Sát Thần

Chương 1230: Thực hiện lời hứa




Đảo Bất Tử.
Phủ đệ Dương gia năm đó vẫn tồn tại như cũ, chỉ hơi tàn phá, Dương Thanh Đế đứng ở chỗ cung điện hùng vĩ giăng kín tro bụi mạng nhện, trầm mặc thật lâu.
Hai mắt hắn hiện ra vẻ ngàn vạn cảm khái, thở dài một tiếng nói: "Đã qua nhiều năm..."
Ở bên cạnh hắn là tộc nhân của Dương gia, Thạch gia, cũng đều cảm thán không thôi, không nghĩ tới ở Mã gia tinh vực chuyển động một vòng, nay trở lại khởi điểm, cuộc đời con người cũng thật là kỳ lạ.
Hạ Tâm Nghiên ở trong đám người, mắt của nàng ảm đạm, thân hình cô đơn, trong lòng thở dài thật sâu.
Năm đó Hạ gia cùng Dương gia nhiều đời giao hảo, hai bên quan hệ hòa thuận, lại nhân ở Thần Châu đại địa kỳ ngộ, cuối cùng lại thành như người lạ, hậu nhân Hạ gia phán đoán sai lầm, không có cùng Dương gia một chỗ, cuối cùng làm cho Hạ gia đi hướng dốc.
Trận chiến Vĩnh Dạ sâm lâm năm ấy, phe Thạch Nham lấy được thắng lợi cuối cùng, bất quá năm đó hắn cũng không có đại khai sát giới đối với Hạ gia.
Hai trăm năm lặng yên xẹt qua, tộc nhân Hạ gia đa phần không thể đột phá cảnh giới, đều chết già, tộc nhân còn lại hiện nay, cũng không biết đã ở nơi nào, nàng chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót, nhìn Dương gia, Thạch gia từng bước đi tới đỉnh phong, chậm rãi lớn mạnh trưởng thành, lại đối lập Hạ gia gặp gỡ, nàng chua xót nói không nên lời.
Nhưng vào lúc này, tay nàng căng thẳng, nàng quay đầu nhìn về phía Thạch Nham.
"Hạ gia vẫn còn có tộc nhân" Hắn mỉm cười nói.
"Ở nơi nào?" Hạ Tâm Nghiên mắt đẹp chợt lóe sáng.
"Ta đưa nàng đi".
Một cái quang đạo (con đường ánh sáng) đột nhiên hiện ra, hắn dẫn Hạ Tâm Nghiên chợt xuyên qua, biến mất khỏi đảo Bất Tử.
Đảo Luân Hồi hải vực Già La, đảo nhỏ nguyên Hạ gia tu luyện.
Trên đảo nhỏ cỏ dại rậm rạp, góc đông nam có một tòa đại điện xích viêm thạch, đại điện nọ có diễn võ trường, có mấy chục người Hạ gia đang tu luyện.
Hạ Dạ là một trong số đó.
Hắn là cảnh giới Bách Kiếp ởhtrong diễn võ trường rèn luyện vũ kỹ, vài người Hạ gia bên cạnh hắn cũng đều như thế.
Một lão giả thân hỉnh cong cong, ngồi ngay ngắn ở một góc diễn võ trường, hắn nhìn Hạ Dạ âm thầm gật đầu.
Hạ Dạ đình chỉ tu luyện công quyết đi hướng lão giả nọ nói: "Chu tiền bối, nghe nói ngài sống hơn hai trăm năm, hai trăm năm trước Hạ gia ở Thần Châu đại địa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Vũ sắc mặt trầm xuống, hừ một tiếng, nói: "Hỏi nhiều vô nghĩa như vậy làm chi? Đảo Luân Hồi mới là căn bản Hạ gia, Hạ gia vân đều không đi qua Thần Châu đại địa!"
"Vì cái gì mỗi lần lão tổ đều thổn thức thở dài, nói chúng ta Hạ gia... nếu không có năm đó đi sai đội, hẳn là ở nhiều năm trước đã rời đi?" Hạ Dạ lặng lẽ hạ thấp giọng, lén lút nói: "Nghe nói nhân vật lợi hại chân chính, nhiều năm trước đã thoát thân khỏi đây, tiến nhập tinh không mênh mông. Nói chúng ta nếu không có năm đó đi nhầm, Hạ gia chúng ta hẳn là dẫn đầu tiến vào vực ngoại, có phải thực như vậy hay không?"
Chu Vũ vẻ mặt khó chịu quát: "Đừng nói hưu nói vượn!"
Hắn ngẩng đầu nhìn phía chân trời, thầm than một tiếng.
Khi cách nhiều năm, tiểu thư... không biết có còn hay không, lão gia thời gian không nhiều lắm, cũng không biết có cơ hội gặp lại hay không.
Bóng dáng hắn hiu quạnh đứng dậy tránh ra, đi một chỗ động phủ Hạ gia ở phía sau núi, trên gương mặt Hạ Thần Xuyên nếp nhăn giăng khắp nơi, sinh mệnh từ trường dần dần suy kiệt. Hắn sớm đã đình chỉ tu luyện, đang soạn lại vũ kỹ mấy năm nay lĩnh ngộ, hy vọng có thể cấp cho Hạ gia một chút gì đó cuối cùng.
Phụ thân Hạ Khinh Hậu năm đó cùng Tịnh Thổ đi cùng một khối, cuối cùng theo Tịnh Thổ bại trận bỏ chạy, dẫn bọn hắn trở về Vô Tận hải.
Sau khi trở về Hạ Khinh Hậu suốt ngày buồn bực không vui, hắn khi đó quái bệnh mất đi linh trí không ngờ phát tác theo thiên địa linh khí dần dần suy kiệt, Hạ Khinh Hậu cảnh giới không tiến mà lui chậm rãi tâm lực lao lực quá độ mà chết, trước khi lâm chung thoáng khôi phục linh trí, còn đối với sai lầm năm đó nhớ mãi không quên. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
"Gia chủ" Chu Vũ lặng yên đến.
Hạ Thần Xuyên ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Sao lại không tiếp tục ở diễn võ trường quan sát mấy tiểu tử kia?"
"Gia chủ, người hẳn nên tiếp tục kiên trì" Chu Vũ cắn răng nói: "Chỉ cần người đột phá cảnh giới Chân Thần, thọ linh của người có thể tăng tiến, sẽ có thể tiếp tục tồn tại, nói không chừng... còn có thể đợi cho đến ngày tiểu thư quay về".
Hạ Thần Xuyên lắc đầu, cười khổ nói: "Đừng khuyên ta, ta khẳng định vô vọng đột phá, không bằng đem thời gian còn lại để cho bọn nhỏ thêm vài loại vũ kỹ".
"Gia chủ! Không đúng! Người chẵng lẽ không có cảm giác được Vô Tận hải linh vật so với trước kia nồng đậm hơn rất nhiều, người còn có thời gian! Ngươi đem tinh lực đều phế ở sáng tác vũ kỳ, thật không có cơ hội sao!" Chu Vũ nói, "Tiểu Nghiên Nhi nếu biết người cam chịu như vậy, nhất định thực thất vọng!"
Hạ Thần Xuyên thân hỉnh khẽ run, tay sáng tác vũ kỹ run run ghi lại, chua xót nói: "Hơn hai năm trước, Tiểu Nghiên Nhi năm đó từ Băng Hỏa bí cảnh hư không vực tràng mà đi, đó căn bản chính là cửu tử nhất sinh. Vực ngoại, tràn ngập vô số hung hiểm, nàng nếu còn sống, nếu còn có thể trở về, sớm nên trở về rồi".
Rắc!
Cái động khẩu đột nhiên truyền đến thanh âm đá vỡ vụn.
Hạ Thần Xuyên, Chu Vũ theo bản năng nhìn, chợt ầm ầm chấn động, mắt lập tức ướt át hẳn lên, ngơ ngác chỉ người đi vào, nói không ra lời.
Hạ Tâm Nghiên ở cửa động đứng lại, trong mắt nước mắt tràn ra, thấp giọng khóc nói: "Gia gia..."
"Tiểu Nghiên Nhi! Là Tiểu Nghiên Nhi phải không?! Ta không thấy mắt bị hoa chứ!" Hạ Thần Xuyên như hồi quang phản chiểu vậy, trên mặt tỏa ra hồng nhuận khác thường, vọt mạnh ra.
"Là con, là con..." Hạ Tâm Nghiên khóc không thành tiếng.
Nhiều năm qua, nàng cũng muốn trở về quê cũ, đáng tiếc nàng không có cơ hội này.
Mã Gia tinh vực hư không thông đạo liên thông với bên ngoài, hoặc là phong bể, hoặc là tràn ngập hư không nguy hiểm, nàng căn bản không có năng lực trở về quê cũ, chỉ có thể nhớ ở trong đáy lòng.
Nay, cố hương trực tiếp rơi vào Mã gia tinh vực, xuất hiện ở cùng tinh vực, nàng rốt cuộc cũng có thể bước trên quê cũ.
Nhoáng một cái hơn hai trăm năm, không nghĩ tới thân nhân vẫn còn khoẻ mạnh, Hạ Tâm Nghiên nhất thời tâm thần thất thủ, lệ nóng lưng tròng.
Thạch Nham đứng ở một góc phía sau núi, xa xa nhìn về phía động phủ nọ, nhưng không có tiến vào.
Hắn trước đó khi đột phá cảnh giới Thủy Thần, đem thành Thiên vẫn, Vô Tận hải, Thần Châu đại địa các trọng địa đi một lần, khi đó hắn đã biết người Hạ gia một lần nữa ở đảo Luân Hồi tu luyện, hắn lúc ấy cũng đã từng đi qua rồi.
Năm đó Hạ Khinh Hậu cố ý cùng Tịnh Thổ đi cùng nhau, tuy rằng người này sớm đã chết đi, nhưng Thạch Nham đối với Hạ gia ít nhiều cũng có điểm khúc mắc.
Bởi vậy, hắn mặc dù đưa Hạ Tâm Nghiên trở về nơi đây, để nàng cùng người nhà gặp lại, chính mình cũng không có đi ra gặp mặt.
Một lúc lâu sau.
Hạ Thần Xuyên cùng Chu Vũ ở cửa động hiện thân, xa xa nhìn về phía hắn, bỗng nhiên khom người thi lể, thanh âm nói to: "Lào hủ đại biểu Hạ gia, hướng Dương gia xin lỗĩ".
Chu Vũ nhìn về phía Thạch Nham, trong mắt tràn đầy rung động.
Hắn từ trong miệng Hạ Tâm Nghiên đã biết được cảnh giới của Thạch Nham hiện nay, cùng với thân phận địa vị, liên tưởng tới Thạch Nham năm đó, hắn chỉ cảm thấy thanh niên trước mắt, đó là đại danh từ kỳ tích.
Rất nhiều tộc nhân Hạ gia, nghe được tiếng hô của Hạ Thần Xuyên, đều kinh hãi cùng cực, đều từ các góc lại đây.
Hạ Dạ là một trong số đó, hắn một đường chạy như bay, xa xa liền nhìn về phía bóng dáng của thanh niên trong sơn cốc, tuổi tác cùng hắn tương tự, bộ dáng chừng hai mươi tuổi, một thân đồ đen, tóc dài thả trên vai, bóng dáng hùng vĩ, khí chất lãnh khốc.
"Người Dương gia, chính là gà thanh niên thiên tài bất thế kia? Chính là người kia, nhiều năm trước đem các cường giả đại lục nhất nhất đưa đi vực ngoại! Người nọ, là truyền thuyết bất diệt của đại lục thời đại này!"
Hạ Dạ âm thầm kêu lên sợ hãi.
"Thạch Nham, gia gia của ta đều tự mình xin lỗi, chàng... chẳng lẽ còn muốn truy cứu?" Hạ Tâm Nghiên mím môi, con mắt lóe sáng nói.
"Thạch Nham? Tên này giống như đã nghe qua..."
"Tộc nhân Dương gia, tên là Thạch Nham... chẳng lẽ là người kia?"
"Sẽ không thực hắn chứ? Người sớm đã độn ra vực ngoại nọ?"
Trong sự bùng nổ, toàn bộ tộc nhân Hạ gia toàn bộ chấn động, một đám sùng bái cùng cực nhìn về phía Thạch Nham, ánh mắt đều cực nóng hẳn lên.
Cái tên Thạch Nham này, ở thời đại này chính là truyền thuyết, là đối tượng mọi người kính sợ, mỗi một góc đại lục, bất luận là võ giả chủng tộc gì thế lực gì, đều biết cái tên này.
Chính là người nay, ở nhiều năm trước đưa tiền bối, trưởng giả của bọn họ trực tiếp tiến vào vực ngoại, khi đó tu vi bọn họ không đủ, cũng không có tư cách nhập vực ngoại, nhưng trưởng bối, tiền nhân của bọn hắn rời khỏi đều đối với bọn họ nói qua, nói cho bọn hắn một khi có một ngày đạt tới cảnh giới nhất định, cũng có tư cách vào nhập vực ngoại.
Những người đó để cho bọn họ ghi nhớ cái tên này, nói cho toàn bộ bọn họ tất cả cái này, đều là vì khối đại lục này ra một cường giả bất thế, làm võ giả đại lục khô kiệt này, có thể có một hy vọng.
Hạ Dạ cùng toàn bộ tộc nhân Hạ gia, đều ánh mắt nóng bỏng, không chớp mắt mà nhìn hắn.
Thạch Nham nhíu nhíu mày, chợt lại giãn ra, lạnh nhạt nói: "Có nàng ở đây, ta sao có thể truy cứu?"
Hạ Tâm Nghiên phương tâm ngọt ngào.
"Vậy cái đảo Luân Hồi này?" Nàng do dự một chút, muốn nói lại thôi.
Biết được trong ảo diệu hà, Hạ Thần Xuyên cùng Chu Vũ, âm thầm xiết chặt nắm tay, vẻ mặt khẩn trương cùng cực.
Bọn họ từ trong miệng Hạ Tâm Nghiên biết được ảo diệu hà đại lục, biết tương lai Vô Tận hải sẽ là nơi đặc thù nhất của toàn bộ tinh hải, sẽ hấp dẫn vô số cường giả vực ngoại tới đây tu luyện, nơi này mỗi tấc đất tương lai đều so với một tòa thần tinh mạch khoáng còn đáng giá hơn.
Nếu Thạch Nham gật đầu, chính là tạo hóa bằng trời của Hạ gia, sẽ ảnh hưởng Hạ gia vạn năm.
"Bỏ đi" Thạch Nham than nhẹ một tiếng, "Các ngươi có thể tiếp tục ở đảo này tu luyện".
Hạ Thần Xuyên cùng Chu Vũ vẻ mặt đại chấn, đều khom mình hành lễ, phi thường thành khẩn.
"Ta đi đây" Thạch Nham hướng tới Hạ Tâm Nghiên gật gật đầu, liền chuẩn bị rời khỏi.
"Chàng ngày mai muốn rời khỏi, hôm nay ở lại với thiếp đi" Hạ Tâm Nghiên đôi mắt vừa chuyển, phiêu nhiên đi tới bên cạnh hắn, chủ động nắm tay hắn, nhoáng một cái liền biến mất.
Ngay sau đó, nàng cùng Thạch Nham hiện ra ở một chỗ trong rừng bờ biển đảo Luân Hồi, nàng vừa hạ xuống, liền nhiệt tình hôn Thạch Nham, cánh tay gắt gao quàng lên cổ hắn, thân hình linh lung mê người kề sát Thạch Nham.
Nàng đôi mắt mê ly, dáng người nhẹ nhàng vặn vẹo, tiêu hồn thực cốt kích thích tình dục trong lòng Thạch Nham, cắn môi đỏ mọng, thổ khí như lan nói: "Chàng nay so với thiếp mạnh hơn, thiếp thực hiện hứa hẹn năm đó..." Nàng nhẹ nhàng xoay tròn, một thân y phục hạ xuống, một khối thân thể trắng nõn có thể nói hoàn mỹ, như ngọc thạch trần trụi hiện ra.
Thạch Nham ánh mắt nóng cháy, nhìn nàng một lần nữa đầu nhập trong lòng, bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy, tận tình cùng nàng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.