Mắt Mị Cơ sáng như hàn đao, hung hăng nhìn vào Thạch Nham, hận không thể xẻ hắn thành trăm mảnh.
Lúc này tiểu khô lâu đang cưỡi cốt long, hét lớn, chỉ huy đám khô lâu cực lớn đuổi giết Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư. Bên trong đảo khô lâu chốc chốc lại truyền ra ba động kỳ dị.
Thạch Nham cũng nhận ra, toàn bộ đảo khô lâu vốn chính là một thần binh lợi khí, là một dị bảo đáng sợ.
Đảo khô lâu có thể phong bế không gian, làm cho hắn không thể thoát ra, có thể nháy mắt hỉnh thành trọng lực nghìn lần, làm Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư không thể bỏ chạy, còn có thể ngưng kết bạch cốt thành khô lâu cực lớn, hơn nữa còn có thể kích hoạt khô lâu. Dị bảo này thần diệu dị thường, làm cho hắn còn cảm thấy bất khả tư nghị.
Ba Tư Thác Tư hiển nhiên không biết rõ sâu cạn, ba mươi năm trước chỉ bị trọng thương, có lẽ là do tiểu khô lâu lưu tình.
Lần này Ba Tư Thác Tư mời thêm người đến giúp đỡ, tiếc là nhìn tình cảnh bây giờ còn khổ hơn lúc trước.
Thạch Nham mừng rỡ thoải mái tự tại, liếc nhìn Mị Cơ, ánh mắt đảo qua thân thể mềm mại của nàng ta một vòng...
Lời của Ba Tư Thác Tư quả không sai, nữ tử Mị Ảnh tộc quả nhiên là vưu vật trời sinh. Bộ trường bào của Mị Cơ giờ đang bị thủng rất nhiều, lộ ra da thịt trắng bóc. Bộ ngực to lớn cực đại như muốn phá áo chui ra, vòng eo mảnh khảnh, mông cong, hai má tinh Wo, con mắt sáng lấp lánh, vẻ thành thục quyển rũ động lòng người, quả thực có thể làm cho bất kỳ nam nhân nào phát ra dục niệm!
Thạch Nham thầm khen từ tận đáy lòng, vẻ yêu dã mị hoặc phong tình của nữ nhân này quả làm cho huyết mạch người ta phun trương: "ừ, lúc trước ngươi đã từng nói qua, nếu ta giúp ngươi thọát khôi thi độc thì ngươi sẽ hy sinh bản thân, dốc lòng phục vụ ta một lần? Ta đã nhớ rồi, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta tìm thời gian thực hiện một chút..." Hắn cười to không kiêng nể.
Thân thể Mị Cơ cứng đờ, diễm dung phát lạnh: "Ngươi còn dám nhắc đến?"
Thạch Nham ngạc nhiên: "Tại sao không thể nhắc đến? Chẳng lẽ Mị Ảnh tộc các ngươi chỉ dám nói? Một chút thành tín cũng không có?"
"Đó chỉ là ta thuận miệng, hơn nữa, cách mà ngươi giúp ta giải độc... đã nhục nhà lắm rồi! Ta chưa nói muốn giết ngươi là may lắm rồi, ngươi không ngờ còn dám nói điều kiện với ta?" Mị Cơ tức đến hộc cả máu.
"Ta chỉ biết ngươi nói nếu ta có thể giúp ngươi giải độc, việc chúng ta coi như hết, ngươi còn phục vụ ta một lần." Ngữ khí Thạch Nham cường ngạnh, hừ lạnh nói: "Đừng tưởng rằng có thể bỏ qua. Với trạng thái của ngươi bây giờ, nếu ngươi không thành thật đáp ứng, có tin là ta sẽ cưỡng bức ngươi không?"
"Cưỡng, cưỡng bức?" Mị Cơ ngẩn ngơ.
Chỉ một giây sau, nàng ta hét lên, cả người run rẩy: "Ngươi thử xem! Nếu ngươi không sợ chết thì thử xem! Lão nương không tin không giải quyết được ngươi!"
"Thử thì thử!" Tịiạch Nham cười lạnh, một đạo niệm đầu hiện ra trong óc, lập tức kích hoạt bố trí bí ẩn.
Mị Cơ vừa mới chuẩn bị động thủ thì đột nhiên thấy chỗ bí ẩn của mình nóng bỏng, như một ngọn lửa đang đốt cháy hạ thể, lập tức bị họa đến hồn phi phách tán, mặt tái nhợt, thân thể run lên, ngón tay chỉ ra: "Ngươi, ngươi động tay động chân vào cơ thể ta? Không ngờ ngươi lại hèn hạ như vậy?"
Lửa nóng ở hạ thân nàng ta cực kỳ nóng bỏng, nhiệt độ hỏa diễm được khống chế cực kỳ xảo diệu, thế nhưng nếu tiếp tục tăng lên thì có khả năng thần thể của nàng sẽ bị đốt cháy từ hạ thể.
Vừa nghĩ tới khả năng có thể bị làm nhục, nàng ta hoảng sợ cực kỳ. Có nằm mơ cũng không nghĩ được có người tà ác đến vậy, ám toán tàn ác với nữ nhân như vậy.
Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy Thạch Nham âm hiểm độc lạt, khong hề thua kém gì hai lão quái Phệ tộc kia. Thân thể nàng ta đứng ở đó, động cũng không dám động, vẻ mặt rầu rĩ, có một loại tuyệt vọng, chỉ muốn chết đi.
"Khi ở Long Tích đại lục, ta chưa từng trêu chọc ngươi, là do ngươi nảy sinh tham dục, muốn luyện hóa linh hồn, giúp ngươi đột phá Vực Tổ. Ta chạy trốn một đường, ngươi đuổi theo không bỏ, đều vỉ ngươi có thể đột phá Vực Tổ, cũng may mà mạng ta lớn! Nếu ta không kiên trì đến tận bây giờ, nếu ta có sai lầm gì thì kết cục bây giờ của ta là gì? Linh hồn của ta sẽ tiêu vẫn, sẽ bị hủy diệt chỉ vì ngươi. Ta và ngươi không oán không cừu, ngươi có thể làm vậy với ta, sao ta không thể làm vậy với ngươi?"
Thạch Nham nhìn nàng hờ hững, vẻ mặt lạnh lùng, cười giễu, lại nói: "Chẳng qua tạo hóa trêu ngươi, không ngờ lão tử có thể đại nạn không chết, ngược lại ngươi lại suy yếu đến cực điểm, cho ta có dịp trả thù. Nếu ta không thể nắm được cơ hội này thì tự mình cũng cảm thấy ngu xuẩn."
Mị Cơ nghe hắn nói, gục đầu xuống, tinh thần cả người như bị sa sút: "Ta bây giờ rơi vào tay ngươi, ngươi thắng rồi."
Nàng ta đã cam chịu.
BỊ một tiểu tử Bất Hủ nhất trọng thiên ám toán, bị khuất nhục giải độc không khống chế, bây giờ hạ thân còn bị hỏa dân, tự tôn, kiêu ngạo, tự tin của nàng ta đều đã bị phá nát, lòng đã chết lặng.
Thạch Nham nhướng mày, chậm rãi đi về phía Mị Cơ, vươn tay, chạm vào cái cằm mượt mà như ngọc, nâng đầu của nàng lên, nhìn vào dung nhan tuyệt thể điên đảo chúng sinh này: "Ngươi rất đẹp, là vưu vật trời sinh, bất kỳ nam nhân nào cũng say mê ngươi. Ta là nam nhân, cũng không tránh được nhục dục..."
Mị Cơ tùy ý để cho hắn làm càn khinh bạc, nghe lời hắn nói, hai mắt u ám, nhìn vào hư vô: "Ta đồng ý, ta sẽ dốc lòng phục vụ ngươi một lần, nhưng ngươi cũng phải đồng ý, tháo bỏ ấn ký nguyên hỏa đó đi."
Nàng ta bi thương, bị vô số thủ đoạn liên tiếp của Thạch Nham làm cho hoảng hốt, lần đầu tiên dừng ở hạ phong, không có một chút biện pháp nào với Thạch Nham.
Nàng ta vừa dứt tiếng, bỗng nhiên cảm thấy cảm giác bất thường ở hạ thân biến mất, ngón tay để ở cằm của nàng cũng được rút lại. Tâm thần nàng kinh ngạc, đôi mắt bông nhiên sáng ngời.
Một ngọn lửa dừng trên ngón tay của Thạch Nham. Khí tức của ngon lửa đó vô cùng độc đáo, chỉ cần nhìn thoáng ta Mị Cơ đã biết đó là ấn ký nguyên hỏa ở hạ thân của nàng, điều này làm cho nàng ta bỗng nhiên sinh ra một tia hy vọng, lạnh giọng nói: "Chờ thương thể của ta khôi phục lại, ta sẽ cùng ngươi làm một hồi!"
Thạch Nham nhìn nàng thật sâu: "Chờ vết thương của ngươi khôi phục, khi ta và ngươi hoan hảo, e là sẽ hồn phi phách tán hả?"
Mị Cơ nhíu mày: "Bất kể ngươi tin hay không, lần này ta sẽ giữ lời hứa!"
Nàng ta cũng thầm khó hiểu, không biết vì sao Thạch Nham bỗng nhiên cởi bỏ trói buộc, thu hồi lại ấn ký nguyên hỏa có thể ép nàng vào khuôn khổ. Chẳng lẽ hắn vẫn còn cố thủ đoạn ẩn hình khác?
Mị Cơ bị Thạch Nham làm cho sợ hãi, cả người phát lạnh, nghi thần nghi quỷ vận chuyển lực lượng, cẩn thận du động trong cơ thể.
Nàng ta thầm cắn răng, cổ trắng ngần lộ ra đỏ ứng, lặng lẽ kiểm tra hạ thân... T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
Thạch Nham nhìn nàng, cười mà như không, đoán ra ý đồ của nàng: "Không có thủ đoạn gì đâu, đừng nghi thần nghi quỷ."
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi?" Con mắt Mị Cơ lạnh lùng.
"Ta muốn chế trụ ngươi thì thu hồi ấn ký nguyên hỏa làm gì? cần gì làm điều thừa như vậý?" Thạch Nham thản nhiên nói.
Mị Cơ ngẩn ra, nghiêm túc suy nghĩ, cắn răng nói nhỏ: "Ta có thể thực hiện lời hứa, nhưng ngươi phải cam đoan, tuyệt đối không nhắc việc này với bất kỳ ai! Bằng không, chờ đến lúc ta khôi phục lại, ta sẽ bất chấp tất cả đánh chết ngươi!"
Nàng ta cho rằng Thạch Nham muốn thừa dịp nàng trọng thương mà bức ép nàng ta hoan ái.
Nàng ta biết lúc này lực lượng Thạch Nham mênh mông, muốn giao chiến thì chưa chắc đã có thể thắng, nhất là nàng ta cảm thấy Thạch Nham và tiểu khô lâu đã có hiệp nghị, trên đảo khô lâu này nàng ta rất khó có thể dùng lực lượng của mình để đánh lại Thạch Nham.
Nàng ta dần nhận mệnh.
"Ta không muốn thân thể của ngươi." Rất thần kỳ, Thạch Nham lắc đầu: "Thân phận của ngươi ở Mị Ảnh tộc chắc không thấp. Ta cần một số tin tức, ta muốn biết sau khi chúng ta rời đi thì Long Tích tinh đã xảy ra việc gì. Ta hy vọng ngươi có thể dùng lực lượng của Mị Ảnh tộc để giúp ta tìm kiếm bạn gái ta. Ta muốn nàng còn sống!"
Chỉ cần Áo Đại Lệ còn sống, có Minh Hồng ở đó, hắn có thể tìm được cửa về Hoang vực, có thể trở về.
Vực hải mờ mịt,vực giới vô tận, dùng khả năng một mình hắn muốn tìm Áo Đại Lệ là việc rất khó. Không tìm thấy cửa về, hắn chỉ có thể hoạt động ở hư vô vực hải, vĩnh viễn xa cách với thân nhân bằng hữu. Nhất là Hủy, không biết bây giờ đã ảnh hưởng Hoang vực đến thế nào rồi. Hắn phải tích tụ lực lượng để sau này thay đổi vận mệnh của Hoang vực.
Mị Cơ là một người lợi hại của Mị Ảnh tộc, Mị Ảnh tộc là một trong bảy đại chủng tộc, hơn nữa lại là chủng tộc tin tức linh thông nhất!
Nếu có thể dùng MỊ Cơ, có được hệ thống tin tức của Mị Ảnh tộc thì tương lai của hắn sẽ thông thuận hơn rất nhiều.
"Thì ra là chủng tử đa tình." Khóe miệng Mị Cơ khẽ động, đột nhiên trầm tĩnh lại. Việc lo lắng nhất đã được giải quyết, khi nàng ta nhìn Thạch Nham lại thấy thuận mắt hơn rất nhiều: "Nếu chỉ cần tin tức thì ta có thể thề bằng danh nghĩa của tổ tiên Mị Ảnh tộc sẽ tận lực tìm kiếm tin tức cho ngươi. Ngươi khẳng định chứ?"
"Ta khẳng định" Thạch Nham gật đầu.
Mị Cơ không nói hai lời, một tay giơ cao, một tay đặt vào ngực, dùng ngôn ngữ của Mị Ảnh tộc, dùng tên của tổ tiên Mị Ảnh tộc để thề, thề sẽ tuân thủ hứa hẹn, sẽ tìm kiếm tin tức cho Thạch Nham.
"Thành giao!" Thạch Nham quát một tiếng.
Ngay sau đó, hắn đột nhiên biến mất. Sau khi Mị Cơ sửng sốt thì cũng đi theo.
Hai người Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư đã bị chiến sĩ khô lâu ép đến một sơn cốc, bị baò vây rất chặt. Tinh thần hai người uể oải, mắt lộ vẻ lo âu, đã dần có tư thể không thể chống đỡ nổi.
Tiểu khô lâu ngồi trên cốt long, dùng ngôn ngữ cổ của Bạch cốt tộc, điều khiển những chiến sĩ khô lâu này tiếp tục xung phong.
Dần dần, nhục thân Nạp Trát Lý Áo và Ba Tư Thác Tư bị cốt đao chém cho huyết nhục mơ hồ, thần lực trong cơ thể còn yếu hơn cả Mị Cơ.
"Hai người này giao cho ta, bọn họ có tác dụng trong việc làm phụ mẫu ngươi tỉnh lại. Để cho chiến sĩ khô lâu chú ý một chút." Đúng lúc này, Thạch Nham nhìn về phía tiểu khô lâu, đột nhiên hét lớn.
Tiểu khô lâu sững sở trong chốc lát, nghĩ ngợi, gật đầu với hắn.
Trong ánh mắt khỏ hiểu của Mị Cơ và tiểu khô lâu, Thạch Nham đột nhiên bay ra, bay về phía Nạp Trát Lý Áo, Ba Tư Thác Tư.