờ, đột nhiên bắn về phía trước.
Thạch Nham cười lạnh nhạt, bộ dáng lững thững nhanh chóng đuổi theo, theo sát đằng sau thân thể yêu kiều của Hà Thanh Mạn, không bao lâu hắn đã cùng Hà Thanh Mạn đi vào bên trong thạch động này.
Thạch động này to như sân bóng rổ, xung quanh còn có dấu vết đào móc rõ ràng, trên thạch bích có rất nhiều lớn vết đá lõm to nhỏ khác nhau, bên trong vài vết đá lõm còn có nhiều chấm nhỏ màu vàng đồng lóe lên, xem ra chắc là khoáng thạch Hắc ban đồng.
Bốn mặt thạch động, có nhiều ngã rẽ không biết thông đến nơi nào.
Thạch Nham và đoàn người Hà Thanh Mạn, đứng ở hai bên con đường bằng trong đó, vẻ mặt nghiêm túc, chú ý động tĩnh của những con đường khác.
- Là nơi này sao?
Hà Thanh Mạn liếc nhìn Thạch Nham, nhỏ giọng, nói:
- Còn bao lâu nữa mới đến?
Hà Thanh Mạn và Thạch Nham sóng vai dán mình lên thạch bích này bên cạnh con đường bằng, nàng sợ thanh âm quá cao sẽ kinh động Ma nhân đang dần dần tiếp cận, chẳng những đè thấp thanh âm, đôi môi thơm còn sáp đến gần bên tai Thạch Nham.
Một mùi hương thơm làm say lòng người, lặng lẽ chui vào mũi, trong lòng Thạch Nham rung động, lặng lẽ vươn tay trái, vẽ lên một vài ký tự.
Hà Thanh Mạn nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo đã hiểu được, đột nhiên nàng lại đưa tin cho những người đi theo cách cửa thông đạo không xa, nói cho bọn họ biết Ma nhân bao lâu nữa mới xuất hiện.
Một tay nắm Tụ hồn châu, Thạch Nham âm thầm tính toán, dụng tâm cảm ứng khí tức những Ma nhân Hắc Lân tộc đó.
Ma nhân Hắc Lân tộc, ở trong huyệt động không thấy ánh sáng sẽ có ưu thế trời cho, thân thể gần như có thể ẩn nấp toàn bộ.
Như vậy, trừ phi là Võ Giả cảnh giới Niết Bàn hình thành thức hải, nếu không rất khó nhận ra khí tức những Ma nhân đó.
Đám người Hà Thanh Mạn còn chưa đạt tới cảnh giới Niết Bàn, những tên Ma nhân Hắc Lân tộc mặc dù cách bọn họ đã rất gần, nhưng bọn họ vẫn là không phát hiện ra chút động tĩnh nào.
Thạch Nham nắm giữ Tụ hồn châu, tinh thần lực nhìn thấu lại vô cùng nhạy cảm, có thể nhận thấy được rất rõ từng đoàn khí tức sinh mệnh của những Ma nhân đó, thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được sự thận trọng của bọn họ, và lệ khí nhạt trên người bọn họ.
Thần thức! Thức hải!
Trong thạch động u ám, Hai mắt Thạch Nham sáng ngời, trong lòng thầm hạ quyết tâm, một khi lực lượng linh hồn bên trong Tụ hồn châu có thể hấp thu, tất nhiên phải lập tức nhờ vào lượng linh hồn tinh khiết bên trong Tụ hồn châu, khiến cho mình hình thành thức hải.
Tùy theo sự vận dụng tinh thần lực, hắn dần dần cảm thấy được tinh thần lực cao hơn một bậc, lúc giao chiến với người khác có thể có bao nhiêu ưu thế.
- Sắp chưa?
Hà Thanh Mạn bật hơi thơm như hoa lan, lại thở nhẹ ở bên tai hắn, mùi thơm làm say lòng người, giống như tâm ma đang khiêu khích, khiến cho Thạch Nham không khỏi có chút rạo rực.
Thạch Nham quay đầu liếc mắt nhìn nàng.
Bên trong thạch động u ám, đôi mắt xinh đẹp của Hà Thanh Mạn cực kỳ sáng ngời, Tinh Nguyên trong thân thể yêu kiều giống như nước sông cuồn cuộn, không ngừng ngưng tụ lại.
Nhờ vào Tụ hồn châu, Thạch Nham âm thầm cảm nhận, thế mà từ bên trong thân thể Hà Thanh Mạn, mơ hồ nghe được tiếng gió thổi.
Nhưng vào lúc này, đám Ma nhân Hắc Lân tộc đí cách thạch động này chỉ còn lại có ba mươi mét, bỗng đột nhiên ngừng lại.
Tên Ma nhân cầm đầu kia có khí tức âm lệ nồng đậm nhất, một luồng dao động tinh thần kỳ diệu hình xoắn ốc trên người, lặng lẽ lan tỏa ra, chậm rãi di chuyển tới khu vực này.
Ma nhân kia đã phát hiện ra!
- Động thủ đi!
Thạch Nham mở miệng áp sát bên tai Hà Thanh Mạn, quát trầm lên:
- Đối phương đã phát hiện các ngươi, thừa dịp bọn họ còn ở bên trong thông đạo, lập tức tấn công!
- Tấn công!
Hà Thanh Mạn khẽ quát một tiếng, trong bóng đêm cái cổ đã ửng hồng, thân thể yêu kiều cũng run nhẹ lên.
"Vù vù vù!"
"Xuy xuy xuy!"
Từng đường thần binh lợi khí, cùng với Kiếm mang hồng quang đủ mọi màu sắc, bỗng chốc bắn vào thông đạo Ma nhân đang đợi.
Trong lúc nhất thời, bên trong thông đạo truyền đến tiếng kêu chói tai, từng luồng khí sắc bén hình mũi khoan, từ trong lòng bàn tay Hà Thanh Mạn bay ra, phong lực hình như tràn đầy bên trong luồng khí sắc bén hình mũi khoan kia, khiến cho nó nhanh như thiểm điện, hơn nữa ẩn chứa lực xuyên thấu vô cùng kinh người.
- Nhân loại ti bỉ!
Trong thông đạo, bỗng chốc truyền đến một tiếng thét chói tai âm độc của Ma nhân.
"Keng keng keng!"
"Keng keng keng!"
Tiếng kim thiết va chạm vào nhau, liên tục từ bên trong thông đạo truyền ra.
Bên trong thông đạo hẹp, bỗng xuất hiện đôi mắt sáng.
Cầm đầu Ma nhân Hắc Lân tộc là một gã thân cao ba mét, đầu đụng đỉnh thạch động, một thân lân giáp màu đen phát ra màu đen bóng đặc biệt.
Phía trên lân giác của hắn, một đám vết đốm cỡ đồng tiền chẫm rãi di chuyển, có vẻ hơi quỷ dị.
Kiếm mang hồng quang của các loại thần binh lợi khí, bắn lên lân giáp trên người hắn cũng không thể xuyên thủng lân giáp màu đen chút nào, chỉ làm tốc độ vết đốm hình đồng tiền di chuyển trên lân giáp hơi chậm lại một tí.
Ngay cả luồng khí sắc bén hình mũi khoan của Hà Thanh Mạn phóng ra, bắn lên người hắn cũng chỉ là khiến ma thân hùng vĩ của hắn hơi lay động.
Đám Ma nhân rít gào, bình tĩnh không sợ hãi, ngăn chặn hết công kích bắn ra đầy trời, nhanh chóng đi qua hướng này. Đám người Hà Thanh Mạn đều đứng ở cửa động, nhờ vào ánh sáng chói lọi nên bọn họ đều thấy hành động của những Ma nhân này, một đám lộ ra vẻ kinh hãi.
Tuy rằng sớm biết một thân lân giáp của Ma nhân Hắc Lân tộc bất phàm, nhưng bọn họ vẫn không có đoán được lân giáp trên người chúng lại đáng sợ đến mức như thế.
Nhiều công kích như vậy đánh lên lân giáp màu đen, thế mà vẫn chưa phá vỡ được phòng ngự của lân giáp, một khi đám Ma nhân đến gần người, thì làm sao giao chiến với bọn chúng chứ?
- Soi sáng!
Hà Thanh Mạn nhìn thấy không ổn, bỗng nhiên hô khẽ lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đám người Ba Đế, không nói lời nào, lập tức lấy ra toàn bộ Chiếu minh thạch trên người, tay chân luống cuống đính lên đỉnh thạch động, đặt ở các góc.
Thạch động vốn u ám, phút chốc sáng ngời lên, được hơn mười khối Chiếu minh thạch chiếu sáng, thạch động cỡ sân bóng rỗ bỗng nhiên sáng như ban ngày.
Tộc nhân của Hắc Lân tộc ở trong bóng tối có thể ẩn nấp thân thể, nhưng nhiều Chiếu minh thạch bày ra như vậy, loại bỏ hết bóng tối nên thân hình đám Ma nhân này cũng lập tức bị bại lộ.
Hà Thanh Mạn tự biết không thể ngăn được những Ma nhân này tiến vào thạch động, biết phải không thể tránh một trận chiến ở bên trong huyệt động, cho nên trước tiên chiếu sáng để chuẩn bị cho trận chiến này, để tránh ở trong bóng đêm bị hạn chế nhiều thứ, bị Ma nhân đánh lén đến chết.
- Ta cũng không tin không phá được lân giáp của ngươi!
Hà Thanh Mạn nhìn thấy rất nhiều ánh sáng chiếu rọi, Ma nhân cầm đầu kia cũng nhân cơ hội sắp tiến vào, đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng.
Một cây trường mâu màu bạc, bỗng chốc xuất hiện ở tay trái trắng nõn của nàng, trường mâu vừa ra, bên trong thạch động phát sáng ánh sáng bạc.
Một con quái xà màu bạc ở bên trong ánh sáng bạc chói lọi, lại từ bên trong thân trường mâu màu bạc chậm rì đi ra, quái xà này vừa ra, một luồng khí tức cực kỳ sắc bén, bỗng chốc tỏa ra bên trong thạch động.
Quái xà màu bạc thân dài năm mét, nó từ bên trong trường mâu chui ra, nhưng lại há miệng nuốt vào trường mâu, đột nhiên hóa thành một luồng ánh sáng bạc, bỗng bắn về phía Ma nhân Hắc Lân tộc cầm đầu.
Ma nhân dùng thân thể gần như cản hết tất cả công kích, thấy luồng ánh sáng bạc phóng tới, bên trong ma nhẫn màu xanh thẫm, lộ ra vẻ ngưng trọng.
Một căn gai xương trắng bệch, đột nhiên từ khe hở lân giáp ở ngực hắn lồi lên.
Gai xương này dài một thước, giống như là một căn xương cốt của thân thể hắn, còn dính một chút máu tươi, thoạt nhìn cũng khiến người ta kinh hãi vỡ mật.
Cầm trụ này căn gai xương, này Ma nhân trên người đích hơi thở, chợt hung lệ mấy lần, màu xanh thẫm đích đồng tử mắt bên trong, tràn đầy thô bạo điên cuồng ý.
Gai xương run rẩy, phóng ra chính xác tới hồ quang của Hà Thanh Mạn, mũi nhọn của gai xương đánh lên luồng ánh sáng bạc.
"Xuy!"
Nhiếu chấm bạc, ánh sáng màu trắng, bắn ra xung quanh, bên trong thông đạo đá bay tán loạn, không ngừng truyền ra tiếng nổ vang, lại giống như muốn sụp xuống.
Hà Thanh Mạn bắn ra đi luồng ánh sáng bạc, giống như một tia chớp, lập tức bay trở về, một lần nữa rơi vào trong tay nàng, lại hóa thành trường mâu.
Bên trong thạch động, vẻ mặt Ma nhân kia hung ác, cầm theo gai xương lấy từ thân thể mình, toàn thân cuồn cuộn ma khí, đã đi ra khỏi thông đạo đá bay tán loạn, dẫn đầu đứng ở trong thạch động.
Lại là một căn gai xương trắng bệch, từ khe hở lân giáp phía sau lưng hắn lồi lên, hắn đưa tay ra sau rút ra một căn gai xương, một tay nắm một căn gai xương lấy từ chính trong cơ thể mình, tầm mắt hắn nhìn lướt qua trên người Hà Thanh Mạn, giọng cổ giáo học theo ngôn ngữ nhân loại, cười lạnh nói:
- Nha đầu nhân loại, chắc chắn ngươi chưa thử qua nam nhân Hắc Lân tộc chúng ta, hắc hắc, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!
Hà Thanh Mạn biến sắc.
Ánh mắt Thạch Nham cũng dần dần ngưng trọng lên.