Sát Thần

Chương 1360: Long Tích tộc




Phía trên Hỏa tinh vân chu hình dạng Vẫn thạch, con mắt thứ ba của Y Phu Lâm, Á Đương Tư phóng xuất ra vầng sáng màu lục, lam, vầng sáng bao lấy thân hình của Mã Hi Toa, như là sinh mệnh nguyên dịch ôn dưỡng sinh mệnh từ trường của Mã Hi Toa, tim Mã Hi Toa đập từ từ, rồi dần dần trở nên kiên định hữu lực.
Trong lúc này, Thạch Nham lạc ấn ấn ký vân đoàn ở ngực Y Phu Lâm, Á Đương Tư, rót vào bên trong trái tim của bọn họ.
Hai người cảm thụ rõ ràng, nhưng không có sức để phản kháng, chỉ có thể đợi sau khi Mã Hi Toa khôi phục mới dám tính toán tiếp.
Cách đó không xa, Áo Đại Lệ thấy Thạch Nham không lập tức hạ sát thủ thì vẻ mặt hơi thả lỏng, nghe lời mời của Thạch Nham, nàng ta cau mày hô: "Vẫn thạch này phải làm sao?"
Vẫn thạch dưới thân Nàng ta, trung tâm là cự đỉnh ba chân thần bí, trên đỉnh đỉnh có rất nhiều thái sơ phù văn, ẩn chứa ảo diệu khôn kể, nàng ta và Thạch Nham đều muốn cởi bỏ huyền bí của cự đỉnh ba chân, tất nhiên không muốn để ngọc đỉnh thoát ly tầm mắt của bọn họ, lưu động tới khu vực bọn họ không thể nắm giữ.
Nàng ta nói như vậy, Thạch Nham cũng ngẩn ra, lập tức nói: "Cũng đơn giản thôi."
Tiếng nói vừa dứt, một cỗ tinh thần chi lực mênh mông như những sợi xích buộc chặt hỏa tinh vẫn thạch, dưới sự nuôi dưỡng và ngưng kết của thần lực của hắn, Hỏa tinh vân chu này bỗng nhiên gào thét bay tới phía Áo Đại Lệ.
Chủ nhân của ba con thuyền này là Á Đương Tư, Y Phu Lâm, Mã Hi Toa lúc này đều không thể phân tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn dùng thần lực thay đổi phương hướng.
"Ầm."
Hỏa tinh vẫn thạch toàn bộ dừng trên vẫn thạch Áo Đại Lệ đang đứng, vẫn thạch với hỏa tinh là chất cũng không lớn, hạ xuống bên trên vẫn thạch có trung tâm là cự đỉnh ba chân cũng chỉ chiếm một phần tư vị trí mà thôi.
Hỏa tinh vẫn thạch dừng lại, mắt đẹp của Áo Đại Lệ sáng ngời, bay tới. Không bao lâu sau đứng bên cạnh Thạch Nham, mắt u lãnh nhìn về phía ba người trước mặt.
Y Phu Lâm, Á Đương Tư vẫn đang phóng thích năng lượng rót vào trong cơ thể sư muội của bọn họ, khí tức của Mã Hi Toa dần dần tràn đầy, sinh mệnh từ trường suy kiệt dần dần đầy lên.
" Thiên Mục tộc rất kỳ lạ, linh hồn năng lượng của bọn họ không ngờ có thể liên hệ, có thể dùng con mắt thứ ba để bổ sung cho nhau, thật sự là một chủng tộc sinh linh thần bí."
Áo Đại Lệ ngưng thần quan sát trong chốc lát. Mắt lộ kỳ quang, vẻ mặt kinh ngạc, tò mò nhìn về phía ba người.
Linh hồn áo nghĩa của Nàng ta rất kỳ diệu, đối với linh hồn ba động có trực giác sâu sắc, nàng ta phát hiện Y Phu Lâm, Á Đương Tư có thể qua con mắt thứ ba thẩm thấu năng lượng chủ hồn của bọn họ cho Mã Hi Toa, tăng cường sinh mệnh ba động của Mã Hi Toa. Làm nàng ta một lần nữa toả sáng sinh cơ.
Đây như là một loại thủ đoạn thần thông độc hữu của Thiên Mục tộc, chỉ có thể dùng con mắt thứ ba để đạt thành, bởi vì ba người đó rõ ràng không am hiểu sinh mệnh áo nghĩa, nhưng có thể dùng con mắt thứ ba để mang tới hiệu quả tương tự, đích xác rất lợi hại.
" Khả năng này chính là thiên phú độc đáo của chủng tộc." Thạch Nham gật đầu.
Chủng tộc sinh linh Bất đồng không có cùng đặc điểm huyền diệu, thí dụ như thần tộc, Minh Hoàng tộc, Thiên Yêu tộc cũng đều có đặc thù riêng, phân biệt ở am hiểu trên nhục thân, linh hồn, trong tinh hải mênh mông, Chủng tộc sinh linh vô số, tất nhiên không thể giống nhau, lực lượng áo nghĩa và thần diệu toàn bộ tương thông.
Hắn và Áo Đại Lệ nói chuyện với nhau, yên lặng nhìn chăm chú vào hành động của ba người trước mắt, hồi lâu, Y Phu Lâm, Á Đương Tư bất động, Mã Hi Toa thì đã tỉnh lại, nàng ta mở mắt ra, con ngươi tràn đầy địch ý lãnh liệt, khẽ kêu: "Ngươi đã gì hai sư huynh của ta?"
Để nàng ta khôi phục. Y Phu Lâm, Á Đương Tư vốn đã bị thương nặng lại phải hao phí tâm huyết, quả thật là họa vô đơn chí, dẫn tới trạng thái của hai người lúc này còn không bằng nàng ta, cho nên nàng ta tỉnh lại trước, hai người đó thì vẫn đang củng cố tâm thần, bình phục ba động trong tế đài.
"Thật khiến cho người ta cảm động." Thạch Nham nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Hai sư huynh của ngươi tuy rằng tâm ngoan thủ lạt. Không nói quy củ và nhân nghĩa đạo đức, nhưng khi đối đãi với ngươi thì rất thật lòng. Hắc hắc. Để ngươi có thể giữ được tính mạng, hai người không để ý tới an nguy bản thân độ đi sinh cơ cho ngươi, khiến mình đã bị thương lại càng nặng thêm, khiến người đứng xem như ta rất cảm động."
Nếu không phải vì bảo toàn cho Mã Hi Toa, Á Đương Tư, Y Phu Lâm hoàn toàn có thể không bị Thạch Nham lạc ấn vân đoàn màu máu ở trái tim, bọn họ vốn có thể thoát đi, nhưng vì an nguy sinh mệnh của Mã Hi Toa, lựa chọn liều lĩnh bảo vệ tính mạng cho nàng ta, ngay cả bản thân cũng không quan tâm.
" Ta thừa nhận, hai sư huynh của ta đích xác hơi quá đáng, nhưng bọn họ không thực sự làm tổn hại tới các ngươi, còn giới thiệu qua thưởng thức của tinh hải cho các ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?" Mã Hi Toa hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên lợi hại: "Ngươi đừng khinh người quá đáng, bằng không ta sẽ tự hủy, giết chết toàn bộ bọn ngươi."
" Thạch Nham." Áo Đại Lệ nhướng mày, bỗng nhiên nói: "Để ta ứng phó."
Thạch Nham nhún nhún vai, nói: "Cũng tốt, nữ nhân nói chuyện với nhau thì tiện hơn."
" Hai sư huynh của ngươi có thể bất chấp tất cả vì ngươi, không biết ngươi cũng có thể lo tới tính mạng của hai sư huynh ngươi hay không?" Áo Đại Lệ nghiêm mặt, ngạo nghễ nói: "Lúc này, sinh tử của hai sư huynh của ngươi nằm trong tay ta, chỉ cần chúng ta nguyện ý, có thể trong nháy mắt đánh chết hai sư huynh của ngươi."
Mã Hi Toa biến sắc, cắn răng, hung hăng nhìn về phía nàng ta.
Vẻ mặt Áo Đại Lệ không thay đổi, hờ hững nói: "Chúng ta cũng không phải muốn đuổi tận giết tuyệt các ngươi, chỉ cần tri thức của các ngươi, cần các ngươi phối hợp, nếu các ngươi dốc lòng giải thích nghi hoặc cho chúng ta, dựa theo yêu cầu của chúng ta mà làm việc, ta cam đoan các ngươi có thể sống sót."
Nàng ta quay đầu nhìn về phía Thạch Nham: "Đúng không?"
Dang ta, Thạch Nham tiêu sái nói: "Ngươi nói đúng."
Áo Đại Lệ thân là công chúa của Minh Hoàng tộc, từng cộng sự với Thạch Nham ở Hoang, trước khi hắn chưa bộc lộ tài năng, Áo Đại Lệ chính là lãnh tụ kiệt xuất của các tinh vực, cơ trí và ánh mắt của nàng ta rất xuất chúng, Thạch Nham cũng rất yên tâm, biết cách làm của Áo Đại Lệ đối với bọn họ mà nói là chính xác nhất.
Hắn thực sự muốn đánh chết ba người này thì đã sớm động thủ rồi, cái hắn muốn chính là như Áo Đại Lệ hiện giờ, muốn hỏi ra thật nhiều tri thức về tinh hải, tốt nhất có thể tìm được phương hướng để về hoang vực, có thể biết được đủ loại huyền bí trong Hư vô vực hải này, đẻ có quy hoạch đối với hành trình trong tương lai.
Hiển nhiên, Áo Đại Lệ cũng biết hai người lúc này thiếu gì, nàng ta không nhanh không chậm, thần sắc hờ hững nói: "Đánh chết các ngươi đối với chúng ta mà nói thì cũng không có ích gì, chúng ta cần các ngươi phối hợp."
Mã Hi Toa nghe nàng ta nói như vậy, vẻ cừu thị trên khuôn mặt bớt đi, nàng ta trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Chờ hai sư huynh ta tỉnh dậy đã."
" Không thành vấn đề, ở đây cái chúng ta có chính là thời gian." Áo Đại Lệ bình tĩnh.
Sau một hồi.
Y Phu Lâm mở mắt ra, sắc mặt âm u, hắn tràn ngập hận thù nhìn Thạch Nham, cắn răng, như con thú bị trói, cảm xúc cực kỳ không ổn định.
Thạch Nham nhếch miệng, tâm niệm khẽ động, một dòng lực lượng kích phát.
Trái tim Y Phu Lâm như bị cự chùy đánh mạnh, cả người đột nhiên khựng lại, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, ôm ngực xuống.
" Ngươi!"
Mã Hi Toa rít lên, yếu mẫu thú muốn phát cuồng, muốn lao tới liều mạng với Thạch Nham.
" Bình tĩnh một chút, có muốn hai sư huynh của ngươi được sống sót hay không? Là sư huynh ngươi chọc giận trước, ta nghĩ ngươi nên nói chuyện với họ, để họ nhận rõ sự thật, đừng tưởng rằng tất cả vẫn đang nằm trong tay họ."
Ánh mắt Áo Đại Lệ lạnh lùng, đột nhiên quát, tiếng quát kèm theo lực lượng linh hồn, trực tiếp thấu vào thức hải của Mã Hi Toa.
Mã Hi Toa như bị hàn băng quán chú, thân thể mềm mại run lên, lập tức khôi phục lý trí, vội vàng khuyên bảo: "Sư huynh, bọn họ không phải là muốn chúng ta chết, chỉ muốn chúng ta phối hợp mà thôi."
Lúc này, Á Đương Tư đó cũng tỉnh lại, vẻ mặt hắn bi ai, thở dài một tiếng: "Sư muội ngươi quá ngây thơ rồi, bọn họ sẽ không để chúng ta sống sót đâu, chờ bọn họ hỏi rõ thứ họ muốn biết rồi sẽ giết chúng ta. So với như vậy, chẳng thà liều chết, sư huynh chúng ta dùng cái chết để trọng kích bọn họ, ngươi vẫn có thể thoát thân."
Bản thân hắn ác độc, cũng tưởng ai cũng như hắn, dùng ác ý nhất để nghĩ về người khác, căn bản không tin lời hứa và cam đoan của Áo Đại Lệ.
Y Phu Lâm cũng nghĩ giống như hắn.
Áo Đại Lệ nhướng mày, cũng bị suy đoán ác ý của hai người làm cho đau đầu, đối phương nếu không tin, cứ đòi ngọc thạch câu phần, thực sự rất khó xử lý.
Nàng ta không khỏi nhìn về phía Thạch Nham.
Thạch Nham vẻ mặt quái dị, trên thực tế, hắn đích xác không có hảo ý, trong mắt hắn loại nhân vật như Y Phu Lâm, Á Đương Tư sau khi không còn giá trị lợi dụng thì sẽ bị hắn cắn nuốt, đề thăng lực lượng bản thân, cũng không ngờ hai người quang côn như vậy, chuẩn bị ngọc thạch câu phần.
Sờ sờ cằm, hắn thầm than, đối với sự tàn nhẫn của những người dị tộc này cũng có một nhận thức mới, biết việc này nếu đã không dễ xử lý, e là chỉ có thể có được ba cỗ thi thể, những gì muốn hỏi chắc không có được đáp án.
"Coi như các ngươi độc."
Hắn hừ lạnh một tiếng, tâm thần thay đổi, thu hồi lạc ấn trong trái tim Y Phu Lâm, Á Đương Tư nói: " Hiện giờ các ngươi đều tự do rồi, Chúng ta cho dù là tái chiến , muốn giết các ngươi cũng rất khó khăn. Ừ, hiện tại ta nghĩ các ngươi cũng có thể sẽ không coi chúng ta là quả hồng nhũn, có thể tùy tiện đánh chết rồi chứ hả?"
Nên buông tay thì phải buông tay, vì mục tiêu, có thể quyết đoán như vậy, chính là yếu tố phải có của người làm đại sự.
Con mắt sáng của Áo Đại Lệ sáng ngời, không hề che giấu vẻ thưởng thức, gật đầu mỉm cười với hắn rồi lập tức lạnh lùng: "Nói Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện tử tế rồi chứ?"
" E là không được." Mã Hi Toa giật mình, nhìn về phía vầng sáng đột nhiên lấp lánh trên thủ trạc, nói: "Tộc nhân của Long Tích tộc ở ngay phía trước, chúng ta sắp đụng phải đối phương rồi, xem ra, chúng ta cách tộc địa của Long Tích tộc không xa, chúng ta phải đi qua kiểm tra một phen."
"Ngươi đùa ta à?" Thạch Nham sắc mặt phát lạnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Á Đương Tư, Y Phu Lâm vừa được giải trừ trói buộc thì hừ một tiếng, sắc mặt bất thiện dựa gần Mã Hi Toa, tư thế muốn tùy thời khai chiến.
" Ta cũng vừa mới phát hiện tình huống, không phải cố ý, chờ kiểm tra chút rồi chúng ta lại bàn bạc." Mã Hi Toa nghiêm mặt, sau đó vẻ mặt nhu hòa, nói: "Hai vị sư huynh, việc này giao cho ta xử lý đi, các ngươi cũng đừng cấp tiến, các ngươi sớm nghe lời ta thì cũng không phải bị thương nặng như vậy."
Á Đương Tư, Y Phu Lâm do dự một chút, thầm thở dài rồi đồng thời gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.