Sát Thần

Chương 188: Song Võ Hồn tiến hóa




Thạch Nham đương nhiên biết, bọt nước màu trắng ngà này đến từ đâu, cũng biết những bọt nước có tác dụng thần kỳ cỡ nào. Tinh thần chìm vào huyết nhục, cẩn thận thăm dò bọt nước màu trắng ngà này, trong đầu Thạch Nham cũng đang suy xét rất nhanh, loại lực lượng kỳ dị này có thể thôi phát, tăng cường Võ Hồn, có thể làm hùng hậu Tinh Nguyên, có rất nhiều công dụng thần kỳ. Hắn vẫn biết loại lực lượng này rất có lợi cho hắn.
Nhưng mà, theo tình hình này thì loại lực lượng thần kỳ này, hình như còn chưa có luyện hóa hết, không có thật sự dung nhập hết vào thân thể hắn.
Sau khi được Huyền Băng Hàn Diễm truyền tin, Thạch Nham không có do dự nhiều, chỉ hơi cân nhắc rồi lập tức quyết định thử dung nhập toàn bộ chúng vào tế bào và thớ thịt trong cơ thể, khiến chúng nó trở thành chất dinh dưỡng chân chính cho thân thể.
Bên trong cơ thể, hỏa viêm lực đậm đặc hơn đang di chuyển trong kinh mạch. Hỏa viêm lực theo kinh mạch phân tán ra khắp xương cốt huyết nhục toàn thân.
Thân thể dưới rèn luyện của hỏa viêm lực đã được thiên chuy bách luyện, khiến cho thân thể trở nên càng mạnh mẽ, càng có thể tập trung lực lượng nhanh hơn, càng có thể thích ứng trạng thái Bạo Tẩu.
Tu luyện 'Cực Luyện' đến hiện tại, Thạch Nham đã dùng hỏa viêm rèn luyện thân thể, cũng có lĩnh ngộ của mình.
Hắn biết, loại tu luyện thuật 'Cực Luyện' này hơi kỳ lạ, biết thân thể trải qua sự rèn luyện của Địa hỏa đang phát sinh sự biến hóa đáng mừng nào đó.
- Những bọt nước màu trắng ngà này không phải là hơi nước trong thân thể ngươi, nó không bị hỏa viêm đốt cháy bốc hơi lên. Chỉ cần ngươi dùng hỏa viêm lực hòa tan phá vỡ bọt nước màu trắng ngà này, chúng nó sẽ phân tán khắp tế bào, bên trong từng thớ thịt. Thật ra cũng không khó lắm, những gì ngươi cần làm là đưa ngọn lửa nhỏ của hỏa viêm lực rót vào trong bọt nước màu trắng ngà.
Huyền Băng Hàn Diễm phát hiện Thạch Nham bắt đầu động thủ, lập tức nói ra phương pháp của mình.
Thạch Nham lập tức hiểu ngay.
Sau khi phóng đại hỏa viêm lực được vô số lần, thì thấy đó là một đám điểm sáng hỏa viêm nhỏ bé, những điểm sáng hỏa viêm này chính là cội nguồn của hỏa viêm lực. Phân tán ra khắp toàn thân Thạch Nham.
Chỉ cần có thể dùng tinh thần khống chế điểm sáng hỏa viêm này, dung hợp nó vào bọt nước màu trắng ngà trong cơ thể là có thể hòa tan bọt nước rồi rót vào trong huyết nhục tế bào, Thạch Nham đã bắt đầu thử.
Tập trung hơn một chút, tinh thần mở rộng giống như biến thành một kính lúp... Tìm một kinh mạch có hỏa viêm lực nồng đậm nhất rồi không chế hỏa viêm lực trong kinh mạch.
Tinh thần phóng đại lên đi vào huyết nhục ở ngực, hỏa viêm dần dần phát sinh biến hóa. Sau khi những hỏa viêm bị phóng đại vô số lần, biến thành vầng sáng hỏa viêm do vô số điểm sáng hỏa viêm tạo thành.
Thạch Nham tập trung tinh thần lực hơn hết, nháy mắt tinh thần lực đã chia làm vô số luồng nhỏ, phân biệt chui vào những điểm sáng hỏa viêm thử khống chế chúng, khiến chúng nó di chuyển tới khu vực có bọt nước màu trắng ngà.
Rất suông sẻ!
Ngàn vạn điểm sáng hỏa viêm bên trong khu vực huyết nhục đó, khi tinh thần hắn hòa vào bọt nước màu trắng ngà kia, một cảm giác cực kỳ kỳ diệu, bỗng nhiên xuất hiện trong lòng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thạch Nham cảm nhận được rõ, ở chỗ ngực xuất hiện dòng nước ấm, dòng nước ấm kia giống như chất dinh dưỡng nào đó lan ra khắp mỗi một chỗ trong huyết nhục ở ngực, trong lòng vui vẻ, Thạch Nham chịu đựng đau đớn về thân thể, bắt đầu tiến hành cải tạo toàn thân!
Thời gian vội vàng.
Ở bên trong đầm nham thạch nóng chảy, Thạch Nham tu luyện 'Cực Luyện' dùng hỏa viêm lực đưa vào bọt nước màu trắng ngà rồi từ trong đó lại tràn ra lực lượng kỳ dị, chậm rãi cải tạo toàn thân.
Không biết đã qua bao lâu.
Cũng không biết rèn luyện bao nhiêu lần như vậy.
Một ngày nọ, Thạch Nham tỉnh lại hai mắt sáng ngời như ngọc, phát ra tia sáng lóa mắt như đêm tối đầy sao, Huyền Băng Hàn Diễm phối hợp rất tốt, lập tức loại bỏ toàn bộ hỏa viêm lực, cũng không tiếp nhận càng nhiều hỏa viêm lực tiến vào.
- Thế nào?
Huyền Băng Hàn Diễm đưa tin.
Thạch Nham nở nụ cười.
Tinh thần khẽ động, da thịt thân thể hắn đột nhiên biến thành màu vàng nâu.
Thạch Hóa Võ Hồn giai đoạn thứ ba!
Cầm Trảm Long kiếm, nhẹ nhàng vạch đường nhỏ, trên cánh tay hắn có thêm một vết thương.
Vết thương mới mới hiện ra, huyết nhục tựa như đột nhiên sống lại. Từ từ lúc nhúc, có thể nhìn thấy rõ tốc độ khép lại, nhanh chóng chữa trị vết thương kia
Miệng vết thương vừa hiện ra, lập tức có thể thấy được miệng vết thương khép lại, có thể khôi phục toàn bộ thương thế của thân thể bị thương trong lúc chiến đấu, đây là giai đoạn thứ ba của Bất Tử Võ Hồn!
Song Võ Hồn tiến hóa!
- Lợi hại!
Huyền Băng Hàn Diễm cũng có chút kinh hỉ
- Xem ra, 'Cực Luyện' này quả thực rất thích hợp với ngươi, qua thời gian khổ tu này thân thể của ngươi đã được rèn luyện vô số lần, chẳng những có thể thừa nhận hỏa viêm lực, thế mà ngay cả Võ Hồn cũng đồng loạt tiến hóa. Không tệ, thật sự thực không tệ!
Sắc mặt Thạch Nham vui vẻ
- Bây giờ ta càng lúc càng cảm thấy, đáp ứng điều kiện của ngươi là quyết định chính xác nhất của ta.
- Đương nhiên, ta đã nói rồi, ngươi nhất định sẽ không hối hận đâu!
Huyền Băng Hàn Diễm ngạo nghễ
- Ngươi nhìn Tụ hồn châu đi, hiện tại tạp chất trong Tụ hồn châu đã bị luyện sạch sẽ. Trong đó đã có lực lượng linh hồn. Hiện tại Tụ hồn châu không thể tiếp tục đặt trên Hỏa tinh ngọc, bằng không lực lượng linh hồn đó có thể sẽ bị Địa tâm hoả tổn hại, đây là lúc chúng ta rời khỏi nơi này.
Thạch Nham kinh ngạc, không kềm được nhìn về phía Tụ hồn châu cách đó không xa.
Không biết khi nào thì Tụ hồn châu thành màu màu xanh đen, hình cầu sáng bóng loáng, trong đó hình như có chất lỏng kỳ dị đang di chuyển chậm rãi. Bên trong Tụ hồn châu không còn có khói đen quỷ dị lượn lờ bốc lên, Tụ hồn châu ở trên Hỏa tinh ngọc cũng không còn năng lực hút linh hồn.
- Tụ hồn châu bị thiêu đốt qua một thời gian, đã được ràn luyện thành lực lượng linh hồn lực tinh thuần, từ nay về sau Tụ hồn châu này đã không còn là dị bảo, chỉ là một vật chứa. Sau khi rời khỏi nơi này, còn cần chờ một thời gian nữa, chờ lực lượng linh hồn lắng đọng lại, mới có thể hấp thu.
- Địa tâm hoả làm sao giờ?
- Hình thái sinh mệnh của Địa tâm hoả vẫn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng mà chắc sẽ rất nhanh đến giai đoạn này, hỏa viêm lực của núi lửa vạn năm đã tụ tập toàn bộ trên người nó. Chuyện sinh mệnh của nó hình thành đã không còn quan hệ gì tới núi lửa vạn năm. Cái nó cần chỉ là thời gian mà thôi, ngươi có thể mang theo nó.
- Mang theo nó?
Thạch Nham ngẩn ngơ, trầm ngâm một lát, hắn lấy ra tịnh bình nắm trong lòng bàn tay, nói:
- Thứ này, vốn là ta muốn để chứa nó, ngươi xem có thể dùng nó để mang Địa tâm hoả đi không?
Huyền Băng Hàn Diễm không trả lời ngay, ý thức đang lặng lẽ quan sát tịnh bình, sau chốc lát Huyền Băng Hàn Diễm mới đưa tin:
- Không được. Nếu Địa tâm hoả chưa có tiến hóa thì nó có thể chứa. Nhưng bây giờ thì không được, cái lọ này đặc kín không thể thông khí, toàn bộ tài liệu trong đó đều hạn chế nó, sẽ bất lợi cho sự tiến hóa của nó, không thể dùng!
Thạch Nham ngạc nhiên.
Tịnh bình, thật là dùng để cất chứa Địa tâm hoả, nhưng mà hình thấy bây giờ của Địa tâm hoả lại đặc biệt, trong giai đoạn tiến hóa thành Thiên hỏa, giai đoạn đặc biệt hình thành sinh mệnh hoàn chỉnh.
Trong giai đoạn này, năng lưc hạn chế của tịnh bình sẽ quấy nhiễu sự tiến hóa của Địa tâm hoả, khiến cho sự tiến hóa của Địa tâm hoả có thể phát sinh biến cố khác.
- Không thể chứa nó, khó mà mang nó ra ngoài a.
Thạch Nham do dự trong chốc lát, hỏi:
- Không có phương pháp khác sao?
- Cũng không hẳn.
Huyền Băng Hàn Diễm có hơi chút chần chờ, bỗng nói:
- Chẳng lẽ ngươi quên ta ở đâu sao?
Ánh mắt Thạch Nham sáng lên.
- Cái chiếc nhẫn này, vô cùng thần kỳ, nó có thể chứa sinh mệnh có linh hồn. Ta có thể tiến vào thì chắc là Địa tâm hoả cũng có thể. Nhưng mà, không biết chiếc nhẫn này có thể cũng hạn chế Địa tâm hoả hay không. Điểm này, còn phải xem ngươi có phải có thể hoàn toàn khống chế chiếc nhẫn này hay không. Ngoài ra, còn có một chuyện khó khăn.
- Chuyện gì?
- Ta ở trong đây, có thể tên kia không dám tiến vào.
Huyền Băng Hàn Diễm ngạo nghễ nói:
- Đừng nói là bây giờ, cho dù là nó thật sự hình thành sinh mệnh hoàn chỉnh cũng không phải đối thủ của ta, trời sinh nó đã sợ hãi ta.
- Ngươi không để khí tức của ngươi tiết ra. Nó sẽ không cảm giác, chắc là không sao?
- Trước khi nó chưa tiến vào, ta có thể che dấu khí tức của ta, nhưng ở bên trong nhẫn ta không che giấu được. Hơn nữa, một khi nó tiến vào phát hiện ta ở bên trong, nó sẽ cảm thấy ngươi lừa gạt nó, đây cũng không phải chuyện ngươi muốn thấy.
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Vậy phải làm thế nào mới tốt?
- Ta không che dấu khí tức của ta, ngươi thử câu thông với nó xem, nếu nó vô cùng thân thiết ngươi, vượt qua nỗi sợ hãi với ta thì chắc là nó sẽ chủ động tiến vào. Cũng chỉ có như vậy, mới không ảnh hưởng cảm tình của nó đối với ngươi. Ngươi hãy nhớ kỹ, một khi nó cảm thấy ngươi lừa gạt nó, sau này nó sẽ không chủ động thân thiết với ngươi.
- Ta thử xem sao!
Thạch Nham hít sâu một hơi, bắt đầu ngưng luyện tinh thần ý thức, hơn nữa ở bên trong tinh thần lực thử kèm theo một ít khí tức hỏa viêm trong cơ thể, lặng lẽ hướng tới gần Hỏa tinh ngọc nơi cư trú của Địa tâm hoả.
Mỗi khi nhận thấy tinh thần ý thức của Thạch Nham, Địa tâm hoả cực kỳ vui vẻ, chủ động lại gần, quấn chặt lên tinh thần ý thức của Thạch Nham.
Thạch Nham không nóng vội, trước tiên chơi đùa, tiến hành trao đổi ý thức đơn giản với nó.
Đợi đến lúc Thạch Nham cảm thấy khi không khí trao đổi hòa hợp nhất, một luồng ý thức bị Địa tâm hoả bao lấy thoát khỏi Hỏa tinh ngọc trở lại chỗ hắn, hơn nữa còn đi vào Huyết Văn giới dùng tinh thần phân phó Huyền Băng Hàn Diễm phóng ra khí tức của nó.
Khí tức của Huyền Băng Hàn Diễm từ bên trong Huyết Văn giới tràn ra đến, ý thức của Địa tâm hoả kia giống như chim sợ cành cong, không để ý đến tinh thần ý thức của Thạch Nham giữ lại, hoảng sợ lập tức trốn về trong Hỏa tinh ngọc, trong lòng Thạch Nham thở dài, tinh thần ý thức vội vàng đuổi theo, giải thích dụng ý của mình.
Địa tâm hoả rất e ngại, thay đổi cực kỳ sợ hãi, ở bên trong Hỏa tinh ngọc bất an biến ra các hình thái hoảng sợ, bất luận Thạch Nham dùng ý gì thức câu dẫn, nó cũng không dám đi ra khỏi Hỏa tinh ngọc.
- Không được rồi.
Hồi lâu sau, ý thức Thạch Nham trở về, bất đắc dĩ đưa tin cho Huyền Băng Hàn Diễm.
- Không, ngươi đã thành công.
Thật bất ngờ, Huyền Băng Hàn Diễm lại đáp lại một câu như vậy.
- Cái gì?
Thạch Nham sửng sốt
- Ta nói ngươi đã thành công!
Huyền Băng Hàn Diễm lại nói, cảm xúc có chút kích động
- Chiếc nhẫn này của ngươi, rốt cuộc có từ đâu vậy? Làm sao ngươi có được? Vừa rồi chẳng lẽ ngươi không có cảm giác được sự biến hóa bên trong chiếc nhẫn sao?
- Có biến hóa gì?
Thạch Nham khó hiểu.
- Chiếc nhẫn của ngươi, sau khi nhận thấy Địa tâm hoả tiếp cận đã bắt đầu nhanh chóng phong ấn khí tức của ta! Sau khi Địa tâm hoả rời đi, khí tức của ta đã bị phong ấn toàn bộ! Mà ở bên trong nhẫn đã mở ra thêm một không gian mới! Bên trong không gian kia, không ngờ, không ngờ lại hình thành một khối Hỏa tinh ngọc nho nhỏ!
- Cái gì!
Thạch Nham hoảng sợ.
- Chiếc nhẫn dùng hỏa viêm lực chảy vào trong khoảng thời gian này chảy vào. Ngưng luyện thành Hỏa tinh ngọc một cách thần kỳ, cũng phong ấn lực lượng của ta, nó đã vì Địa tâm hoả mà chuẩn bị tốt mọi thứ! Nó vốn biết tâm ý của ngươi, biết ngươi muốn làm gì. Trước tiên chuẩn bị hết mọi thứ cho ngươi! Chiếc nhẫn này, rốt cuộc là ngươi lấy từ đâu? Ta vẫn luôn ở trong nhẫn, nhưng ta lại không cảm giác được sự tồn tại của giới linh nào, chiếc nhẫn này là thần vật a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.